Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 49: Thăm Bệnh Nhân



Huyên Hiểu Đông hỗ trợ làm bữa sáng trong bếp, hâm nóng lại cá hấp từ đêm hôm trước, làm thêm củ cải dầm giòn giòn tươi mát ngon miệng, ớt xào chua cay cùng các món ăn kèm khác, khiến hai chị dâu tấm tắc khen ngợi.

Đến khi mọi người cùng nhau bê bữa sáng ra ngoài thì nhìn thấy Thịnh Vô Ngung đang ngồi nói chuyện cùng anh cả và anh hai Thịnh ở sảnh trước. Anh cả Thịnh Hữu Hư làm địa chất, nghe nói thời còn trẻ đi khảo sát bên ngoài quanh năm, con nuôi Lê Khải là con trai của một thành viên trong đoàn khảo sát, do anh ta hi sinh trong công việc nên anh nhận nuôi dưỡng. Anh hai Thịnh Dĩ Toàn đảm nhận một chức vụ nhàn hạ trong Sở Văn hóa, hào hoa phong nhã, nói năng khéo léo, ba anh em nhà họ tuy khí chất mỗi người có sự khác biệt nhưng cách ăn nói và cử chỉ đều toát ra vẻ phong độ.

Buổi sáng, khi biết Thịnh Phù Vân có công vụ khẩn cấp nên đi rồi, tất cả mọi người tỏ ra đã quá quen với chuyện này, xem ra Thịnh Phù Vân có thể về ăn Tết cùng con cháu mới là chuyện hiếm lạ. Cả gia đình ăn bữa sáng, nhận lì xì, sau đó quả nhiên mỗi người lại có việc riêng, xôn xao chào tạm biệt nhau để về nhà.

Huyên Hiểu Đông lái xe đưa Thịnh Vô Ngung về Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, y vừa lái vừa cười nói: "Anh cả và anh hai của anh đều không phải người có thực quyền gì quan trọng, sao em lại nghe nói nhà họ Thịnh các anh thế lực lừng lẫy, người người kiêng nể nhỉ? Mẹ anh kinh doanh công ty ở nước ngoài, trông bà rất khiêm tốn."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười hỏi: "Em nghe ai nói vậy?" Anh nhìn Huyên Hiểu Đông, vờ như vô tình hỏi: "Trong Bộ Lục quân sao?"

Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên im lặng không nói, một lát sau mới lái sang chuyện khác, "Trước đây em thấy Lỗi Lỗi khoa trương thế, còn cả Chử Nhược Chuyết cũng rất tôn sùng nhà anh nữa..."

Thịnh Vô Ngung nói: "Lần đó là Thịnh Lỗi Lỗi quá đáng, xem ra ấn tượng xấu của em về nó không thể thay đổi được trong thời gian ngắn. Bình thường nó không vậy đâu, nhưng công việc của nó thường hay giao tiếp với tội phạm, cho nên tác phong không đứng đắn kiểu đó... quả thật có phần trắng trợn không nể nang ai."

Anh trầm tư một lát rồi nói: "Những thứ như quyền thế được thể hiện ở sự khống chế. Rất nhiều người trước khi được bổ nhiệm vào một chức vụ quan trọng nào đó, phần lớn đều là những người kín tiếng và không nổi bật, chỉ trước khi gần tới sự tiếp nhận, họ mới lan truyền một vài tín hiệu nổi bật. Cũng không phải không có công trạng hay thành tích gì, chỉ là rất nhiều chuyện sẽ không được thông báo, cũng rất nhiều sự trả giá và hi sinh không được công bố."

"Nhà chúng ta có bố tôi là vậy đấy... Hơn nữa nguyện vọng của bố tôi đều dựa theo sự hứng thú của bọn tôi, dù sao phải hứng thú thì mới thể hiện được năng lực, cho nên bọn tôi thích làm gì thì làm đó, ông cũng không đòi hỏi bọn tôi phải tham gia chính trị, gia đình chúng ta không phải kiểu dựa thế khinh người. Người nói với em câu đó cũng chưa chắc đã có ý tốt gì đâu."

Huyên Hiểu Đông rất hối hận vì đã nhắc đến vấn đề này, "Em hiểu rồi, hôm nay về chúng ta phải làm gì? Trưa nay anh muốn ăn gì?"

