Nụ Hôn Thiên Thần
Chương 13
Khi Tristan tỉnh lại, anh cố nhớ đó là ngày nào trong tuần và bài học nào anh phải huấn luyện cho đội bơi. Đánh giá ánh sáng lờ mờ trong phòng, đã quá trễ để trở dậy và mặc đồ để làm việc. Nằm lại, anh mơ về Ivy – Ivy với mái tóc xổ xuống. Từ từ anh nhận ra những bước chân bên ngoài cửa và một âm thanh giống như thứ gì đó đang chuyển động vòng tròn. Anh nhảy lên. Anh đang làm gì ở đây vậy – nằm dài trên sàn bệnh viện, trong phòng của một người đàn ông anh chưa bao giờ gặp trước đây? Người đàn ông ngáp và nhìn quanh phòng. Ông ta không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào trước sự hiện diện của Tristan; ông ta hành động như thể ông ta thậm chí còn không trông thấy anh. Rồi mọi thứ trở lại với Tristan : Tai nạn, chuyến xe cứu thương, những lời của nhân viên cứu hộ. Anh đã chết. Nhưng anh có thể suy nghĩ. Anh có thể quan sát người khác. Anh là một hồn ma chăng? Tristan nhớ lại bà cụ già. Bà ấy đã nói bà nhìn thấy hào quang của anh, đó là tại vì, anh nghĩ, bà đã lầm lẫn anh với một – “Không, không” anh nói to, nhưng người đàn ông không nghe thấy anh. “Mình không thể là như thế.” Tốt, bất luận anh là gì, anh là thứ gì đó có thể cười. Anh cười, cười mãi, gần như điên loạn. Anh cũng khóc nữa. Cánh cửa phía sau anh đột ngột đong đưa mở ra. Tristan trấn tĩnh bản thân, nhưng điều đó không quan trọng. Người y tá bước vào không nhìn thấy anh, dù bà ấy đứng gần đến nỗi khuỷu tay bà xuyên qua anh khi bà điền vào biểu đồ của người đàn ông. Ngày 9 tháng bảy, 3:45 AM. Tristan đọc. Ngày 9 tháng bảy sao? Không thể như thế được! Lần cuối anh ở cùng Ivy là tháng sáu. Anh đã bất tỉnh trong hai tuần sao? Anh có sẽ ngất đi lần nữa không? Tại sao anh không hề có nhận thức và việc ở đó chút nào vậy? Anh nghĩ về người phụ nữ già đã vươn tay ra với anh. Tại sao bà nhận ra anh, nhưng người y tá và những người khác không nhìn thấy gì hết? Ivy có sẽ nhìn thấy anh không? Hy vọng tuôn tràn qua Tristan. Nếu anh có thể tìm thấy Ivy trước khi anh ngã vào bóng tối lần nữa, anh có một cơ hội khác để thuyết phục cô rằng anh yêu cô. Anh sẽ mãi yêu cô. Người y tá rời khỏi, đóng cánh cửa lại đàng sau bà. Tristan vươn tay để mở nó, nhưng những ngón tay anh xuyên qua tay nắm cửa. Anh thử lần nữa, và lần nữa. Đôi tay anh không mạnh hơn những cái bóng. Bây giờ anh phải đợi người y tá trở lại. Anh không biết anh sẽ ở lại với sự nhận thức trong bao lâu, hay là, giống như bóng ma trong những câu chuyện kể cũ, anh sẽ tan biến vào lúc bình minh. Anh cố nhớ cách anh đã đi xa thế này và hình dung những hành lang anh đã du hành qua từ phòng cấp cứu. Anh có thể thấy hết sức rõ ràng khúc quanh mà người hộ lý đã đi xuyên qua anh. Đột ngột, anh di chuyển qua những hành lang để đến vị trí đó. Thật là trò bịp. Anh chỉ cần lập kế hoạch cho một lộ trình trong đầu và tập trung vào nơi anh muốn đến. Ngay khi anh ra ngoài đường, anh quên rằng anh đã ở bệnh viện của hạt và phải kiếm cho mình mọi phương cách từ nhà đến Stonehill. Nhưng anh đã lái xe cả ngàn lần để đón cha mẹ anh trên lộ trình đó. Với việc suy nghĩ về chúng, anh chậm lại. Anh nhớ lại hình ảnh cha anh trong phòng cấp cứu, nghiêng người qua anh và than khóc. Tristan ước mong có thể cam đoan với ông rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng anh không có nhiều thời gian dành cho ông. Cha mẹ anh có nhau; Ivy chỉ có một mình. Bầu trời đêm đang bắt đầu tan dần vào hừng đông khi anh đến nhà cô. Hai vuông sáng lập lòe ở chái nhà phía tây. Andrew hẳn phải đang làm việc trong văn phòng của ông. Tristan đi vòng ra sau và tìm thấy những cánh cửa kiểu Pháp của văn phòng mở tung cho không khí đêm mát lạnh. Andrew ngồi bên bàn giấy, chìm sâu trong suy tư. Tristan trượt đi trong vô hình. Anh trông thấy cặp đựng tài liệu của Andrew để mở, và những trang giấy với tiêu đề trường đại học nằm rải rác. Nhưng tài liệu ông đang đọc lại là báo cáo của cảnh sát. Tristan giật mình nhận ra đó là báo cáo chính thức về tai nạn của anh và Ivy. Bên cạnh đó là bài viết trên báo về họ. Những chữ được in lẽ ra phải khiến cho cái chết của anh thật hơn với anh, nhưng chúng đã không làm được như thế. Thay vì vậy, chúng đã làm cho những thứ đã từng được đặt nặng trước đây – sự hiện diện, kỷ lục bơi lội, thành tích học tập của anh – dường như vô nghĩa và quá nhỏ nhoi. Lúc này chỉ có Ivy là quan trọng với anh. Cô cần phải biết là anh yêu cô và anh sẽ yêu cô mãi mãi. Anh rời khỏi Andrew đang mê mải với bản báo cáo, dù anh không hiểu tại sao ông ấy lại hứng thú với chúng đến thế, và tiến đến cầu thang. Lướt qua phòng của Gregory nằm ngay phía trên văn phòng, anh đi qua phòng tranh đến hành lang dẫn đến phòng của Ivy. Anh hầu như không thể đợi để trông thấy cô, hầu như không mong cô trông thấy anh. Anh run rẩy giống như lần học bơi đầu tiên trước đây của họ. Họ còn có thể nói chuyện với nhau được nữa không? Nếu có người có thể thấy anh và nghe anh thì Ivy cũng có thể - niềm tin của cô ấy rất mạnh! Tristan tập trung vào phòng cô và đi xuyên qua tường. Ella ngồi dậy ngay lập tức. Nó đang nằm ngủ trên giường của Ivy, bộ lông đen dày của nó cuộn tròn sát mái tóc vàng óng ả của cô. Lúc này con mèo chớp mắt và nhìn chằm chằm vào anh – Chung cuộc, mèo nào mà chẳng như thế, anh nghĩ. Nhưng khi anh đi đến cạnh giường phía bên kia của Ivy, đôi mắt xanh của Ella dõi theo anh. “Ella, mày đang nhìn gì vậy hả?” Anh hỏi thầm lặng. Con mèo bắt đầu kêu rừ rừ, và anh cười. Bây giờ anh đứng bên Ivy. Mái tóc xổ tung ngang qua gương mặt cô. Anh cố vuốt nó ra phía sau. Hơn bất kỳ điều gì trên đời, anh muốn thấy gương mặt của Ivy, nhưng đôi tay anh vô dụng. “Tao ước gì mày có thể giúp tao, Ella.” Anh nói. Con mèo bước qua những chiếc gối tiến về phía anh. Anh tiếp tục yên lặng, tự hỏi không biết nó lĩnh hội chính xác được điều gì. Ella nghiêng người như thể nó muốn cọ vào cánh tay anh. Nó ngã sang một bên và kêu lên. Rồi Ivy cựa mình và anh gọi tên cô thật dịu dàng. Ivy xoay người và anh nghĩ cô sắp trả lời anh. Gương mặt cô như vầng trăng đi lạc, xinh đẹp nhưng xanh xao. Tất cả sinh khí của cô nằm trong đôi mi vàng óng và mái tóc trải rộng như những tia sáng tỏa ra từ gương mặt cô. Ivy cau mày. Anh muốn làm phẳng nếp nhăn đó nhưng không thể. Cô bắt đầu trằn trọc và trở mình. “Ai đó?” Cô hỏi. “Ai đó?” Anh cúi người trên cô, “Là anh, Tristan.” “Ai đó?” Cô hỏi lần nữa. “Tristan.” Đôi mày cô nhăn sâu thêm. “Tôi không thể nhìn thấy.” Anh đặt tay trên vai cô, ước chi cô thức dậy, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy và nghe anh nói. “Ivy, nhìn anh nè. Anh đây mà.” Đôi mắt cô rung động một thoáng. Rồi anh nhìn thấy sự thay đổi bao phủ khuôn mặt cô. Anh thấy nỗi kinh hoàng tràn qua cô. Cô bắt đầu la thét. “Ivy!” Cô thét và thét mãi. “Ivy, đừng sợ mà.” Anh cố ôm cô. Anh quàng đôi cánh tay quanh cô, nhưng cơ thể của họ trượt qua nhau. Anh không thể an ủi cô. Rồi cửa phòng bật mở, Philip lao vào. Gregory theo sát sau lưng cậu bé. “Dậy đi, Ivy, thức dậy đi.” Philip lay cô. “Thôi nào, Ivy, làm ơn đi.” Bây giờ mắt cô mở rộng. Cô nhìn trừng trừng vào Philip, rồi nhìn quanh phòng. Cô không ngừng lại ở Tristan; cô nhìn thẳng xuyên qua anh. Gregory đặt nhẹ tay trên vai Philip và đẩy cậu bé sang một bên. Anh ta ngồi xuống giường, rồi kéo Ivy sát vào anh ta. Tristan có thể thấy rằng cô đang run rẩy. “Mọi thứ sẽ ổn mà.” Gregory nói, vuốt tóc cô ra sau. “Chỉ là một giấc mơ thôi.” Một giấc mơ đáng sợ, Tristan nghĩ. Và bây giờ anh không thể giúp đỡ cô, không thể an ủi cô. Nhưng Gregory thì có thể. Tristan mất tự chủ với sự ghen tuông. Anh không thể đứng nhìn Gregory ôm ấp cô thân thiết như thế. Tuy nhiên, anh cũng không thể đứng nhìn Ivy quá hoảng sợ và suy sụp như thế. Lòng biết ơn đối với Gregory, cũng ngang bằng với sức mạnh của cơn ghen tuông, đổ tràn qua anh. Rồi sự ghen tuông trở lại. Tristan cảm thấy suy yếu từ cuộc chiến cảm giác và quay lưng khỏi cả ba người bọn họ, hướng đến chiếc kệ đặt những tượng thiên thần của Ivy. Ella thận trọng đi theo sau anh. “Chị mơ về tai nạn sao?” Philip hỏi. Ivy gật đầu, rồi gục đầu xuống, liên tục xoa tay trên tấm trải giường nhăn nhúm. “Em có muốn nói về điều đó không?” Gregory hỏi Ivy cố nói, rồi lắc đầu, và xoay một tay, lòng bàn tay ngửa lên. Tristan thấy những vết sẹo lởm chởm chồng chất trên cánh tay cô giống như dấu vết của những tia chớp đánh xuống. Trong giây lát, bóng tối ập đến từ phía sau anh, nhưng anh chiến đấu với nó. “Anh ở đây. Mọi thứ ổn rồi.” Gregory nói, và chờ đợi đầy kiên nhẫn. “Em… em đang nhìn vào một ô cửa sổ,” Cô bắt đầu. “Em nhìn thấy một bóng người to lớn trong đó, nhưng em không chắc đó là ai, hay là cái gì. ‘Ai đó?’ em đã gọi to ‘Ai đó?’” Từ bên kia phòng, Tristan quan sát, nỗi đau đớn và sự sợ hãi của cô đè nặng trên anh. “Em nghĩ đó phải là ai đó mà em biết,” Cô tiếp tục. “Không hiểu sao hình bóng đó trông rất quen thuộc. Vì vậy em đến gần hơn, và gần hơn nữa. Em không thể thấy.” Cô ngừng lại và nhìn quanh phòng. “Em không thể thấy.” Gregory thúc giục. “Có những hình ảnh khác trên kính cửa, những hình phản chiếu khiến nó bị xáo trộn. Em đến gần hơn. Mặt em gần như chạm vào tấm kiếng. Bất thình lình nó nổ tung! Bóng hình hóa thành một con nai. Nó đâm sầm xuyên qua ô cửa sổ và chạy đi mất.” Cô rơi vào im lặng. Gregory khum cằm cô trong bàn tay và kéo nó hướng về phía anh ta, nhìn sâu vào trong mắt cô. Từ phía bên kia phòng, Tristan gọi cô. “Ivy! Ivy, nhìn vào anh đi,” Anh nài nỉ. Nhưng cô nhìn đáp lại Gregory, miệng cô run run. “Đó là kết thúc của giấc mơ sao?” Gregory hỏi. Cô gật đầu. Với lưng bàn tay, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô. Tristan muốn cô được an ủi, nhưng… “Em không nhớ ra điều gì khác nữa chứ?” Gregory nói. Ivy lắc đầu. “Mở mắt ra đi, Ivy. Nhìn vào anh!” Tristan gọi cô. Rồi anh nhận ra Philip đang nhìn chằm chằm vào bộ sưu tập thiên thần – hoặc có lẽ là vào anh; anh không chắc. Tristan đặt tay anh quanh tượng thiên thần nước. Giá như anh có thể tìm ra cách để đưa nó cho Ivy. Giá như anh có thể gởi cho cô một dấu hiệu – “Đến đây nào, Philip.” Tristan nói. “Đến lấy bức tượng đi. Mang nó cho Ivy.” Philip đi đến chiếc kệ như thể bị nam châm hút. Vươn tay, cậu bé đặt bàn tay ngang qua của Tristan. “Nhìn nè!” Philip la lên. “Nhìn nè!” “Vào cái gì?” Ivy hỏi. “Tượng thiên thần của chị. Nó bừng sáng.” “Philip, không phải lúc này.” Gregory nói. Philip lấy bức tượng thiên thần từ trên kệ xuống và mang nó đến cho cô. “Chị có muốn bà ấy trên giường của chị không, Ivy?” “Không.” “Có thể bà ấy sẽ giữ chị khỏi những giấc mơ xấu.” Cậu bé dai dẳng. “Đó chỉ là một bức tượng thôi.” Cô nói với vẻ mệt mỏi. “Nhưng chúng ta có thể nói những lời cầu nguyện, và thiên thần thật sẽ nghe thấy chúng.” “Không có thiên thần thật nào hết, Philip. Em không hiểu sao? Nếu có, họ đã cứu Tristan!” Philip vuốt ve đôi cánh của bức tượng. Cậu bé nói với giọng nhỏ, ương ngạnh. “Thiên thần ánh sáng, Thiên thần trên cao, xin trông nom tôi đêm nay, trông nom cho mọi người tôi yêu.” “Nói với chị ấy anh ở đây, Philip.” Tristan nói. “Nói với chị ấy anh ở đây.” “Nhìn đi, Ivy!” Philip chỉ về hướng những bức tượng. “Chúng tỏa sáng!” “Philip, đủ rồi.” Gregory cứng rắn nói. “Đi ngủ đi.” “Nhưng…” “Ngay!” Khi Philip đi qua, Tristan giơ tay, nhưng cậu bé không vươn tay lại với anh. Cậu bé nhìn chằm chằm với vẻ băn khoăn, không nhận ra. Philip nhìn thấy gì? Tristan tự hỏi. Có lẽ những gì bà cụ già đã nói : ánh sáng, loại mờ ảo, nhưng không phải là một hình thể. Rồi anh cảm thấy bóng tối chụp xuống một lần nữa. Tristan chiến đấu với nó. Anh muốn ở lại với Ivy. Lúc này anh không thể chịu đựng được việc mất cô, anh không thể chịu đựng được việc bỏ cô lại trước khi Gregory làm như thế. Sẽ thế nào, nếu đây là lần cuối cùng của anh với cô? Sẽ thế nào, nếu anh mất Ivy mãi mãi? Anh vùng vẫy trong tuyệt vọng chống lại bóng tối, nhưng nó đã dâng đầy lên từ mọi phía, giống như khối sương mù đen kịt, phía trước anh, đàng sau anh, bao quanh đầu anh, và anh ngừng kháng cự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương