Nữ Hoàng Queen

Chương 4



Sáng tại sân bay quốc tế thành phố A.

Tại cửa ra vào sân bay, có một cô gái bước ra đều làm cho mọi người chú ý. Không phải vì cô đẹp, bởi vì họ không thể thấy được mặt cô do chiếc kính râm to che gần nửa khuôn mặt. Mà là do phong cách cô ăn mặc từ đầu đến cuối đều là màu đen duy nhất được cái áo sơ mi ở trong là màu trắng. Cô mặc một cái áo sơ mi trắng ở trong cùng kết hợp với chiếc quần đen bó sát làm rõ đôi chân thon dài của cô, ở ngoài cô khoác một cái áo khoác dài đến bắp chân cũng màu đen nhưng được cắt may tỉ mỉ một cách nghệ thuật. Riêng điều này cũng đủ làm cho phái nữ chú ý, bởi thường thì con gái thích ăn mặc đẹp. Theo sau cô là một người con gái tầm 24, 25 tuổi, nhìn khuôn mặt của cô rất đẹp, đẹp một cách tao nhã tự nhiên. Người con gái này nói điều gì đó mà người đi trước không trả lời có vẻ như không để ý cho lắm. Và người đi sau chính là thư kí Kim, vậy dĩ nhiên người đi trước là không ai khác là Dương Băng Băng cô rồi.

Khi ra khỏi sân bay thư kí Kim liền lên tiếng «Thưa chủ tịch xe đã tới»

Đỗ trước mặt họ là một chiếc Lamborghini , một trong những siêu xe có tại thành phố A.

Nghe thư kí nói Băng Băng cũng chỉ có gật đầu nói «Các người đón xe taxi đi về trước đi, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi muốn đi đến một nơi trước» nói rồi cô cầm lấy chìa khóa nơi lão tài xế đã lái xe tới đón và lên xe đi mất bỏ lại cô thư kí và lão tài xế đằng sau không biết nói gì hơn.

Băng Băng lái xe ra ngoài ngoại ô đến một ngọn đồi, bỏ lại xe dưới chân dốc cô đi bộ lên ngọn đồi, đường lên đây có hai con đường nhưng nằm cách nhau chừng 10m thôi. Cô tiến lại gần một ngôi mộ được xây bằng gạch hoa loại sịn và quỳ xuống. Trên bia mộ là hình một người phụ nữ tầm ngoài 40 tuổi, nhìn rất giống cô. Đúng rồi, người nằm dưới nền đất lạnh lẽo suốt 7 năm nay chính là mẹ cô.

«Mẹ...con đã trở về...con xin lỗi vì đã bỏ mẹ đi suốt 7 năm nay...con thật không tốt đúng không mẹ» Băng Băng cất giọng nói với tấm ảnh trên bia mộ.

«Mẹ con sống rất tốt ở trên đó mẹ yên tâm nha..con sẽ không khóc như lời mẹ nói, còn về việc cười nhiều thì con không chắc được vì nụ cười của con đã mất đi từ lúc mẹ ra đi rồi rất khó có thể lấy lại nụ cười đó»

Ngước mắt lên nhìn bầu trời cô cất tiếng nói tiếp.

«Mẹ trời hôm nay thật đẹp đúng không nhưng nó đối với con vẫn là một bầu trời u ám....à đúng rồi anh hai có thường xuyên lên thăm mẹ không, chắc có đúng không...hihi mẹ đừng trách anh hai vì đã không chăm sóc con như đã hứa với mẹ nha...vì đấy là lỗi do con» nói xong đoạn cô im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng chim kêu ríu rít, tiếng gió lao xao và tiếng lá vàng bay theo gió xào xạc.