Lời Thịnh Vô Ngung nói nghe có vẻ khá mơ hồ nhưng ý tứ muốn truyền tải thì y hiểu được. Nhà họ Thịnh có một người ở địa vị cao, những người còn lại thì khá kín tiếng và lặng lẽ, không phải ai cũng ham muốn giành được địa vị. Lúc Thịnh Vô Ngung tỏa ánh hào quang rực rỡ, có lẽ nhà họ Thịnh cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho người nối nghiệp, nhưng cuối cùng vận mệnh khó lường, anh phải từ bỏ để về quản lý thương nghiệp. Bây giờ trông anh cả và anh hai nhà họ Thịnh có vẻ không đạt được thành tựu gì, nhưng chưa hẳn lúc nào họ cũng im hơi lặng tiếng. Cái gọi là sự khống chế có lẽ đã được thể hiện trong những tình huống thăng trầm.

Giống như lúc Thịnh Phù Vân nói chuyện với y, nhà họ Thịnh không cần một cô con dâu vọng tộc, đó là sự kiểm soát mọi chuyện một cách tràn đầy tự tin. Nhà họ Thịnh là vọng tộc, bọn họ không dựa thế khinh người, nhưng cũng không có kẻ nào dám dễ dàng chọc vào.

Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, không truy hỏi kỹ nữa, "Ăn đồ chay cho thanh đạm, em đừng quá nhọc lòng, ngày mai tôi bắt đầu phải đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên, làm các khâu chuẩn bị." Anh nhìn Huyên Hiểu Đông, "Chúng ta chỉ cần trải qua những tháng ngày trồng rau nuôi cá bình thường, những chuyện khác không liên quan đến chúng ta."

Huyên Hiểu Đông lái xe về tòa nhà Đom Đóm, hai người trở về căn hộ, Huyên Hiểu Đông đi xem chó và mèo trước, cho chúng nó ăn, sau đó thì vào bếp chuẩn bị trước nguyên liệu nấu bữa trưa, ngâm chút nấm hương khô linh tinh, khi quay lại thì thấy Thịnh Vô Ngung mở màn chiếu xem phim. Anh cười hỏi: "Em muốn xem gì? Hay là chơi game nhé?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Được, vài ngày không vào game rồi, chơi đi."

Hai người làm tổ trong phòng chơi game, xem phim, trải qua những ngày đầu tiên của năm mới hết sức ngọt ngào.

Huyên Hiểu Đông không hề biết mẹ ruột đã gọi điện thoại cho mình bảo y mau chóng tới thăm bệnh nhân, càng không biết việc này đã được bà Thịnh xử lý.

Lộ Tiểu Trúc hoàn toàn chẳng ngờ được tin tức của mình đã không đến được với đứa con trai bị mình bỏ rơi nhiều năm qua. Trong mắt bà, Huyên Hiểu Đông là đứa trẻ chất phác kiệm lời, cũng rất nghe lời, bà nói gì thì Huyên Hiểu Đông nhất định sẽ nghe theo.

Bà nói chuyện với Lâm Nhược Phi trong phòng bệnh, "Diệc Kỳ nói với em, con bé thích Thịnh Vô Ngung bên Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, hi vọng anh có thể mở lời với bên nhà họ Hạ làm người mai mối. Em vừa nhớ ra chẳng phải ông Hạ vừa đến đây sao? Cho nên em muốn hỏi thử ý anh xem sao, em đã tìm hiểu rồi, vị chủ tịch Thịnh kia, tuy tuổi tác lớn hơn Diệc Kỳ một chút nhưng quả thật trông tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự, chủ yếu là vì hiếm khi thấy Diệc Kỳ thích..."

Lâm Nhược Phi nhìn bà chằm chằm, "Chẳng qua Diệc Kỳ cũng chỉ liếc mắt qua một lần ở buổi họp thường niên, sao con bé chắc chắn là thích? Nhân phẩm người ta thế nào? Tính cách ra sao, liệu có thể sống chung được không? Nhà họ Thịnh là vọng tộc, là gia tộc quyền thế, con bé mắc bệnh tim, lấy chồng xong còn phải sống chung với bố mẹ chồng, em gái chồng, rồi thì chị em dâu với nhau nữa, nhỡ đâu khiến nó phải chịu ấm ức thì sao? Thịnh Vô Ngung từng là nhà ngoại giao, tương lai xán lạn, giờ bỗng nhiên hai chân tàn tật, liệu tính tình cậu ta có thay đổi không? Con người có trở nên gàn dở lập dị không? Cậu ta có để ý đến Diệc Kỳ không? Hai đứa đều lớn lên trong sự chiều chuộng và kiêu ngạo, khó tránh khỏi vấn đề cái tôi quá lớn. Cả hai kết hôn liệu có hạnh phúc không? Những chuyện này em đã từng cân nhắc đến chưa?"

Lộ Tiểu Trúc bị ông hỏi thì ngập ngừng nói: "Diệc Kỳ nói con bé rất thích... Yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng có... Huống hồ bây giờ bọn trẻ toàn tách ra ở riêng, nói chung thì... em nghe theo anh. Lúc trước chẳng phải em với anh... cũng yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?"

