Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 47: Tôi nhập viện rồi



Đang lúc tôi cười trên nỗi đau của người khác, ruột gan đảo lộn, một chân Thuần Hy đã đặt vào cổng lớn của trường thi.

"Đợi tôi với, đợi với...." Tôi hổn hển đuổi theo.

Tên đó cuối cùng dừng lại, quay người nhìn tôi.

"Tôi nói anh nghe này, lát nữa thi tốt nhé! Đừng có căng thẳng! Trước khi thi nhớ đi vệ sinh! Gặp đề thi khó cũng đừng buồn! Có thể chọn làm cái dễ trước..." tôi nói liền một hơi những "kinh nghiệm thi" ông bố tôi thường xuyên dặn dò.

"Lắm lời thật" Anh ta nhếch nhếch mép, lập tức quay người đi vào trong.

Nhưng...hình như tôi thấy anh ta cười, đúng vào khoảnh khắc anh ta quay người đi, hình như anh có cười khẽ mà....

Anh cười với tôi chăng? Woa, đường cong khóe môi hoàn mỹ quá!

"Cố lên nhé" Cho đến khi bóng anh ta khuất sau cổng lớn, tôi vẫn còn đứng đó vẫy tay ngốc nghếch.

Nụ cười của anh, sao mà quyến rũ thế? Giống như mùi hương hoa ngọt ngào bay trong gió mùa hạ...

Lòng tôi bỗng như có mấy trăm chú thỏ đang nhảy "binh binh binh" rất mạnh mẽ...

Chẳng lẽ....

Chẳng lẽ tôi đã rung động....

Tôi đang thầm đắc ý, bỗng dưng, một chiếc xe mô tô không biết từ đâu chui ra đang từ hướng chếch về phía sau tôi chồm lên, với tốc độ giết người....

"Ôi chao" Tôi vẫn chưa kịp gào nốt câu "cứu với" thì đã bị hất tung lên như một quả bóng da tội nghiệp.

"Rầm!" Một tiếng động cơ kinh khủng cực lớn vang lên, tôi rơi xuống đất một cách nặng nề.

Cảm giác tê liệt, đại não trống rỗng. "Quách Tiễn Ni!" Ai vậy, ai đang gọi rất to tên tôi?

"T_T "

Hu hu hu hu........ tôi muốn khóc quá, nhưng........... muốn khóc cũng không có sức để khóc...ý thức dần dần mơ hồ....

Ai đang bế bổng tôi lên?

Đôi chân tôi rời khỏi mặt đất. Trong mơ màng, tôi cảm thấy một vòng tay ấm áp, tiếp đó, là lồng ngực ấm áp....Tôi nghe thấy giọng nói bình tĩnh quen thuộc ấy, không đúng, trong giọng nói vốn bình thản nay đã có phần hoảng loạn....

"Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?" Nghĩ cũng biết, chắc chắn là tiếng của "Kim" rồi! Nhưng, nhưng....sắp thi đến nơi rồi....

>_

"Con tỉnh lại rồi! ^0^" đó là câu nói đầu tiên khi tôi mở mắt, trong nụ cười ấm áp rạng rỡ như ánh nắng của bác gái không che giấu nổi sự thương xót. Vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy, giống mẹ quá.....

"Thuần Hy đâu? Thuần Hy ở đâu?" Tôi nhìn đông nhìn tây. Tôi cũng không biết rõ tại sao vừa tỉnh dậy lại nhắc đến tên anh.

Đây là bệnh viện, màu trắng, màu đen, toàn một màu trắng, giống như thế giới của Thuần Hy luôn thích cười nhạo tôi vậy. 0_0 Tệ quá, anh ấy có đi thi không?

"Đừng nhúc nhích Tiễn Ni. Con bị thương rồi, nhưng bác sĩ bảo không nặng lắm. Cứ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng vài ngày đi, sẽ về nhà nhanh thôi mà" Bác gái hiền từ đưa tay vuốt tóc tôi. Nhưng mà điều tôi muốn hỏi không phải là chuyện này.

"Bác ơi! Thuần Hy đâu rồi? Anh ấy có đi thi không?" Đây mới là vấn đề tôi lo nhất

"ồ, nó gọi điện thoại cho bác xong đi thi rồi, thi xong nó sẽ quay lại mà, đừng lo.

“Con ngoan mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Tôi thở phào, mong anh ấy thi cử thuận lợi, như vậy vị trí "vàng" trong trái tim bác gái của Quách Tiễn Ni tôi mới được an toàn.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh mở ra, một bóng dáng tuấn tú bước vào

“Thuần Hy, thi xong rồi à?"

"Không biết, lúc đấy đói quá nên con đi ăn." Anh ấy nói nhẹ hàng, nhưng tim tôi lại như bị một thứ gì đó đâm mạnh vào.

"Bác gái, con xin lỗi, hu hu hu hu............. tất cả đều do......... do con cả, đều tại con....Vì con nên Thuần Hy không đi thi được, con biết bác mong mỏi Thuần Hy qua được kì thi này biết bao......... hu hu hu........ Bác gái, con là tội nhân thiên cổ, muốn giết muốn chém tùy bác....huhuhu.

Nước mắt tôi rơi "tí tách", không dừng lại được!

"bác gái đừng cản con, con phải nhảy lầu, con không còn mặt mũi nào ở lại nữa"

"Ngốc quá, không sao, Thuần Hy nhà ta là thiên tài, vàng thì ở đâu cũng có giá cả." Bác gái càng nói thế, tôi càng thấy đau buồn

Cả nhà bác gái đối xử với tôi tốt thế, mà tôi cứ gây phiền phức cho họ, lần này lại gây ra chuyện lớn....

"Ai bảo tôi không đi thi?" Thuần Hy ngồi cạnh giường bỗng lên tiếng.

"...hả?" Đang ngoác mồm định khóc, tôi bỗng nghe thấy tiếng Thuần Hy, im bặt.

"Nhưng mà..... nhưng mà anh...... lúc nãy rõ ràng nói là...... "

"Tôi có nói gì đâu"

Phải, phải, hình như anh không nói là không đi thi mà, chỉ nói là không biết kì thi kết thúc chưa thôi. Nếu vậy......

"Còn nhưng nhị gì? Cô tưởng tôi sẽ từ bỏ kỳ thi quan trọng như thế vì cô chắc? Nằm mơ!"

Đúng, Thuần Hy nói đúng, tôi là gì của anh ấy chứ, sao có thể vì tôi mà bỏ kì thi quan trọng này được. Không thể! Chắc chắn anh đã đi thi! He he! Chắc chắn anh ấy đã nộp bài sớm rồi ra ngoài ăn, nên không biết đã kết thúc chưa?
Chương trước Chương tiếp
Loading...