Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
Chương 2: Nụ cười buổi đầu gặp gỡ
Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờ thông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều rất thảm. Nếu đối phương đến việc che giấu cũng không muốn làm thì có cần phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân ấy nữa không? Thành Chí Đông buồn ngủ kinh khủng, ly rượu mà anh đang cầm trên tay lại một lần nữa đụng cốp một cái xuống mặt kính đen sáng loáng trên quầy bar. Đây đã là lần thứ bao nhiêu trong tối nay rồi? Anh giật mình bừng tỉnh, dứt khoát đứng dậy, quyết định phải tự cứu mình. “Andy, mình phải đi đây”. Anh bạn ngồi bên cạnh uống tới mức hai mắt đỏ gay, hay là khóc? Ai thèm quan tâm. Nhưng giờ nhìn thấy anh sắp đi, anh ta lập tức đưa tay ra tóm chặt lấy anh, “Chí Đông, đừng đi, nghe mình nói đã…”. “Mai mình còn phải bay tới Thượng Hải”. “Đừng có nhắc đến Thượng Hải với mình! Cô gái đó, cô gái đó… Không được, hôm nay cậu phải uống với mình một trận thật say, nhất định phải thế!”. Mặc dù anh được sinh ra ở nước ngoài, nhưng từ nhỏ gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, do vậy tiếng phổ thông cũng không tồi. Nghe nói Trung Quốc có một người phụ nữ hết sức nổi tiếng tên là thím Tường Lâm. Bực bội đưa tay lên cào tóc, Thành Chí Đông giơ ngón tay ngoắc cậu bồi bàn gần đấy. “Anh cần gì ạ?”. “Mang cho tôi một cốc nước lạnh”. Cậu bồi bàn lập tức quay đi. “Đợi đã”. Anh gọi cậu ta lại, “Không cần nước lạnh nữa, mang Whisky đến đây”. “Một ly ạ? Thêm đá không thưa anh?”. “Không đá, mang cả chai ra đây”. Anh vỗ vỗ vai Andy, trên mặt nở nụ cười tốt bụng, “Uống đi, người anh em, hôm nay tôi sẽ cho cậu say chết luôn”. Cuối cùng Andy tử trận, lúc đưa anh ta về nhà vẫn còn ri rỉ khóc: “Chí Đông, lần này mình đúng là quá thảm”. “Người ta đã sống với cậu ba năm”. “Đến cổ phần trong công ty cũng bị chia đôi…”. “Cindy chẳng phải đã có con với cậu, sống chết cũng không chịu li hôn cơ mà, thật quá đột ngột”. Chí Đông không hiểu. “Làm sao mà mình biết được”. Cậu ta bắt đầu líu lưỡi, đau khổ vỗ ngực, đột nhiên hung tợn nói, “Mình biết rồi!”. Chí Đông giật mình, cũng may khu chung cư nhà Andy đã ở ngay trước mặt: “Đến rồi”. Andy như không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi dằn từng tiếng: “Đều tại cái cô luật sư đáng chết Diệp Tề Mi kia, sau khi quen cô ta Cindy như biến thành người khác, cô ta, cô ta…”. “Thím Tường Lâm” lại xuất hiện, đồng hồ trên xe cho thấy đã rạng sáng, chuyến bay của anh cất cánh lúc tám giờ, hay là cứ thẳng tay đánh cho anh ta bất tỉnh luôn? Thành Chí Đông suy nghĩ rất lung. “Diệp Tề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”. “Rầm”. Thế giới yên tĩnh trở lại. Bỏ hung khí trên tay xuống, Thành Chí Đông nhẹ nhõm kéo người anh em đã bất tỉnh ra khỏi xe. Tất cả đều do cậu tự gây ra đấy chứ, kết hôn để làm gì? Cứ độc thân như mình đây có phải vui vẻ không, còn hạnh phúc hơn cả thần tiên. Một vài người đúng là nghĩ không thông, Trung Quốc có câu nói thế nào nhỉ? Phải rồi, người tự gây ra nghiệp chướng thì khó sống. Khi Thành Chí Đông tới văn phòng ở