Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 34: Đuổi Kịp Bước Chân Của Đại Bộ Đội



Long Kiểu Nguyệt lúc nào cũng thời thời khắc khắc ghi nhớ vô số lộ số đã tích luỹ được sau hàng năm trà trộn trên bảng xếp hạng ngôn tình, cho nên đi vòng qua thanh lâu, về khách điếm.

Khách điếm kia vẫn một bộ sạch sẽ bận rộn như trước, bất quá khách ăn cơm đã bớt đi nhiều. Tiểu nhị tay chân lanh lẹ trong điếm vừa bưng đồ ăn lên cho một người khách, mắt híp lại, mặt tươi cười tiến tới.

Long Kiểu Nguyệt đi vào cửa, tiểu nhị kia còn tưởng là khách hàng mới tới, đến gần mới phát giác ra là khách hàng đã sớm đặt phòng ở khách điếm. Hắn ra bên ngoài nhìn trăng rằm treo trên đầu cành, giữa màn đêm tối đen, phía trên không của bờ sông dọc theo thị trấn phương Nam của Liên Tử châu, đã lục tục có hoa đăng được thả trên mặt nước.

Hắn tò mò hướng lên bầu trời đêm xem xét, thế này mới nghi hoặc hỏi: "Khách nhân không đi xem hoa đăng sao? Đêm nay là đêm Thất Tịch, là thời cơ tốt để các cô nương đi thả thuỷ đăng, khách nhân không đi nhìn coi thế nào à?"

Long Kiểu Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ngơ, má nó, trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] thế nhưng còn có mấy thứ như đêm Thất Tịch? Bản Cúc Cự còn tưởng ở trong thế giới tu tiên này, trừ ngày tết cùng đại khánh của các môn phái lớn ra, thì không có ngày hội gì chứ.

Nàng giương mắt nhìn lên bầu trời, trên màn đêm tối như mực, hiện lên trăng rằm sáng tỏ giữa các vì sao, thật đúng là thấp thoáng có ánh đèn, còn có cả hoa đăng lững thững bay lên trời.

Đêm Thất Tịch thả thiên đăng (đèn trời) cùng thuỷ đăng, đó đều là chuyện mà các đôi tình nhân sẽ làm, nàng một người cô đơn vẫn không cần xen vô giúp vui thì hơn.

Suy nghĩ, nàng nhấc chân vào cửa, nói: "Không đi."

Tiểu nhị kia chỉ đành đón nàng lên lầu, dẫn vào phòng.

Sau đó tiểu nhị xuống lầu, thay nước trà cho một bàn nhân sĩ đeo đấu lạp ăn mặc kiểu người tu chân, rồi bưng đồ ăn mới cho vài khách nhân khác. Chờ hắn lấy lại tinh thần liền thấy một cẩm y công tử đeo mặt nạ đột nhiên bước vào cửa.

Tiểu nhị tốt xấu gì cũng lăn lộn ở khách điếm này vài năm, khách nhân từ bốn phương tám hướng lui tới, trời nam đất bắc kiểu người gì chưa từng thấy qua. Nay đã gặp nhiều, ánh mắt cũng sắc bén, chỉ cần liếc một thân cẩm y kia liền biết vị công tử đeo mặt nạ này là một phú quý khách.

Tiểu nhị vội vàng nghênh đón, cẩm y công tử đeo một chiếc mặt nạ hung tợn, đôi mắt lãnh như khối băng. Hắn chỉ thản nhiên nhìn quét đám tân khách bốn phía còn đang ăn cơm uống rượu tán chuyện, vỗ một thỏi bạc lên quầy khách điếm: "Hai gian sương phòng thượng đẳng."

Phía sau hắn còn có một tiểu hài tử mặc cẩm y đi theo, bộ dáng thanh tú thật khả ái, hồ điệp bằng bạc được điêu khắc như rung cánh muốn bay ở trên đầu, giữa hoa văn trống rỗng được khảm hai khoả bảo thạch màu lam rực rỡ phát sáng.

Thấy công tử cẩm y thân phận không tầm thường này chỉ lấy ra một thỏi bạc như vậy, tiểu nhị thầm khinh bỉ một trận. Xem ra không phải kẻ có tiền gì, phỏng chừng cũng không lấy ra được đồ gì để thưởng, cũng không cần lấy lòng.

Điếm lão bản chỉ vẻ mặt tràn đầy tươi cười thu bạc, bỏ vào quầy, tiểu nhị tiếp đón ở hậu trường hô: "Cần hai gian sương phòng thượng đằng!"

Nói xong liền đưa thẻ bài cho thiếu niên mang mặt nạ trước mặt. Điếm lão bản lại quay đầu, phân phó với tiểu nhị đang buông tay đứng bên cạnh chờ: "Đưa hai vị khách nhân này lên."

Tiểu nhị vừa gật đầu, cẩm y thiếu niên kia đã lạnh lùng nói: "Không cần."

Hắn nhìn thoáng qua tiểu hài tử khả ái mặc cẩm y bên cạnh, thần sắc ôn hoà xuống, chỉ hơi chút thả chậm ngữ khí, nói: "Sắc trời còn sớm, chúng ta đi xem hoa đăng đêm Thất Tịch ở nam châu một lát, các ngươi chuẩn bị nước ấm, cố gắng để khi trở về có thể dùng được ngay."

Tiểu đoàn tử đi theo phía sau cẩm y thiếu niên đeo mặt nạ, nhắm mắt theo đuôi cùng hắn ra khỏi khách điếm.

Bạch Lộ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà như trứng thiên nga, khó hiểu hỏi: "Không đủ bạc sao?"

Nàng từ tay áo lấy ra một gói tiền tinh xảo đáng yêu, nâng tay định đưa cho Nguyên Trùng Dương, ngây thơ nói: "Chỗ ta còn này, cầm dùng đi."

Nguyên Trùng Dương cúi đầu nhìn túi tiền bằng gấm có thêu mặt trăng trên đầu cành trúc kia, rốt cục nhịn không được khoé mắt co giật, xoay đầu đi: "Không phải."

Bạch Lộ nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Kia vì cái gì vừa rồi chỉ dùng một thỏi bạc? Vừa rồi ở Hoa Ngữ Lâu chúng ta đưa ra một túi vàng cơ mà."

Nguyên Trùng Dương nhớ tới không biết Cẩm Lan kia nói gì với Bạch Lộ tiểu Công Chúa, tiểu Công Chúa vừa ra khỏi cửa liền ý chí chiến đấu sục sôi muốn đi Long Đình, thế này không đúng a! Bạch Lộ rốt cuộc hỏi chuyện gì?

Đi tìm biểu tỷ Long Kiểu Nguyệt ở phương xa không thân cũng chẳng quen kia, chuyện này hắn thật ra có thể lý giải, chẳng qua mỗi lần nghe Bạch Lộ vẻ mặt sùng bái nhắc tới vị tiểu thư hoàn khố bất học vô thuật kia, làm cho Nguyên Trùng Dương trong lòng vừa khó chịu lại kinh nghi bất định.

Long Kiểu Nguyệt đó, rốt cuộc ở trong sơn động đã nói gì với Công Chúa?

Nghĩ đến đây, lời Long Kiểu Nguyệt nói lại quanh quẩn bên tai Nguyên Trùng Dương.

Vị tiểu thư Long gia nét mặt đầy vẻ chính nghĩa vì dân trừ hại, trên mặt dính đầy vết máu như bị vẽ loạn, lén lút tiến dến bên cạnh hắn, thì thầm: "Khụ khụ, tiểu Bạch Lộ nói với ta, nàng rất thích ngươi đó ~"

Dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo như tuyết, gương mặt tuấn tú trắng nõn của Nguyên Trùng Dương nhất thời đỏ lên.

Một mạt ửng đỏ như ráng chiều lan tràn trên da thịt như ngọc của hắn, hắn đè nén sự kích động trong giọng nói, chỉ kiệt lực giữ thanh âm mình như bình thường, từ từ giải thích: "Vừa rồi ở Hoa Ngữ Lâu, sở dĩ lưu lại số tiền lớn, cũng là bởi vì cô nương kia giải được nghi vấn của Công Chúa, lại là vì ta và Công Chúa không ở đó lâu, sẽ không vì lộ ra tiền tài mà đưa đến tai hoạ, huống chi trong thanh lâu là nơi tụ tập nhiều người giang hồ, ta cho thấy thân phận, bọn họ ngược lại biết ta không dễ trêu chọc. Mà khi ở khách điếm, ở đây ngư long hỗn tạp, cũng không rõ chi tiết, huống chi ta cùng Công Chúa đều sẽ ở lại khách điếm qua đêm. Trùng Dương không dám mạo hiểm, chỉ đành thu liễm, để ngừa những kẻ không có mắt có lòng muốn giết người cướp của."

Nguyên Trùng Dương tiếp tục đi được mấy bước, lại phát hiện tiểu Công Chúa chưa đi theo. Hắn bỗng nhiên thất kinh quay đầu, thấy Bạch Lộ trợn to đôi mắt hạnh, đứng tại chỗ, há hốc mồm nhìn hắn.

Trên khuôn mặt khả ái của Bạch Lộ hiện lên một trận kinh ngạc, không dám tin bật thốt: "Trùng Dương ca ca, ngươi, hôm nay ngươi có chuyện gì sao?"

Nguyên Trùng Dương ngẩn ra, thế nhưng không phát hiện ra được mình bất đồng trước kia ở điểm nào, Bạch Lộ lại nói tiếp: "Trước kia lời ngươi nói một năm cũng không nhiều bằng một ngày hôm nay!"

***

Long Kiểu Nguyệt ở khách điếm, nhưng lại sống chết ngủ không được.

Thứ nhất là vì lúc ở trên xe ngựa cùng khi xuôi thuyền trên sông, nàng cả ngày vô sự liền nhắm mắt dưỡng thần. Thứ hai là không biết vì sao, qua hai ngày nữa sẽ đuổi kịp đại bộ đội tới Vinh Sơn trừ yêu, làm cho nàng có chút tâm hoảng.

Nói ra thì Long Kiểu Nguyệt không ngại cực khổ tới Vinh Sơn, nguyên nhân còn không phải là vì đã chọc giận Bạch Chỉ sao. Nhưng nàng rốt cuộc chọc tới Bạch Chỉ thế nào nhỉ, chính nàng cũng không biết.

Ngay cả nguyên nhân cũng không biết, bản Cúc Cự thấy Bạch Chỉ rồi, nên xin lỗi thế nào đây?

Aish, mặc kệ xin lỗi kiểu dù, dù sao cũng cần quán triệt ta sai rồi ta sai rồi, ngươi tin tưởng ta, ta về sau cũng không dám nữa. Bản Cúc Cự cam đoan không bao giờ giỡn với ngươi kiểu đó nữa, lấy thiệt tình thực lòng như lửa làm trung tâm, sử dụng chiêu mặt dày mày dạn quấn quít không buông, chọc cho Bạch Chỉ cười mới thôi.

Long Kiểu Nguyệt lăn qua lộn lại trên giường, đây là vì trên đường ngủ no rồi, buổi tối thật sự ngủ không được a!

Đáng tiếc lúc này sắc trời đã muộn, không thể nào giờ này đi ra luyện [Cửu thiên dẫn lôi quyết] đi? [Cửu thiên đẫn lôi quyết] là pháp thuật có phạm vi sát thương cao, không nói đến lỡ ngộ thương quần chúng vô tội chung quanh, chỉ riêng việc đêm đến còn giáng sấm sét oach tạc thành trấn nhiễu loạn dân sinh cũng không tốt rồi.

Nếu không ngủ được, Long Kiểu Nguyệt dứt khoát đứng lên đả toạ, một bên vận hành tâm pháp, một bên nhớ lại chi tiết trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], nữ nhị Long Kiểu Nguyệt đã hành động thế nào.

Nói đến Vinh Sơn, đó là nơi một đám yêu ma quỷ quái tụ tập. Trong nguyên tác, khai sơn đạo tổ của Trường Lưu vì chống lại ma tộc xâm nhập, đã lấy một thân máu huyết định ra ngũ đại phong ấn, để duy trì hoà bình ngàn năm của nhân ma lưỡng giới.

Nơi có ngũ đại phong ấn là biên giới thông nhau giữa hai giới nhân ma. Hai nơi do Long Đình trấn thủ là đầm Tây Phong ở Vinh Sơn cùng Tần Xuyên. Một chỗ là Vân Vụ hạp do một vương quyền thế gia quản hạt. Hai nơi còn lại, một là tuyệt bích huyền nhai dưới chân Thiên Nhận phong của Trường Lưu, một chỗ khác là hồ Thương Lãnh do các tu tiên thế gia cộng đồng phái nhân thủ quản lý.

Khó trách thế nhân nói đến Long Kiểu Nguyệt không khỏi đầu tiên nghĩ đến thân phận tiểu thư dòng chính của Long Đình. Kinh tế của tu đạo thế gia toàn bộ đều đến từ liệp sát ma vật, mà nơi ma vật tụ tập cũng chỉ có ngũ đại phong ấn.

Cả trăm môn phái tu tiên, Long Đình lại chỉ bằng vào một môn phái liền độc chiếm hai nơi, từ đó có thể thấy được một phần thực lực mạnh mẽ một tay che trời của Long Đình.