Lâm Nhược Phi nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt còn sưng đỏ của Lộ Tiểu Trúc, khe khẽ thở dài, nhớ tới tình nồng trước đây, thương tiếc nói: "Từ nhỏ Diệc Kỳ đã được chúng ta che chở mà lớn lên, nó không biết bên ngoài phức tạp thế nào. Chúng ta là bề trên của nó, dù thế nào cũng phải giúp nó nhìn nhận đủ mọi góc độ, nhà họ Hạ... Nhà họ Hạ sẽ không dễ dàng bị chúng ta chi phối đâu, trừ khi việc này phải có lợi với họ, bọn họ sẽ không suy nghĩ cho hạnh phúc của Diệc Kỳ. Thông gia với nhà họ Thịnh thì tốt cho cả nhà họ Lâm lẫn nhà họ Hạ, thế nhưng anh phải suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của Diệc Kỳ, chúng ta là cha mẹ nó, chúng ta không suy nghĩ cho nó thì làm gì còn ai quan tâm nữa."

Lộ Tiểu Trúc nói: "Anh nói đúng."

Lâm Nhược Phi vuốt mái tóc đen nhánh của bà, biết bà ít suy nghĩ trong lòng nên rõ ràng đã qua tuổi bốn mươi rồi mà gương mặt vẫn cứ hệt như một cô gái trẻ. Lối suy nghĩ cũng ngây thơ đơn giản, chỉ là trước đây ông cũng vừa ý trúng điểm này, ít nhất người phụ nữ này không thích tranh giành, cũng không có ý xấu, vậy nên ông giao công ty cho Diệc Cẩn thì cũng không lo lắng sẽ xảy ra việc anh em trong nhà đấu đá lẫn nhau. Tính cách Diệc Du khá mộc mạc chất phác, Diệc Kỳ thì... được cưng chiều hơn một chút nên cái tôi khá lớn. Nhưng lúc ông hơn năm mươi tuổi mới sinh được hai đứa bé này, lại đích thân nuôi nâng chúng trưởng thành, vậy nên trong lòng vô cùng yêu thương.

Hai vợ chồng đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ. Lộ Tiểu Trúc đứng dậy qua mở cửa, thấy Lâm Diệc Cẩn đi cùng ông Hạ và cậu ruột Hạ Khanh Úy tới thăm Lâm Nhược Phi, bèn vội vàng để bọn họ vào. Lâm Nhược Phi ngồi dậy nói: "Sao lại làm phiền bố đến đây thăm rồi?"

Ông Hạ nói: "Nên làm thôi, bây giờ anh sao rồi? Có cần bố liên lạc với bệnh viện Hoàn Kinh, chuyển viện cho anh qua đó khám không? Đến lúc đó Khanh Úy liên hệ giúp anh, không cần anh bận tâm chút nào đâu."

Lâm Nhược Phi nói: "Con đã khám qua mấy bệnh viện ở nước ngoài rồi, đều chẩn đoán bệnh giống nhau. Con đã sắp xếp xong chuyện hội đồng quản trị, ra nước ngoài phẫu thuật, tỷ lệ thành công vẫn còn rất cao. Phẫu thuật thuận lợi thì dự đoán bệnh tình sẽ không sao, còn có thể sống thêm vài năm nữa. Nhưng suy cho cùng vẫn là mổ sọ, nguy hiểm vẫn có, cho nên mấy ngày qua con đã tổ chức họp hội đồng quản trị rồi. Con cũng đã hẹn luật sư xong xuôi, thu xếp di chúc đưa cho họ, đến lúc đó làm phiền bố tới làm chứng."

Ông Hạ hơi sụt sịt, "Yên tâm, bố sẽ phối hợp tốt, anh chỉ cần để ý cố gắng trị liệu, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, anh phải vui vẻ lên, lạc quan lên, nhất định sẽ không sao đâu..."

Lâm Nhược Phi nhìn Lâm Diệc Cẩn, thấy hắn cụp mắt không nói gì thì trong lòng mềm nhũn, cũng biết hắn sẽ không nhắc đến việc đổi họ nữa, đang nghĩ ngợi nhân cơ hội này hàn gắn tình cảm cha con thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Lộ Tiểu Trúc đang châm trà tiếp khách, nghe thấy thì vội vàng đi mở cửa, thấy một bà lão phong thái ung dung, phía sau còn có hai người con gái xinh đẹp, trong tay xách theo giỏ trái cây thì hơi ngạc nhiên, "Xin chào, xin hỏi bà là?"

Bà lão mỉm cười, "Tôi họ Lư, Lư Nhất Vy, nghe nói ông Lâm ốm nhập viện nên tôi tới thăm."