Thượng Hải, thư ký đã ôm tài liệu đứng đợi ở cửa thang máy: “Tổng giám đốc Thành, mọi người đều đang đợi anh”. Bước vào phòng họp thấy mọi người ai cũng tỏ ra căng thẳng, Thành Chí Đông than thầm trong lòng, tại sao lại phải sợ mình như thế? Thực ra anh tự cảm thấy con người mình cũng không tồi, gần đây công việc kinh doanh ở khu vực châu Á rất tốt, đây là lần đầu tiên trong tháng này anh tới tổng công ty ở Thượng Hải, mọi người không thể tỏ ra nhớ nhung anh hay sao? Đầu tiên là nghe báo cáo, abcd, blah blah… nhân lúc anh không ở đây có phải phó tổng giám đốc Lí lại dành toàn bộ thời gian ở nhà không? Sao hôm nay mắt như sưng hết cả lên thế kia, tới lượt Tiểu Tôn, haizz, sao lần nào cũng ăn nói lắp bắp vậy, lại còn đưa tay lên quệt mồ hôi thì phải? “Daisy, mau rót cho giám đốc Tôn một ly nước lạnh”. “Tổng giám đốc Thành, hàng chúng ta đã chuyển qua rồi, nhưng bên Nhật Bản không chịu nhận hàng theo hợp đồng đã ký, nghe nói có nhà cung cấp trong nước đã ngầm chào hàng cho họ với mức giá thấp hơn”. Giám đốc Tôn uống nước như sắp chết khát, cuối cùng cũng nói xong những gì cần nói. “Ừ”. Anh gật gật đầu, “Đưa bản hợp đồng đó cho tôi”. Phòng họp không một tiếng động, chỉ có tiếng mở tài liệu sột soạt như đang cứa lên mặt ai đó, mấy người nghiện thuốc bất giác đưa tay sờ túi áo. Chẳng có cách nào, tổng giám đốc Thành không hút thuốc, mỗi lần anh tới nơi này trở thành khu vực “No smoking”, phù, mỗi lẫn gặp anh áp lực chết đi được. “Hẹn gặp họ đi, tôi sẽ đàm phán với Yamada”. Cuối cùng anh ngẩng đầu lên cười, “Các vị…”. Răng anh lóe sáng, khiến tất cả những người ngồi trong phòng họp lúc này cảm thấy hết sức căng thẳng: “Báo giá của các nhà cung cấp khác trong nước tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, tổng giám đốc Thành có muốn xem qua không? Những tài liệu liên quan khác tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất”. “Làm nhanh đi”. Anh đứng dậy đi ra ngoài, “Daisy, hẹn Yamada ngày mai”. Daisy lại chạy theo, tổng giám đốc Thành, anh đi nhanh quá đấy. “Hẹn ngài Yamada ăn cơm phải không ạ?”. “Họp trước, đàm phán được thì mời ăn cơm, không được thì cho ông ta nghỉ khỏe”. Giọng anh dứt khoát rồi biến mất sau cánh cửa. Không khí trong phòng họp chùng xuống ngay lập tức, phó tổng giám đốc Lí bắt đầu ra oai: “Mọi người nghe thấy cả rồi chứ, ngày mai, không, tối nay bằng mọi cách phải chuẩn bị xong tài liệu cần thiết”. Có người than thở: “Đã hai ngày nay ngày nào cũng làm tới nửa đêm rồi, phó tổng Lí…”. Anh ta bị ai đó đập vào đầu, lời than thở biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Làm gì vậy?”. “Cậu không thấy tổng giám đốc Thành không vui sao?”. “Chưa đến nỗi mà, anh ấy vẫn cười đấy thôi”. Đúng là nhân viên mới, mọi người đều quay sang nhìn anh ta với ánh mắt thương hại rồi cùng bỏ ra ngoài, để lại anh ta đứng chơ vơ một mình trong phòng họp. Thành Chí Đông ngẩng lên khỏi đống tài liệu cao ngất trước mặt: “Daisy, hôm nay có kế hoạch gì không?”. Daisy cầm cuốn sổ ghi chép kiểm tra từ trên xuống dưới, “Tiệc mừng Chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn Tân Dương, quà đã chuẩn bị xong cả rồi, tám giờ tối tại khách sạn Ritz Carlton”. “Chúc Nhiệm Sinh à?”