Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 46



Tô Tiểu Tông ngồi thẳng băng trên sofa, chớp mắt ngửa đầu âm thầm nhìn Lục Trình Dương một cái. Mặc dù lời nói của dì xấu xa kia làm bé rất buồn nhưng bây giờ bố nói muốn giúp bé tắm nên bé có chút mong đợi và hưng phấn … Bố không giống như lời người dì kia đã nói là bố không thích bé đúng không?

Lục Trình Dương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng của Tô Tiểu Tông, vốn anh muốn nghĩ cách để dụ dỗ con trai đi tắm nhưng đột nhiên không biết phải nói như thế nào với một đứa nhỏ, anh bèn tiến lên trước trực tiếp bế lấy con trai: “Đi tắm nào!”

“Vâng ạ …” Đầu Tô Tiểu Tông để ở bả vai của bố, nhỏ giọng trả lời.

Lục Trình Dương cười, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cu cậu.

Tô Tiểu Tông: ...

Áo sơ mi trên người Tô Tiểu Tông vừa bẩn lại vừa nhăn, tay chân và mặt mũi cũng rất bẩn. Lục Trình Dương đặt con trai ngồi trên bồn rửa mặt, nút áo sơ mi rất nhỏ nên anh cởi ra có chút khó khăn, cởi áo xong tiếp theo đến cởi quần. Bỗng chốc cả người trở nên trần truồng nên Tô Tiểu Tông đỏ mặt, chân đạp vài cái đều đá trúng bụng của Lục Trình Dương.

Lục Trình Dương cười, anh cảm thấy con trai giống như một con rùa nhỏ. Lục Trình Dương cầm cái khăn cẩn thận lau mặt cho cậu nhóc, dấu ngón tay sưng đỏ cùng với vết cào trên gương mặt trắng nõn của con trai nhìn rất chói mắt, đôi mắt sắc của Lục Trình Dương trầm xuống, âm lượng cực thấp: “Rất đau phải không?”

“Rất đau …” Tô Tiểu Tông thành thật gật đầu, tối hôm qua bị đánh, thân thể nhỏ bé còn bị ném xuống đất nữa nên bây giờ nhớ lại thì Tô Tiểu Tông rất sợ, bà lão xấu xa kia rất hung dữ, giống như ác ma vậy.

“Xin lỗi, bố đã không bảo vệ được con.” Lục Trình Dương cảm giác được con trai rụt cổ một cái nên rất tự trách, con trai còn nhỏ như vậy mà đã gặp phải chuyện như thế này rồi. Mọi chuyện đều do anh mà ra, nghĩ đến hình ảnh con trai bị đánh thì trong lòng anh giống như bị người ta đâm cho một dao vậy.

Tô Tiểu Tông ngây người, bố nói xin lỗi với bé!

Làm thế nào để gội đầu cho một đứa nhỏ? Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào mái tóc xoăn của con trai, chợt nhớ tới khoảng hai, ba năm trước anh nhìn thấy hình ảnh nhân viên tạp vụ gội đầu cho con trai mình, anh bôi dầu gội đầu con trai rồi bắt đầu xoa cho ra bọt. Tô Tiểu Tông thích nhất là chơi bọt xà bông, nhịn không được đưa tay xoa mái tóc xoăn của mình theo bàn tay của Lục Trình Dương.

Lục Trình Dương lấy tay ra để cho con trai tự mình gội, cái đầu đầy bọt trắng làm Tô Tiểu Tông trông càng đáng yêu hơn nếu không tính đến vết thương trên trán và trên mặt.

