Nữ Phụ Độc Ác Cướp Bàn Tay Vàng

Chương 47: Happy Ending



Thiên Nguyệt và Nhật Minh thuê một căn hộ gần trường Đại học

Càng sống với nhau tình cảm của hai người càng thân mật cứ như hình với bóng, lúc ra cũng đi cùng đi lúc về cùng về

Chẳng mấy chốc đã hết năm nhất Đại Học...

Tại khu chung cư

Đông Nhật Minh bước vào thấy cô đang nằm trên sofa khung cảnh quen thuộc lại hiện lên trong đầu hắn

" Nguyệt... "

" Chuyện gì " Cô dần mở mắt thì thấy khuôn mặt Đông Nhật Minh phóng đại trước mặt mình

" Em có nhớ chung cư khi trước anh ở không? Lúc đó...lần đầu em đến chỗ anh cũng làm tổ trên sofa như thế này " Đông Nhật Minh càng nói càng lại gần cô

" Thì liên quan gì? " Tròn mắt

" Lúc đó...Trông em rất giống mèo con " Đông Nhật Minh thì thầm vào tai cô làm cô có chút ngứa ngáy nhẹ đẩy hắn ra

" Em không phải mèo em là người " Cô nghiêm túc nói, Đông Nhật Minh bật cười ra tiếng

" Vậy em cũng gọi anh là cừu nhỏ còn gì "

" Cái đó không giống " Cô nghiêm mặt

Nhật Minh: "..." Sao không giống

" Nguyệt...Cho anh xem vết thương của em đi " Đông Nhật Minh rũ mắt, tay lướt xuống bụng cô

" Xem làm gì " Có gì hay mà xem

" Anh muốn nhìn chút "

Cô đáp ứng kéo nửa phần bụng lên, Đông Nhật Minh có thể thấy rõ vết sẹo của cô hình lưỡi trăng hơi ửng hồng như được in trên làn da trắng nõn của cô

Đông Nhật Minh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, yết hầu nhấp nhô không tự nhủ được hôn xuống vết sẹo của cô

" Anh...làm gì... " Bị tấn công bất ngờ suýt chút nữa cô phát ra tiếng nhưng vẫn giữ hình tượng lạnh lùng của mình

" Nguyệt..." Giọng nói dụ hoặc phả vào tai cô " Chúng ta cũng đã 19 tuổi rồi...anh muốn thịt em...Được không? " Bàn tay nóng bỏng của Đông Nhật Minh đặt lên eo cô

Thiên Nguyệt: "..." Cừu nhỏ trong thời kì động dục?

Đông Nhật Minh bỗng cắn nhẹ vào tai cô làm cô thấy nhột sau đó lại bị hắn ngậm vành tai cảm thấy cơ thể nóng bừng

Thật ra sau nhiều lần tiếp xúc với cô hắn mới phát hiện điểm yếu của cô nằm ở tai và nếu hắn làm như vậy thì cô sẽ cảm thấy giống hắn phải không?

" a " Cô không nhịn được kêu nhỏ, nghe vậy lửa trong người hắn càng nóng lên

" Đủ rồi...Nếu muốn thì "làm" đi...Đừng động vào tai em "

Nghe được câu trả lời nụ cười của hắn ngày càng sâu

" Được. Như ý em. "

...

30 phút sau

Cô nằm sấp trên sofa, có chút mất sức lực "vết tích lần đầu" đã in trên ghế

Quá nhiên lần đầu rất đau

" Em mỏi rồi. Không làm nữa " Cô xoay người tránh lé hắn

" Ở trên ghế đúng là rất mỏi...Vậy chúng ta vào giường "

Chưa kịp để cô trả lời Đông Nhật Minh đã bế xốc cô vào phòng

Nguyệt: "..." Cảm thấy mình lọt hố

Lăn lộn trên giường một tiếng sau cuối cùng cô cũng được tắm rửa đi ngủ!

Hai đang ôm nhau chuẩn bị chợp mắt thì Đông Nhật Minh gọi tên cô

" Nguyệt... "

" Chuyện gì? " Nửa đêm không ngủ gọi cái gì

" Anh yêu em "

" Ừ " Không yêu em thì yêu ai

" Em có yêu anh không? "

Đông Nhật Minh bỗng hỏi, hắn giờ mới nhớ ra cô chưa từng nói yêu hắn hay thích hắn nhưng hắn cũng chẳng quan tâm lắm vì biết cô ngại

" Hỏi thừa. Em không yêu anh thì yêu ai? "

" hửm? Cái gì anh không nghe rõ " Đông Nhật Minh giả điếc

" Em Yêu Anh! ngốc " Cô kéo chăn xoay người để che đi khuôn mặt đang đỏ như gấc

Đông Nhật Minh thấy vậy mỉm cười ôm lấy cô

Dù có kiếp sau cũng vậy chúng ta vẫn sẽ yêu nhau...
Chương trước Chương tiếp
Loading...