. Biết làm sao, trí nhớ của anh rất tốt. “Không phải, chủ tịch hội đồng quản trị mới là Chúc phu nhân, không, không phải, là cựu Chúc phu nhân”. Sao? Mới hơn một tháng không về Thượng Hải có vẻ như anh đã lạc hậu với thời cuộc rồi. “Đã xảy ra chuyện gì?”. Ôi chao, tổng giám đốc đang nhướn lông mày, đẹp trai quá. Daisy lập tức như bị bỏ bùa mê, tự động tuôn ra một tràng: “Tổng giám đốc, chắc anh không biết, tháng trước Chúc tiên sinh và Chúc phu nhân đã ra tòa li hôn, vụ này Chúc tiên sinh thua thê thảm, toàn bộ cổ phần trong nước đều được xử về tay Chúc phu nhân, vì vậy mới đổi chủ tịch hội đồng quản trị”. Lại li hôn. Hai ngày gần đây liên tiếp nghe thấy hai từ này, Thành Chí Đông lắc đầu. Những bữa tiệc kiểu này cũng chỉ quanh quẩn mấy người đó, anh cầm ly rượu đứng nói chuyện với vài người bạn cũ. Đèn trên sân khấu bật sáng: “Xin mời tân chủ tịch hội đồng quản trị – bà Kế lên có lời phát biểu”. Đám đông ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ mặt mày hớn hở trên sân khấu khác xa với hình ảnh người vợ rụt rè rúm ró luôn núp sau lưng chồng trong ấn tượng của anh. “Cảm ơn mọi người, hôm nay có thể đứng ở đây, người đầu tiên mà tôi muốn cảm ơn chính là bạn thân của tôi, đại luật sư Diệp Tề Mi. Tề Mi, cậu mau lên đây”. Diệp Tề Mi – Cái tên này nghe rất quen. “Wow…”, những tiếng trầm trồ rộ lên trong đám đông, những người này làm sao vậy? Làm gì mà như minh tinh sắp diễn thuyết thế. Trên bục Kế Lôi Lôi làm động tác giơ tay mời với thái độ hết sức cảm kích, tất cả mọi người đều tự động quay đầu về một hướng, anh khá cao, lúc này mới nhận thấy ưu thế ấy, nhìn qua đầu những người khác, chỗ ánh đèn đang chiếu vào, một dáng người thon thả đứng dậy. Làm gì thế không biết, Diệp Tề Mi vừa bước lên bục, Kế Lôi Lôi đã chạy tới giang hai tay ôm chầm lấy cô. “Khoa trương quá đấy, cậu biết là mình không thích như thế mà, đã nói chỉ đến dự một lúc thôi”. Cô thì thầm vào tai bạn. “Mình không thể kìm được, Tề Mi, không có cậu sao mình có ngày hôm nay chứ”. Cô ấy kích động tới mức chảy nước mắt. Haizz, Tề Mi lau mặt cho bạn, thật hết cách với cô ấy. Phía dưới loé lên ánh đèn flash, tiếp đó một giọng nữ cao cất lên hỏi: “Thưa bà Kế, tôi có một câu hỏi không biết bà có thể trả lời không?”. Sao tự nhiên lại có phóng viên xuất hiện ở những nơi như thế này. Kế Lôi Lôi lạnh lùng liếc mắt về phía mấy người phụ trách của tập đoàn, các người cố ý phải không? Quả nhiên, những người đó đều quay mặt đi né tránh, không khí rất kì lạ. Nữ phóng viên đó tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hôm qua, ông Chúc Nhiệm Sinh có trả lời phỏng vấn báo chí ở Hồng Kông. Tuyên bố đã nhiều năm như vậy mà cho tới tận bây giờ mới nhận ra vợ mình rất xa lạ, vì thế ban đầu vốn cũng có ý định níu kéo, giờ thì từ bỏ hoàn toàn. Còn nói, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rút cục là bà Kế quá thông minh hay bản thân mình quá ngu ngốc. Xin hỏi bà Kế sau khi nghe đoạn trả lời phỏng vấn này có cảm tưởng gì?”