Xối sạch bọt trên đầu, Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông từ trên bồn rửa mặt xuống, giơ vòi hoa sen ra xối trên người con trai, sau đó trực tiếp bôi sữa tắm lên. Trên tay Tô Tiểu Tông có vết trầy nên cu cậu cảm thấy xót, tránh tay Lục Trình Dương, co rụt thân thể nhỏ bé lại, khuôn mặt đỏ hồng: “Tự con tắm …”

Lục Trình Dương nhịn cười không được, anh chưa bao giờ biết trẻ nhỏ lại đáng yêu như vậy, vừa giơ vòi hoa sen giúp con trai vừa nhìn cu cậu đưa cánh tay non mềm trắng nõn chậm chạp chà xát bọt xà bông trên khắp thân thể của mình. Lục Trình Dương nhịn không được muốn trêu chọc con trai, giơ vòi hoa sen ra muốn rửa sạch bọt trên người cu cậu nhưng Tô Tiểu Tông lập tức trốn về phía sau: “Đừng xối nước …” Bé còn chơi chưa đủ đâu.

Chờ Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn xối sạch bọt trên người xong thì Lục Trình Dương lấy khăn tắm quấn chặt thân hình nhỏ bé mềm mại của con trai rồi ôm vào phòng ngủ.

Đặt con trai xuống giường, Lục Trình Dương đi ra phòng khách cầm đồ ngủ vào, lúc vào phòng thì thấy Tô Tiểu Tông đã từ trong khăn tắm bò ra.

Lục Trình Dương nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa thì biết là Tô Tầm đã tắm xong, anh đi qua ôm Tô Tiểu Tông đặt lên đùi, cầm khăn tắm lau mái tóc xoăn ướt nhẹp của cu cậu, không khống chế tốt lực tay nên cái đầu của Tô Tiểu Tông xoay tròn theo tay anh.

Mặc quần áo cho Tô Tiểu Tông xong, Lục Trình Dương duỗi tay ra vuốt mái tóc xoăn của cu cậu, chuẩn bị bế con trai ra cho Tô Tầm, anh còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian chờ ở nhà nên anh muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

Tô Tiểu Tông đột nhiên vươn tay ra nắm lấy áo sơ mi của anh, Lục Trình Dương cúi đầu nhìn con trai.

Tô Tiểu Tông dùng mái tóc xoăn của mình cọ vào lòng bàn tay Lục Trình Dương, ngửa đầu hỏi anh: “Chú là bố của cháu sao?”

Đôi mắt ướt nhẹp, giống như con chó nhỏ, nhìn con trai như vậy thì trong lòng Lục Trình Dương như hóa thành nước, anh nói: “Đúng vậy.”

Tô Tiểu Tông chớp mắt vài cái, lông mi của cu cậu vừa dài lại dày, giọng nói nho nhỏ: “Vậy chú thích mẹ sao? Thích cháu sao?”

Lục Trình Dương xoa mái tóc xoăn của con trai, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Thích, đương nhiên là thích rồi.”

“Thật sao?” Tô Tiểu Tông nhớ tới lời nói của người dì xấu kia thì có chút buồn: “Vậy tại sao chú lại không muốn chúng cháu … dì xấu nói chú không biết có cháu … còn nói chú và mẹ đã ly hôn, cháu là do mẹ lén sinh ra, chú không cần mẹ cũng không cần cháu …” Cu cậu dùng mu bàn tay mập mạp dụi mắt, bé muốn khóc.

Trình Nhiễm thế nhưng dám nói những lời này với một đứa nhỏ, không trách được Tô Tiểu Tông lại bài xích anh như vậy.

Tim Lục Trình Dương đau nhói, ôm con trai ngồi trên giường, suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc nói: “Bố không phải là không cần hai mẹ con, lúc đó bố bị người xấu bắt đi, những người kia rất xấu. Vì bảo vệ con và mẹ nên bố và hai mẹ con mới tạm thời xa nhau, con xem, không phải bây giờ bố đã về rồi sao? Sau khi trở lại, bố rất vui khi biết được có con, con là món quà tuyệt nhất mà mẹ con đã tặng cho bố.”

Tô Tiểu Tông khụt khịt cái mũi, từng giọt nước mắt rơi xuống, Lục Trình Dương đưa tay lau nước mắt cho con trai: “Con có tin bố không?”