Tần Cúc Cự một bên nhớ lại miêu tả trong nguyên tác, cũng không biết từ khi nào thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi đến sáng ngày thứ hai nàng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, sắc trời đã sáng. Bên phòng cách vách có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng điếm tiểu nhị chạy đến, ở bên tha thiết hỏi: "Hai vị khách quan sớm như vậy đã đi rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Không có tiếng trả lời. Nửa ngày sau, tiểu nhị kia bỗng thất thố hô: "Khách quan, khách quan, này quá quý giá! Không được! Không được!"

Long Kiểu Nguyệt mơ mơ màng màng thầm nghĩ, tiểu nhị này thật làm bộ quá đi, không phải thưởng cho chí tiền lẻ sao, thế nào mà cứ phải nói không được hoài thế, có mấy đồng thôi mà, sảng khoái nhận là được rồi!

Tiểu nhị kia chối từ nửa ngày, mới miễn cưỡng nhận lấy, kinh nghi bất định cúi đầu khom lưng nói: "Khách quan mời đi bên này."

Rời giường thật là một nhiệm vụ gian nan, đợi hai vị khách kia đi được hồi lâu, Long Kiểu Nguyệt mới chỉnh đốn lại tinh thần, một tiếng trống làm hăng hái, rời khỏi giường.

Nàng lấy từ đầu giường ra một mảnh giấy có điểm chu sa, nhẹ giọng niệm pháp quyết, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi. Tờ giấy mỏng kia từ trên lòng bàn tay nàng rơi xuống, khi rơi xuống đất, giống như quả khí cầu được bơm hơi, cấp tốc vặn vẹo bành trướng, hoá thành một tiểu đồng tử chất phác tái nhợt.

Tiểu đồng tử kia biểu tình dại ra, mặt mày vô thần, trừ trên mi tâm có vệt chu sa đỏ tươi linh khí bức người, quả thật tựa như một người chết không có sinh cơ. Hắn vặn vẹo một chút, sau khi một nếp uốn cuối cùng trên cơ thể dãn ra, giống một con rối được bơm đầy khí, vững vàng đứng trên mặt đất, tầm mắt không có tiêu cự, nhìn tiền phương, dùng âm thanh đồng tử phổ thông đều đều cứng ngắc nói: "Chờ chủ nhân phân phó để dẫn đường."

Mỗi lần Long Kiểu Nguyệt xem mấy thứ đồ hàng sỉ này từ trên tay hoá thành khôi lỗi, đều có một loại cảm giác sởn da gà. So sánh mà nói, hai hoá mục đồng tử Như Như và Ý Ý của Trầm Vọng Sơn có thể nói có thể đáp, rất sinh động, thật sự là xảo đoạt thiên công.

Điếm tiểu nhị kia được thưởng, vẫn cười ngây ngô, làm việc cũng rất ra sức. Long Kiểu Nguyệt vừa ra khỏi cửa, liền thấy điếm tiểu nhị như một trận gió thổi đến, ân cần gật đầu với nàng.

Nhìn thấy đồng tử dẫn đường phía sau Long Kiểu Nguyệt, tiểu nhị cũng chỉ sửng sốt một chút. Dù sao cũng là thế giới tiên hiệp, bay trên trời hay chạy dưới đất thì cũng có vài tu chân nhân sĩ. Hắn phản ứng lại đây liền nhanh chóng thu hồi vẻ king ngạc, ân cần nói với nữ tử mang khăn che mặt: "Cô nương muốn trả phòng sao? Mời đi theo tiểu nhân."

Cách Vinh Sơn không xa, phỏng chừng người Long Đình phái tới tiếp ứng nàng cũng sắp đến. Long Kiểu Nguyệt đi theo đồng tử dẫn đường, chậm rãi đi tới trên quan đạo.

Ra Nam châu, dọc theo con đê bên bờ sông, phần lớn là hoa đăng mà các cô nương tiểu tử đêm Thất Tịch hôm qua thả xuống, có vài chiếc đèn còn nổi trên mặt nước lạnh lẽo khẽ rung động, nhưng càng nhiều đèn mà giấy đã bị nước sông lạnh buốt thấm ướt, bị gió lạnh huỷ hoại, chìm vào trong nước, theo sóng trôi.

Đến một chỗ, Long Kiểu Nguyệt đi cũng mệt. Dẫn đường đồng tử không thể rời xa chủ nhân trong vòng ba trượng, vốn đồng tử kia đang đi phía trước, lại bởi vì Long Kiểu Nguyệt đột nhiên dừng lại, hắn liền mờ mịt đứng cách đó ba trượng, một chân cứng ngắc hướng tới trước, lại đảo vòng vòng tại chỗ.

Long Kiểu Nguyệt nhìn dẫn đường đồng tử, thật sự càng xem càng thấy ngốc, càng nhìn càng thấy buồn cười.

Thời tiết mặc dù đã vào thu, được cho là mát mẻ, nhưng đi được nửa canh giờ, trên trán cũng thấm ra chút mồ hôi. Long Kiểu Nguyệt vén tay áo, tháo khăn che mặt xuống, liền đi vào một dòng suối nhỏ ở bên, tính rửa mặt.

Nước suối trong thấy đáy, có mấy chú cá nhỏ du động giữa đám đá cuội ở đáy nước, nhìn qua hết sức đáng yêu. Long Kiểu Nguyệt vừa đưa tay muốn vốc một ít nước suối, ánh mắt lại rơi vào một hoa đăng bị vướng vào cành cây ở bên cạnh.

Chiếc hoa đăng kia có hình hoa sen, dưới cùng là một tầng giấy thấm dầu chống nước hình đế sen, phía trên là giấy trắng cắt thành đoá hoa, giữa tầng tầng lớp lớp cánh hoa là một cây nến đỏ thật nhỏ.

Nến đỏ đã sắp cháy hết, sáp hồng nhỏ xuống như từng giọt lệ hồng sắc, hạ xuống vết nước mắt trên đoá hoa tuyết trắng. Hoa đăng kia xuôi dòng chảy xuống, kết quả lại bị một nhánh cây thò xuống nước làm vướng lại, ở đằng kia một mình chống lại dòng nước đánh sâu vào, lung lay lắc lư.

Cho dù Long Kiểu Nguyệt chưa từng thả hoa đăng bao giờ cũng biết hoa đăng đại biểu cho tâm ý cùng tình vận, nếu nửa đường gặp trắc trở, ngụ ý chính là tâm nguyện mà mình cầu mong sẽ không thuận lợi, thậm chí chết non.

Không có ai nguyện ý nhìn hoa đăng của mình nửa đường chìm xuống, thậm chí có cô nương sẽ đuổi theo hoa đăng của mình, một khi nhìn thấy tâm nguyện của mình bị thứ gì cản trở, liền không chối từ vất vả giúp nó cởi bỏ chướng ngại.

Long Kiểu Nguyệt nhìn trái nhìn phải hoa đăng kia thật lâu, vẫn đưa tay đi đẩy cành cây ngăn trước mặt nó. Hoa đăng kia xuôi dòng xuống, Long Kiểu Nguyệt bắt được nó, cầm ra một tờ giấy trắng được gấp chỉnh tề, tò mò mở ra.

Để cho bản Cúc Cự đến xem, đôi tiểu tình lữ tiểu uyên ương tình yêu chớm nở khi nói chuyện yêu đương sẽ viết cái gì nào.

Trên mặt giấy Tuyên Thành đơn bạc nhẵn nhụi có nếp gấp cẩn thận tỉ mỉ, một loạt chữ nhỏ xinh đẹp thẳng hàng bằng mực đen viết trên đó: "Minh nguyệt tri ngã ý, thu thuỷ cộng trường từ"

Long Kiểu Nguyệt xem xong, vừa định đem tờ giấy gấp kia thả lại, trong chớp mắt tay run lên, hoa đăng kia thế nhưng rơi xuống nước, nước suối lạnh lẽo trong chớp mắt liền khiến nó ướt nhẹp, mềm thành một đoàn, chìm xuống.

Má nó, ta cũng không cố ý mà.

Hoa đăng này bởi vì Tần Cúc Cự trượt tay mà không thể kháng cự rơi xuống nước, xem ra vị muội tử có vẻ nho nhã này con đường tình tựa hồ có chút gian nan. Long Kiểu Nguyệt thầm nghĩ hoa đăng của người ta bị bản Cúc Cự bất cẩn làm rơi xuống nước, nếu tờ giấy này mà nàng tuỳ ý ném xuống nước thì sợ cũng có chút không ổn.

Suy tư một lát, Long Kiểu Nguyệt vẫn đem tờ giấy Tuyên Thành kia gấp lại, quy củ để vào túi Khất Vật trong tay áo.

Hết chương 34
Chương trước Chương tiếp
Loading...