Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Chương 13: Tham Lam!



An Hồng Tụ bị hắn đẩy đến lảo đảo, suýt nữa ngã từ trên bậc thang xuống.

"Ta không nói không đi, ngươi đẩy ta làm gì? Ta ngã bị thương, ngươi có chữa trị không?”

"Này, tiểu nha đầu, muốn lừa ta phải không?" Tiểu nhị vừa nói vừa xắn tay áo lên, ra vẻ muốn đánh An Hồng Tụ.

"Đừng nói ta đẩy ngươi, ta đánh ngươi thì sao? Ăn mặc như một tên ăn mày, ta đánh ngươi cũng ngại bẩn tay ta! ”

"Ngươi...!" Hồng Tụ không nghĩ tới thái độ của hắn lại ác liệt như vậy, vốn định nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy ngày càng nhiều người vây xem thì trên mặt có chút không nén được giận.

Cô đến để bán hàng không phải để tìm rắc rối. Huống chi sức lực nam nữ chênh lệch, nếu thật sự đánh nhau cô thật đúng là không chiếm được tiện nghi gì! Còn nữa, đối phương có một hiệu thuốc lớn như vậy chống lưng, xảy ra chuyện cũng có người bảo vệ hắn, nhưng mình thì khác...

Nghĩ đến đây, An Hồng Tụ nhẫn nhịn chịu đựng, giận dữ trừng mắt nhìn tiểu nhị.

“Khinh người quá đáng, cẩn thận gặp báo ứng!”

Dứt lời, bảo vệ tốt linh chi rồi xoay người bước nhanh rời đi.

…..

Trải qua một chuyện như vậy, tâm tình An Hồng Tụ rất là không tốt.

Cô cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm các hiệu thuốc. Đi không được bao lâu lại nhìn thấy một dược quán.

Tuy rằng mặt tiền không lớn bằng cái vừa rồi, nhưng cũng chỉnh tề sạch sẽ, trên tấm biển viết ba chữ Hồi Xuân Đường.

Đi về phía hiệu thuốc đó, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: ngàn vạn đừng giống như hiệu thuốc vừa rồi, nếu lại gặp một tên mắt chó nhìn thấp còn khi dễ người khác, cô thực sự có thể sẽ hộc máu!

An Hồng Tụ cẩn thận đi vào hiệu thuốc, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi thuốc đầy phòng, đánh giá chung quanh một cái, lúc này mới phát hiện hiệu thuốc này cũng không có tiểu nhị canh cửa, chỉ có một lão đầu râu ria đang cầm thuốc trước tủ thuốc.

An Hồng Tụ mở miệng nói: "Xin hỏi, chưởng quỹ có ở đây không? ”

Nghe thấy giọng nói của cô, ông lão ngay lập tức quay lại và đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Ta chính là chưởng quầy, tiểu cô nương này có chuyện gì không?" ”

An Hồng Tụ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ vỗ cái giỏ trên tay: "Chưởng quầy, ta là người trong thôn, lên núi hái một ít dược liệu, muốn bán cho cửa hàng dược liệu, ngài xem ngài có muốn mua không? ”

Chưởng quầy phủi tay, vừa đi đến cạnh cái ghế vừa nói với An Hồng Tụ: "Thì ra là như vậy à, vậy mau đến ngồi đi, ta đi rót cho ngươi một tách trà. ”

Chưởng quỹ này ngược lại rất nhiệt tình, An Hồng Tụ nghĩ thầm.

An Hồng Tụ vừa ngồi xuống, chưởng quầy từ phía sau bưng hai chén trà đi ra, sau khi đặt trà lên bàn, chưởng quầy liền ngồi ở một bên mở miệng nói: "Tiểu cô nương, đem dược liệu của cô cho ta xem một chút đi, để ta xem chất lượng như thế nào? ”

"Chưởng quỹ, linh chi của ta là loại tốt nhất, ngài nhất định phải cho một cái giá công bằng một chút, bằng không ta sẽ không bán."

Chưởng quầy cười nói: "Đây là đương nhiên, chúng ta là làm ăn đàng hoàng, nếu như thật sự như ngươi nói, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi một cái giá làm ngươi hài lòng. ”

An Hồng Tụ vừa nói vừa đặt giỏ lên bàn, đem vải bên trên mở ra, linh chi chất lượng tốt bên trong liền lộ ra...

Chưởng quầy, ngài nhìn xem phẩm chất linh chi này, thuần hoang dã, bất luận đi đâu cũng không lo bán không được. ”

Mặt ngoài của linh chi này màu tím đỏ nâu, sáng bóng như sơn mài, miếng vải kia vừa vén lên liền có một mùi thơm nhàn nhạt bay ra, người trong nghề vừa nhìn là biết đây là linh chi hoang dã thượng hạng.

Chưởng quỹ nhìn linh chi kia, lại nhìn An Hồng Tụ, trong lòng liền bắt đầu tính toán.

Tiểu cô nương này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, cũng không biết là lấy từ đâu ra linh chi hoang dã tốt như vậy, linh chi như vậy nếu như muốn bỏ tiền mua, đó chính là một khoản tiền lớn...

Nhưng...

Ánh mắt chưởng quầy xoay một vòng tròn, đánh giá đôi mắt trong suốt của An Hồng Tụ, trong lòng nghĩ ra một kế.

Hắn cầm linh chi trên tay nghiêm túc cân nhắc, một lúc lâu sau nhíu mày thở dài, làm bộ thất vọng, nói với An Hồng Tụ : "Tiểu cô nương, nghe ngươi vừa nói, ta còn tưởng rằng là linh chi tốt thật, nghĩ đến linh chi hoang dã không thấy nhiều, còn nghĩ nhất định phải cho ngươi một mức giá tốt, nhưng ngươi đây... Căn bản cũng không phải linh chi a! ”

An Hồng Tụ nghe vậy sửng sốt, khó hiểu nhìn chưởng quầy, thấy vẻ mặt hắn tràn đầy thất vọng, ánh mắt đục ngầu, bộ dáng lớn tuổi mắt kém, âm thầm nhíu mày.

Cô lấy được có phải là linh chi hay không, trong lòng cô tất nhiên là rõ ràng, mà chưởng quỹ này nói như vậy, vậy cũng chỉ có ba loại khả năng, một loại là chưa từng thấy qua linh chi hoang dã, không biết hàng. Một loại khác là tuổi già mắt mờ nhìn không rõ. Về phần loại thứ ba sao?

An Hồng Tụ tạm thời đè xuống hoài nghi trong lòng, nhìn chưởng quầy cười cười, nói: "Chưởng quỹ, linh chi ta chỉ cần hiểu biết thì liếc mắt một cái đã có thể thấy được đây là linh chi hoang dã thượng phẩm, nhưng ngài lại nói đây không phải linh chi..." An Hồng Tụ dừng lại một chút, cười hỏi: "Linh chi hoang dã này rất hiếm có, không nhận ra cũng có, chưởng quầy có thể tìm một người hiểu biết lại đây xem một chút, còn nữa, nếu ngài ánh mắt không tốt, nhìn không rõ, có thể ngửi thấy mùi vị, hương vị linh chi này cực kỳ thuần khiết, là thứ bên cạnh cũng không có. ”

Chưởng quầy nghe vậy lập tức tái mặt: "Tiểu cô nương ngươi, ta tuy lớn tuổi, nhưng không đến mức ánh mắt không tốt, có phải là linh chi hay không, ta vẫn phân biệt ra, còn nữa, cửa hàng thuốc này của ta đã mở mười mấy năm rồi, làm sao có thể không biết linh chi hoang dã! ”

"Ta chính là thuận miệng nói, cũng không có ý tứ khác, ngài nguôi giận." Trên mặt An Hồng Tụ mang theo nụ cười ôn hòa, trên tay cũng không ngừng, đưa tay lấy linh chi đặt ở quầy đặt vào giỏ, lặng lẽ đưa tay dùng vải che lại, định đứng dậy rời đi.

Chưởng quỹ liếc thấy động tác của cô, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia khôn khéo, hắn giữ chặt tay An Hồng Tụ, nhíu mày nói:

"Ta thấy tiểu cô nương ngươi tuổi còn nhỏ, coi như là làm việc tốt vậy, ta nói cho ngươi biết, thứ ngươi cầm được căn bản cũng không phải là linh chi, thứ này gọi là lưỡi cây, cùng linh chi lớn lên mười phần giống nhau, nhưng nó cũng không phải linh chi, cũng không có công hiệu của linh chi, mặc dù cũng coi như là một loại thảo dược, nhưng cũng không đáng giá gì." Chưởng quầy nghiêm trang nói, bộ dáng kia giống như cực kỳ nghiêm túc giải thích nghi hoặc.

Mà An Hồng Tụ nghe xong lời này lại thiếu chút nữa bật cười.

Xem ra chưỡng quỹ nghĩ, ở độ tuổi tiểu cô nương như An Hồng Tụ tuyệt đối sẽ không biết lưỡi cây linh chi và linh chi khác nhau.

Nhìn thấy An Hồng Tụ nghe xong nhìn mình không nói gì nên cho rằng cô tin.

Liền thở dài tiếp tục nói: "Ta thấy tiểu cô nương ngươi cũng rất vất vả, từ trên núi đem những cái lưỡi cây này hái xuống cũng không dễ dàng. ”

Hắn nhìn bộ dáng An Hồng Tụ, làm bộ đau lòng nói: "Như vậy đi, những cái lưỡi cây này ta cũng mua. Nhưng giá của nó không thể so sánh với giá của linh chi, nếu ngươi cảm thấy được, chúng ta quyết định như vậy đi. ”

Nghe vậy, An Hồng Tụ hoàn toàn hiểu được chưởng quầy có ý gì. Nếu như là người bình thường, có thể đã tin lời chưởng quỹ này, cho rằng mình thật sự hái nhầm đồ, lấy giá thấp đem linh chi thượng hạng này bán cho hắn.

Nhưng cô không giống, những năm tháng ở cô nhi viện, không ít lần tiếp xúc với dược liệu Trung Quốc, tự nhiên hiểu rõ sự khác biệt giữa lưỡi cây linh chi và linh chi, không đến mức bị chưởng quỹ này lừa gạt.

An Hồng Tụ cười cười: "Chưởng quầy, ngươi cũng không nên khi dễ ta tuổi còn nhỏ định dùng loại lời này để lừa gạt ta. Linh chi của ta đây chính là thượng hạng, cũng không phải lưỡi cây như ngươi nói. ”

An Hồng Tụ nói xong, từ trong giỏ lấy ra một gốc cây linh chi: "Lưỡi cây này cùng linh chi khác nhau rất lớn. Lưỡi cây có vỏ giòn, bề mặt có màu nâu xám, màu nâu hoặc xám, không có ánh bóng như sơn, có các cạnh tròn hình vòng đồng tâm và cao thấp không đều hoặc khối u có kích thước khác nhau. Nhưng Linh Chi thì khác..."
Chương trước Chương tiếp
Loading...