Tô Tiểu Tông thút thít ngẩng đầu lên từ trong ngực Lục Trình Dương, nắm lấy áo sơ mi của anh khóc hu hu, Lục Trình Dương đau lòng vỗ lưng cho con trai, cu cậu lắp ba lắp bắp hỏi: “Những gì mà dì xấu kia nói là gạt con phải không? Bố thực sự không phải là không cần con và mẹ?”

Lục Trình Dương hôn lên trán con trai, lại hôn lên gò má, dùng lời nói dịu dàng nhất của cả cuộc đời: “Thật, bố thích nhất là mẹ và con thì tại sao lại không cần hai người chứ.”

“Tại sao mẹ lại lén sinh con …” Tô Tiểu Tông hăng say hỏi.

“… Nhờ mẹ làm như vậy thì mới có con chứ.” Lục Trình Dương dở khóc dở cười.

Tô Tầm đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Lúc Tô Tiểu Tông bắt đầu hỏi: “Vậy chú thích mẹ sao? Thích cháu sao?” và Lục Trình Dương bắt đầu trả lời, cô đều nghe thấy hết.

Lục Trình Dương nói anh không phải không cần cô và Tô Tiểu Tông, anh nói với Tô Tiểu Tông ‘người xấu’ … rốt cuộc là ai chứ?

Năm đó thật sự là xảy ra chuyện nên mới ly hôn với cô sao? Vì để bảo vệ cô?

Vậy chuyện anh nghiện ma túy là sao? Đến bây giờ anh vẫn không nói cho cô biết.

Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh phòng khách một vòng cũng không thấy Tô Tầm đâu, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động thì vội vàng bước qua.

Tô Tầm đưa lưng về phía anh đang quấy trứng gà trong chén, tóc dài búi cao để lộ ra cái cổ mảnh mai trắng nõn, Tô Tiểu Tông khoan khoái gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”

Tô Tầm xoay người nhìn Tô Tiểu Tông, liếc qua Lục Trình Dương: “Tôi nấu chút đồ ăn.” Nói xong lại quay người sang chỗ khác.

“Ừ, bây giờ anh có việc phải ra ngoài, buổi tối mới về, em và Tiểu Tông ăn rồi ngủ một giấc đi, buổi tối anh về nấu cơm.” Lục Trình Dương nói với bóng lưng Tô Tầm.

“Ừ.”

Lục Trình Dương giặt sạch cái khăn tắm, thay quần áo rồi đi ra ngoài. Tô Tiểu Tông đi chân không chạy lạch bạch đến từ phía sau ôm lấy bắp đùi của anh, Lục Trình Dương khom lưng bế cu cậu lên, hôn lên khuôn mặt mềm nhũn của cậu nhóc: “Bố đi đây.”

Tô Tiểu Tông nghiêng đầu, lúc Lục Trình Dương muốn để cu cậu xuống thì đột nhiên cậu nhóc ôm lấy cái cổ của anh hôn một cái, nụ hôn vừa mềm mại vừa mang theo hương thơm đặc trưng của trẻ nhỏ.

Lục Trình Dương mỉm cười cọ trán vào trán con trai: “Ngoan ngoãn ở nhà chơi với mẹ.”

Tô Tiểu Tông trượt xuống từ trên người anh, chờ lúc Lục Trình Dương chuẩn bị đóng cửa thì cu cậu nhoài người trên ngưỡng cửa, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: “Bố ơi … tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Lục Trình Dương cũng học theo con trai vẫy vẫy tay.

Lục Trình Dương trực tiếp lái xe đến đồn cảnh sát, Trình Nhiễm đã được cảnh sát mang đến đồn để thẩm vấn nhưng sắc mặt cô ta không đổi nói: “Không phải tôi bắt cóc đứa nhỏ đó, nếu như người là do tôi bắt thì tại sao tôi phải gọi cho Lục Trình Dương đến đón nó chứ? Tôi bị khờ sao? Hơn nữa, tôi là thiên kim của Trình gia ở thành phố S nên không hề thiếu tiền, chẳng lẽ các người cho rằng tôi bắt cóc đứa nhỏ là vì tiền ư?”

Cảnh sát thẩm vấn tiếp tục truy hỏi: “Nếu như vậy thì tại sao Tô Tiểu Tông lại ở trong nhà của cô? Cô tìm được bé ở đâu? Sau khi tìm được bé thì tại sao lại không đưa tới đồn công an hoặc là liên lạc cho bố mẹ của bé, cô cũng biết bố mẹ của đứa nhỏ là ai mà.”

Trình Nhiễm cười: “Tôi nhìn thấy đứa nhỏ bị người ta bắt nạt thì thuận tay dẫn đi theo mà thôi, lúc đó đã muộn rồi nên tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, không có nghĩa vụ vì một đứa bé không quen biết mà hơn nửa đêm phải đi đến đồn công an. Tôi đã trả lại đứa nhỏ bị mất tích cho bố mẹ của nó nhưng bố mẹ của nó đối xử với tôi như thế nào chứ?” Cô ta chỉ vào dấu đỏ trên mặt mình, ánh mắt lộ ra oán hận nồng đậm.

Cảnh sát rất không vui đối với thái độ lạnh lùng cao ngạo này của Trình Nhiễm nhưng lại không thể nói gì, đúng là bọn họ không có bằng chứng chứng minh Tô Tiểu Tông là do cô ta bắt đi.

Thấy Lục Trình Dương đến thì cảnh sát liền nói rõ tình huống với anh: “Hiển nhiên là Trình Nhiễm không có nói thật nhưng bây giờ chúng ta không có bằng chứng nên không thể nào làm gì cô ta được, đành phải thả người thôi.”

Lục Trình Dương nhíu mi: “Tôi hiểu rồi, làm phiền các anh rồi.”

Trình Nhiễm đi ra khỏi Cục cảnh sát, hung hăng lườm Lục Trình Dương đang đứng dựa vào xe rồi bước đi về phía anh: “Lục Trình Dương, anh thật là độc ác mà, dám báo cảnh sát đến bắt em!”

Lục Trình Dương gõ gò tàn thuốc, nhìn về phía cô ta: “Bắt cóc trẻ em là phạm pháp, người bị bắt là con tôi, cô nghĩ là tìm được người rồi thì tôi sẽ không so đo tính toán nữa sao?”

Anh phun ra một vòng khói thuốc, giọng điệu đạm bạc: “Không thể nào!”

“Sớm biết thế thì em đã không thèm để ý, con anh bị người ta đánh cho tàn phế hay là đánh chết đều không liên quan đến em!” Trình Nhiễm tức giận nói.

Lục Trình Dương nhìn về phía cô ta, ánh mắt u ám: “Cô nói cái gì?”

Trình Nhiễm nhìn anh, giọng nói đột nhiên nhỏ lại, sâu kín nói: “Lục Trình Dương, anh không phải là ỷ vào việc em thích anh sao? Nếu như không phải vì anh thì đứa bé kia bị đánh, sống hay chết thì có liên quan gì đến em chứ?”

Lục Trình Dương im lặng nhìn cô ta, có vài người lạnh lùng là sự lạnh lùng vô tình phát ra nội tâm, người anh yêu vĩnh viễn là Tô Tầm, là sự mềm mại phát ra từ tận đáy lòng.

Vành mắt Trình Nhiễm đỏ hồng, đợi mãi không thấy Lục Trình Dương nói một lời cho đến khi xe của anh biến mất trong tầm mắt.

Trình Nhiễm lau nước mắt, xoay người gọi xe rời đi.

Về đến nhà, Trình Nhiễm vừa mới mở cửa ra thì liền bị một cái tát, mạnh đến nỗi mặt cô ta lệch qua một bên.

Người đến nắm lấy cổ áo của Trình Nhiễm, điên cuồng lắc cô ta, tức giận phẫn nộ chửi ầm lên: “Trình Nhiễm, cô thế nhưng dám lừa tôi! Đứa bé kia đâu? Có phải cô trả về cho Lục Trình Dương rồi không? Vì để nịnh nọt thằng đó mà cô cứ bỉ ổi như vậy sao?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...