Bà còn chưa nói hết thì ông Hạ trong phòng bệnh đã đứng phắt dậy, giật mình nói: "Cô Lư, sao cô lại ở đây?"

Lư Nhất Vy nhìn sang phía ông Hạ, thầm vui trong lòng, xem ra hôm nay vở kịch này có thêm một người hát nữa rồi, người thông minh càng nhiều thì kịch mới càng hay nha! Bà chìa bàn tay trắng nõn ra bắt tay với ông Hạ, "Hạ Tân Vĩnh, là anh sao? Sao anh cũng ở đây vậy?"

Hạ Tân Vĩnh nói: "Lâm Nhược Phi là con rể tôi... Hôm nay cô tới đây là để?"

Lư Nhất Vy nhìn sang Lâm Nhược Phi, "Hóa ra Lâm tiên sinh là con rể của Tân Vĩnh, vậy đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ. Vô Ngung bảo tôi tới thăm Lâm tiên sinh, nó cũng phải phẫu thuật nên bận quá, nếu không nó đã đích thân tới đây rồi."

Thịnh Vô Ngung? Lâm Nhược Phi và Lộ Tiểu Trúc trao đổi ánh mắt, trong lòng run bần bật. Lâm Nhược Phi dè dặt hỏi: "Tôi và chủ tịch Thịnh vốn không quen biết..."

Lâm Diệc Cẩn dường như cũng nhận ra điều gì đó, hỏi: "Là Huyên Hiểu Đông?"

Lư Nhất Vy mỉm cười, "Đúng rồi, Hiểu Đông đang chăm sóc Vô Ngung ở bệnh viện, mấy hôm nay hơi bận bịu. Hôm qua cô Lộ gọi điện cho Hiểu Đông, bảo là Lâm tiên sinh nhập viện rồi nên gọi thằng bé tới thăm, cho Lâm tiên sinh một lời xin lỗi. Tôi nghĩ mặc dù nhiều năm qua không liên lạc, nhưng bố dượng bị ốm thì quả thật nên tới thăm. Chỉ là mấy ngày gần đây Vô Ngung cũng nhập viện, sắp tiến hành phẫu thuật, Hiểu Đông chăm sóc nó nên cũng không rảnh rỗi phút nào, ngày đêm không yên. Chúng tôi là bề trên của hai đứa, đương nhiên cũng không thể nhìn cậu ấy thất lễ vì Vô Ngung, người làm mẹ là tôi đây nên đại diện hai đứa nó tới thăm hỏi Lâm tiên sinh."

Sắc mặt mọi người trong phòng bệnh đều thay đổi.

Ông Hạ không hiểu lắm, nhìn sang sắc mặt của Lâm Diệc Cẩn thì nhớ ra Huyên Hiểu Đông là ai, dù sao cái họ này quá đặc biệt. Ông hỏi Lư Nhất Vy, "Đứa trẻ Hiểu Đông bây giờ là..."

Lư Nhất Vy nói năng rất thẳng thắn, "Bây giờ Vô Ngung và Hiểu Đông đang yêu nhau, bảo là sắp kết hôn rồi, năm nay con trai tôi đưa thằng bé về nhà ăn Tết, ông nhà tôi cũng rất hài lòng. Tuy Hiểu Đông và nhà họ Lâm đã lâu không liên lạc, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột liên lạc mà, chúng tôi là cha mẹ của Vô Ngung, cũng nên đích thân tới thăm hỏi, cố gắng thể hiện lễ tiết và tâm ý."

Bà cười nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp vừa mới mở cửa, "Vị này là mẹ Hiểu Đông phải không? Sáng nay cô gọi điện tới, là Vô Ngung nghe điện thoại, cô không nghe ra sao? Vô Ngung nhà chúng tôi kể cho tôi biết, nhận lỗi là không thể, Hiểu Đông cũng không có gì sai, quá khứ thằng bé đã phải chịu nỗi ấm ức quá lớn, nó thương Hiểu Đông. Nhưng tới thăm Lâm tiên sinh cũng là điều nên làm, cho nên tôi đại diện Hiểu Đông và Vô Ngung tới thăm Lâm tiên sinh để giữ phép lịch sự. Bên Lâm tiên sinh có nhu cầu gì cần chúng tôi giúp đỡ không? Có cần liên hệ với chuyên gia và bệnh viện không? Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa, đợi một thời gian nữa Vô Ngung phẫu thuật xong, hai đứa nó sẽ tới thăm Lâm tiên sinh."

______________________

Lời editor: Bác gái đỉnh qtqđ, vả mặt đã quá:))))) Mẹ chồng số dzách lun:>
Chương trước Chương tiếp
Loading...