Băng Băng ở lại bên cạnh mộ mẹ, cô kể tất cả mọi việc về cuộc sống của cô trong thời gian. Đến xế chiều tối cô mới cất tiếng nói chào tạm biệt mẹ mình ra về «Mẹ trời sắp tối rồi con phải trở về...à mà còn một chuyện nữa con chưa nói cho mẹ biết đó là lần này con trở lại đây là để trả thù cho ba nuôi con...mẹ không trách con chứ nếu mẹ trách con thì con chỉ biết nói xin lỗi mẹ nhưng con nhất định phải trả thù cho ba nuôi...thôi con về đây lần khác con tới thăm mẹ tiếp...con yêu mẹ» cô cúi xuống hôn lên bức ảnh trên bia mộ rồi đứng lên đi xuống núi.

Băng Băng lái xe về tới nhà à mà không phải, phải nói là một ngôi biệt thự chứ vì nó rất to, cũng đã hơn 19 giờ rồi.

Từ ngoài cổng vào trong biệt thự, hai bên là hoa hồng và hoa oải hương mà cô rất thích. Dọc đường đi thì được lát gạch, đi tới gần biệt thự còn có một đường đi khác nằm bên trái được trải sỏi để đi ra vườn, sau vườn là một khu vườn có cây to mọc xung quanh rất thích hợp để hóng mát, ở giữa được đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ sồi được điêu khắc tỉ mỉ. Còn bên phải là một bể bơi rộng tầm 20 m². Căn biệt thự này là của cô, cô đã cho xây biệt thự này cách đây đã được 2 năm, nó nằm ngay trung tâm thành phố.

Nó bước vào nhà đã nhìn thấy người hầu đứng xếp thành hai hàng chào đón cùng cô thư kí. Bọn người hầu thấy cô thì ngớ người. Đây là cô chủ của bọn họ sao? người mà cách đây 2 năm họ về làm ở đây mà không hề biết cô chủ mình là ai sao? Nhìn thật là đẹp đặc biệt là màu mắt nâu khói và mái tóc ánh tím. Họ ngớ người một lúc lâu thì giật mình cất tiếng chào «Chào mừng tiểu thư đã về»

«Được rồi! Mọi người đi làm việc rồi nghỉ sớm đi, đừng nấu cơm tôi không ăn, có điều lần sau không nhất thiết phải chào như vậy có vẻ xa cách lắm. Nói luôn tôi không thích ồn ào nên mọi người làm việc đừng lớn tiếng quá, giờ tôi muốn ở một mình đừng ai làm phiền» cô cất giọng lãnh đạm nói.

Nghe vậy mọi người chỉ biết "dạ" rồi đi làm việc của mình để nghỉ sớm tránh gây sự ồn ào. Cô thư kí cũng lên phòng ngủ của mình nghỉ ngơi để mai bắt đầu làm việc.

Có điều không ai biết ngoài cô và những người xây dựng căn biệt thư này, biệt thự này ngoài ra có hai tầng rất nhiều phòng khác nhau thì còn có một cái hầm bí mật.

Còn cô, cô đi lên phòng mình ở tầng hai. Mở cửa ra bật đèn phòng rồi đi vào đóng cửa lại. Nhìn một lượt thì cách bài trí không khác ở Mỹ là mấy. Cũng là hai gam màu chủ đạo đen và trắng, đồ vật trang trí cũng là gam màu tối riêng có chiếc giường là màu trắng sữa. Ở cạnh cửa sổ có một chiếc sofa màu xám, ngồi ở đây có thể thấy mọi hoạt động của con người qua lại tấp nập trên đường phố. Cô mệt mỏi ngã mình lên giường nằm hồi lâu lấy điện thoại ra vào danh bạ gọi cho người tên KH, người đó là La Kiến Hạo cánh tay trái đắc lực của cô trong thế giới ngầm. Khi đầu dây bên kia bắt máy không đợi cho Kiến Hạo nói cô đã lên tiếng trước «Bọn Hắc Long bây giờ đang hoạt động ở đâu» ở đầu dây bên này cô có thể nghe thấy bên kia có tiếng nhạc sập sình, cô đoán cậu ta đang ở quán ba nên cố tình nói to lên so với bình thường.

«Gì mà người ta mới bắt máy đã hỏi, lần nào cũng vậy, mình nhớ là hôm qua cậu cúp máy luôn không kịp cho tớ ú ớ câu nào đâu đấy» Kiến Hạo không vui nói.

«Hừ...bây giờ cậu có nói cho tôi biết không thì bảo» Cô cất giọng lạnh lẽo lên nói làm cho Kiến Hạo rùng mình rồi vội trả lời, vì anh rất sợ giọng nói này của cô.

«Thôi thôi thôi...mình nói, bọn chúngh hiện giờ đang ẩn nấp trong trường học Royal»

«Được vậy mai tôi vào đấy học để dễ bề thực hiện nhiêm vụ của 1 điệp viên và cũng để dễ dàng trả thù hơn»

«Ủa cậu về thành phố A rồi hả, cậu sống ở đâu vậy, mai cậu học trường tớ hả?» Kiến Hạo cất giọng vui mừng hỏi.

«Ừ tôi về rồi, tôi sống ở đâu cậu không cần biết, cậu chỉ cần biết như thế là được»

Sực nhớ ra điều gì cô lại hỏi «anh hai và Như học trường đó hả?»

«À ừ, có chuyện gì sao?» Kiến Hạo thắc mắc hỏi cô.

«Tôi sẽ cải trang vào học, tôi không muốn anh hai tôi biết tôi ở đó, Như thì cậu có thể nói cho cô ấy biết còn anh hai thì tuyệt đối là không» cô nói giọng lạnh lùng một cách đe dọa.

«Nhưng cậu có biết Khánh đã đi tìm cậu lâu rồi không, cậu ấy còn tưởng cậu đã chết nhưng vẫn nuôi hi vọng tìm được cậu» bỏ ngoài tai lời đe doạ Kiến Hạo nói.

«Chuyện này có dịp tôi sẽ nói cho anh hai biết cậu không cần lo vì vậy hãy cứ giữ im lặng...thôi tôi tắt máy» nói xong câu thì cô liền cúp máy và gọi cho thư kí mặc dù họ chỉ cách nhau có mấy bước chân. Bởi lẽ cô không thích ra khỏi phòng vào lúc này. Còn bên Kiến Hạo chỉ biết lắc đầu do đã quá quen với thói quen tắt máy không để anh "dây dưa" thêm câu nào này của cô.

Cô thư kí bắt máy nói «Chủ tịch cần gì ạ»

«Thôi ở nhà chị cứ gọi em là em thôi không cần gọi vậy đâu nghe nó không được thân thiết cho lắm, còn em gọi chị là chị Na Na lúc ở nhà. Ok» Cô nói. Cô đã nói như vậy rồi thì Na Na cũng chỉ biết đồng ý thôi làm gì được hơn nữa .

«Chị chuẩn bị cho em hồ sơ giả để vào trường Royal học»

«Trường Royal sao? Trường đó do chúng ta xây dựng mà, mà em đi học làm gì không phải em tốt nghiệp đại học ở các trường nổi tiếng rồi sao?» Na Na thắc mắc cảm thấy kì lạ trước lời nói của cô

«Đúng là trường đó do chúng ta xây dựng và em cũng đã tốt nghiệp đại học, nhưng chị biết em về đây để làm nhiệm vụ gì rồi đúng không» cô trả lời câu hỏi của Na Na và hỏi ngược lại.

«Ừhm chị biết nhưng sao em lại phải vào trường học chứ» Na Na đáp bởi nhiệm vụ cô ấy làm đâu liên quan gì tới việc đi học.

«Vì bọn tội phạm đang hoạt động trong trường nên em mới vào đấy, công việc chị tạm thời giao lại cho anh John quản lí, chị hãy vào trường làm giáo viên chủ nhiệm của lớp

em» như biết Na Na suy nghĩ gì cô liền giải đáp thắc mắc cho cô ấy nghe. John là một người thân cận của bọn họ bên Mỹ, người cô có thể tin tưởng nhất trong lúc này.

«À chị làm hồ sơ nhập học là con nhà nghèo nhận học bổng nha chị» cô bổ sung.

«Đã biết» Na Na đáp.

Nhận được câu trả lời cô liền tắt máy nghỉ ngơi để ngày mai bắt đầu một cuộc hành trình dài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...