. “Tôi…”. Nước mắt vẫn lưng tròng, sắc mặt Kế Lôi Lôi trở nên nhợt nhạt. “Xin hỏi”, không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, Diệp Tề Mi liếc nhìn về phía nữ phóng viên, khẽ mỉm cười hỏi: “Cô đã kết hôn chưa?”. “Tôi vẫn chưa”, nữ phóng viên trả lời với giọng hết sức đề phòng. “Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờ thông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều thảm như nhau, giờ đối phương ngay cả che giấu cũng không muốn làm, mọi người lại còn quay sang trách cứ cô ấy nữa hay sao?”. Cô nói xong, phía dưới im phăng phắc, ánh đèn chiếu thẳng lên người Diệp Tề Mi, một bữa tiệc chính thức thế này, cô ấy lại mặc một chiếc quần tây khá rộng, áo vest bó sát eo nhìn rất thon gọn, thanh thoát, bên trong cổ áo lộ ra những lớp ren xếp chồng lên nhau một cách tinh tế, chiếc cổ cao trắng ngần kiêu ngạo như một con thiên nga, cô không đeo bất kì thứ trang sức nào nhưng lại nổi bật giữa một rừng những quý cô quý bà giàu có quần là áo lượt trang sức đầy người trong phòng. Có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, những tiếng vỗ tay đó xuất phát từ một quý bà có tuổi, người đàn ông bên cạnh trừng mắt với bà ta, nhưng bà ta như không nhìn thấy, sau đó, căn phòng lớn như vỡ òa ra trong tiếng reo hò cổ vũ, vài cô gái trẻ còn kích động tới mức lao lên sân khấu. Diệp Tề Mi à… Cảnh tượng có phần mất kiểm soát, Thành Chí Đông đứng ở một góc phòng cuối cùng cũng nhớ ra cái tên đó. Tiếng kêu thê thảm của Andy như vang lên bên tai: “Diệp Tề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”. Anh phì cười, Diệp Tề Mi, cô đúng là rất đặc biệt, chẳng trách ai cũng có ấn tượng sâu sắc về cô. Thành Chí Đông không ăn gì, trên đường về nhà tự nhiên anh thấy đói bụng, dù đã muộn nhưng hai bên đường khu phía tây thành phố ánh đèn vẫn sáng rực, cả con phố đều là các quán ăn vặt kiểu Đài Loan, Triều Châu, hay những quán trà, quán ăn bài trí theo phong cách Hồng Kông, quán nào biển hiệu cũng sáng trưng. Thành Chí Đông cho xe dừng đại trước cửa một quán trong số đó, nhìn qua gương chiếu hậu anh thấy một chiếc Volvo S40 màu đỏ rúc đầu vào theo, chỉ một vòng cua đã vào đúng vị trí, thân xe rất thẳng, bám sát gờ đường, đúng là một tay lái cừ khôi. Đói muốn chết, không buồn nhìn ngó xung quanh, Diệp Tề Mi đi thẳng vào trong quán. Quán bánh hấp nhân mặn do người Đài Loan mở này đã có mặt ở Thượng Hải nhiều năm, khách quen rất đông, nửa đêm mà vẫn ồn ào tiếng cười tiếng nói, tiếng gọi đồ ăn, chiếc bàn to tròn đặt giữa phòng, cả nhà chủ quán tập trung ở đó, nói chuyện với nhau bằng tiếng Đài nghe rất vui tai. “Tề Mi, sao cô lại đến vào giờ này?”. Đột nhiên nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cắm cúi ngồi ăn trong góc quán, bà chủ vui mừng lên tiếng. “Tôi tới ăn đêm, lát mới về nhà”. “Lại đi một mình, haizz, hôm qua tôi còn đánh cược với ông nhà tôi, bao giờ mới có thể thấy cô xuất hiện cùng một người đàn ông đấy”. Cô mỉm cười, liếc mắt về phía ông chủ quán ngồi bàn bên cạnh, khuôn mặt chữ điền với nụ cười hết sức khoa trương đang nhìn về phía cô. Yên tâm đi, bà xã ông chỉ là chào hỏi xã giao với tôi thôi. Trong lòng thấy thật nực cười, Diệp Tề Mi đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, gói cho tôi hai cái bánh mặn nhân thịt bò, cảm ơn”. Cô vừa đứng dậy, cô gái ngồi bên cạnh lập tức bước tới, đưa cho cô một chiếc túi nóng hôi hổi: “Sớm đã chuẩn bị xong rồi, cô Diệp, cẩn thận đang còn nóng”. Anh vô tình đưa mắt nhìn, cô mặc một chiếc áo khoác, hai hàng cúc màu be xếp thẳng như áo lính, rất hợp với cô. Cô gái này đi đến đâu có vẻ cũng rất có khí thế, Thành Chí Đông vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, anh lên xe khởi động máy, đường phố đã không còn người qua lại, hai bên đường đỗ chật xe của các loài động vật đi kiếm ăn trong đêm, đang định đánh xe quay ra thì phía ngoài cửa xe bị đập mạnh, anh kinh ngạc quay qua nhìn, một khuôn mặt trẻ con đen nhẻm, thắt hai bím tóc dài lòng thòng đang đứng ngoài cửa xe như muốn nói gì đó với anh. Sao lại lao ra đúng lúc người khác nhấn ga như thế, thật quá nguy hiểm. Còn nhỏ như vậy nửa đêm nửa hôm vẫn phải làm việc, anh thò tay vào chiếc hộc hàng ngày vẫn dùng để bỏ tiền lẻ. Anh đang định hạ kính xuống thì cô bé đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, anh nhìn theo, thì ra có người đang đứng trước cửa quán vẫy tay gọi cô bé. Sao lại là cô ấy… Một Diệp Tề Mi khí phách hơn người, một Diệp Tề Mi mang phong thái của nữ hoàng, một Diệp Tề Mi khiến bao nhiêu nhân vật tầm cỡ chỉ nhìn thôi cũng toát mồ hôi nửa đêm lại đứng trước cửa quán ăn, ngồi xổm giữa phố, mở chiếc túi giấy vẫn cầm trên tay mỉm cười tươi tắn vẫy gọi một đứa trẻ ăn xin… Đầu xe vẫn đang quay xiên bên vệ đường, chân vẫn đạp phanh, Thành Chí Đông ngẩn ngơ. “Muộn thế này rồi em còn chưa về sao?”. Giọng cô nhẹ tựa gió. “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nóng, đừng sợ, em ăn xong chị mới đi”. Kiên nhẫn nhìn cô bé nhồm nhoàm nhai nuốt từng miếng từng miếng một, Diệp Tề Mi liếc mắt về phía con hẻm tối thui bên cạnh. Cho tiền cũng chẳng ích gì, chỉ cần vừa rời khỏi tay người cho thì những kẻ đáng ghét sau lưng cô bé sẽ giật lấy ngay, đến đồ ăn cũng phải đợi cho cô bé ăn hết, nếu không chắc chắn cũng sẽ chẳng vào bụng cô bé miếng nào. Thực tế tàn nhẫn trắng trợn và lạnh lùng như thế, nên những gì cô có thể làm chỉ là đứng nhìn cô bé ăn xin ăn hết hai chiếc bánh hấp nhân mặn xong mới đi. Tấm biển của quán bánh nhân mặn Đài Loan rất to, ánh sáng từ những bóng đèn phát ra rực rỡ sắc màu, chiếu sáng rất xa trong đêm tối, cô ngồi ở đó rất lâu, đuôi áo khoác quệt xuống dưới đường đầy bụi đất nhưng dường như cô không để ý. Cô cúi đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt lem nhem của cô bé ăn xin đang ăn bánh, nét mặt rất dịu dàng, đợi cô bé ăn xong còn cầm chiếc túi giấy từ tay cô bé bỏ vào thùng rác bên đường. Làm những việc đó xong, Diệp Tề Mi thong thả đi bộ ra xe của mình. Cô không hề biết, có một người đàn ông ngồi trong chiếc xe bên cạnh đã chăm chú quan sát cô từ lâu, cô cũng không thể biết rằng cuộc đời mình bắt đầu từ giây phút này sẽ có những chuyển biến đầy kịch tính, khác rất xa những gì mà cô tưởng tượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương