Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ

Chương 20



Thái Vi có chút nghi ngờ: “Tự nói chuyện xấu của chính mình, là thế nào?”

Doãn Thiên Dã lười nhác dựa vào lưng ghế, không chút đếm xỉa nói: “Không nhất định là chuyện riêng tư kinh thiên động địa gì như là tai tiếng tình dục gì cả, chỉ là cho mấy người đó tự bộc bạch chuyện họ gặp phải, chuyện xấu, chuyện đáng xấu hổ, chuyện dở khóc dở cười (囧). Nói những chuyện này, sẽ không có liên lụy kiện tụng mà khách mời cũng có thể nguyện ý phối hợp nói ra.”

“Đúng a!” Trâu Manh nghĩ nửa khắc, đột nhiên phản ứng kịp, phụ họa, “Ở trong mắt fans, minh tinh phần lớn là rất cao rất xa, nói ra những chuyện nhỏ nhặt đó, có khả năng khiến cho khoảng cách giữa những ngôi sao và khán giả trở nên gần hơn, chắc chắn khán giả sẽ thích.”

Diệu Khả cũng nói chen vào: “Đúng nha đúng nha, nói thí dụ như tôi, tôi tuy rằng không thích Hàn Quốc, nhưng trong chương trình giải trí của họ có những lúc quay cảnh sinh hoạt đời thường của các ngôi sao, tôi vẫn rất thích xem. Nếu là chuyện xấu trong sinh hoạt của họ tôi lại càng thích xem!”

Tần Cảnh tiếp tục bổ sung cái sáng ý này: “Nếu như nói vậy, mỗi kỳ có thể phỏng vấn mấy ngôi sao, sau đó ở trên Internet lập thanh bỏ phiếu bình chọn. Ngôi sao nào cho chuyện xưa giật gân thối nhất, xấu hổ nhất hoặc 囧nhất, được số phiếu cao nhất thì trao cho một cái giải “nhân vật đơ-bẩm-sinh nhất” (lại chém chứ chả nhẽ để nguyên “tối tự nhiên ngốc manh”, tiện thể thì cái này chính là cái tennen-boke trong tiếng Nhật, các bạn tự GG nhé)!”

Tần Cảnh vừa nói xong, mọi người trong phòng lập tức đưa ra ý kiến giải thưởng,mồm năm miệng mười đóng góp rôm rả——

Đường Quả: “Nếu như một vị khách mời nào đó trong một kỳ nào đó được giải, có thể trong kì tiếp theo tiếp tục xuất hiện, cùng khách mời kì mới PK!”

Thái Vi: “Bỏ phiếu còn kèm tuyên truyền, để cho mỗi ngôi sao tham gia ở trên microblog hay trang mạng xã hội của chính mình kêu gọi fan vào xem!”

Trâu Manh: “Bất quá, kinh phí vẫn là vấn đề, làm thế nào có thể trong một kỳ mời được nhiều ngôi sao như vậy? Hơn nữa nếu chỉ là ngôi sao nhỏ cũng không có khả năng kêu gọi!”

Tần Cảnh trong lòng đã có dự tính chỉ cười: “Không cần mời, thậm chí, có là đại minh tinh cũng không là vấn đề!”

Mọi người nhất tề nhìn qua, có cách gì tốt vậy sao?

Tần Cảnh hít sâu một hơi, nói: “Tôi đã xem xét qua các ghi chép lưu trữ trong những năm gần đây của “Chuyện ngôi sao”, đã mời qua một loạt ngôi sao hang hai hạng ba rồi. Đại khái quy luật là, nếu như nói là mời ngôi sao hạng một, kinh phí chỉ đủ mời một lần một người, hơn nữa thời gian thu lại ngắn. Hạng hai một lần mời được 2, hạng ba mời được 3.”

“Nhưng dựa theo ý tưởng chỉnh sửa chúng ta vừa bàn bạc, một chương trình 15 phút, mỗi lần lên hình chúng ta ít nhất cũng chiếu đến 5, 6 người. Kinh phí khẳng định không đủ. Tuy nhiên…”

Tần Cảnh xán lạn cười: “Mời họ không đến, chúng ta có thể đi tìm bọn họ.”

“Tức là giống như phóng viên phỏng vấn giải trí, hỏi một vấn đề, bọn họ trả lời từ 3 đến 4 phút, thu lại mang về, chỉnh sửa biên tập cắt ghép,… với nhau, là được!”

Mọi người tâm phục khẩu phục gật đầu.

Trâu Manh tán thưởng nói: “Nói vậy, phỏng vấn cả ngôi sao hàng đầu cũng không là vấn đề. Kinh phí không những được giảm bớt rất nhiều, mà chính là một chương trình có mười mấy khách mời cũng là có thể!”

“Bất quá!” Tần Cảnh nhếch miệng cười, “Mọi người nếu chỉ ở phòng này làm việc giết thời gian sợ là không làm được gì, về sau sẽ phải thường xuyên chạy ngoài đường!”

Đường Quả cười ha ha: “Làm công việc này, đáng lẽ phải thường xuyên chạy ngoài đường, trước chúng ta đều là ngồi trong phòng làm việc, đây mới là khó hiểu nhé!”

Tần Cảnh thấy mọi người khác đều tán thành không có dị nghị gì thì lập tức hạ lệnh: ”Vậy là tốt, Trâu Manh và Diệu Khả một tổ, Đường Quả và Thái Vi một tổ, tôi và Doãn Thiên Dã một tổ, mỗi tổ phụ trách phỏng vấn 3~4 ngôi sao, loại nào cũng được, phỏng vấn xong quay về sàng lọc lại chỉ lấy những cái hấp dẫn. Lần đầu phỏng vấn, mọi người có thể lựa chọn những người đã có giao hảo nhiều, tương đối quen thuộc để làm trước.”

“Trâu Manh lát nữa lấy phương thức liên hệ của các ngôi sao và người đại diện chỉnh sửa lại rồi phân cho mọi người. Thái Vi cô đi lấy thiết bị ra đi, máy ảnh bút ghi âm mỗi tổ có một bộ.”

“Thứ sáu, buổi sáng, mọi người tập trung ở đây, chúng ta sẽ cùng sàng lọc video, lên kịch bản gốc. Trong thời gian hai ngày này, mọi người phụ trách truy tìm tung tích minh tinh, không cần đến phòng làm việc, lòng xong sớm nghỉ sớm! Tốt, bắt đầu đi!”

Tần Cảnh thu thập tư liệu xong đứng lên, cổ vũ nói: “Cố lên nào!”

“Cố lên!” Bốn cô giá còn lại đồng thanh, lập tức tất tả đi. Phòng làm việc lập tức có một không khí của sức sống bừng bừng.

Doãn Thiên Dã lười nhác uể oải đứng lên, liếc Tần Cảnh một cái: “Em biết không? Tổ bán hàng đa cấp với huấn luyện gà trong mấy tụ điểm đó, chính là y như em!” (gà là gái mại dâm đó)

Tần Cảnh nghiến răng: “Cút!”

Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã phụ trách liên lạc người mẫu hạng nhất Liễu Du Đóa, diễn viên hạng hai Di Đóa, người mẫu hạng ba Tô Đóa Đóa. Tần Cảnh tự bản thân mình đối với cái giới diễn viên nghệ sĩ này không phải đặc biệt quen thuộc, cho nên cứ để Trâu Manh tùy ý cấp cho cô ba người.

Cầm đến tờ phương thức liên hệ rồi, Tần Cảnh nhăn nhó: “Sao nhiều ‘Đóa’ thế này? Kỳ quái chết!”

Doãn Thiên Dã chạy sang nhìn thoáng qua, cười: “Có cái gì kỳ quái, ít ra so với ‘Hoa’ hay hơn nhiều! Em nghe xem, Tần Đóa, rõ ràng so với Tần Hoa dễ nghe hơn! Đương nhiên, “

Hắn thêm một câu, “Còn so với Tần Cảnh, Tần Hoa còn xem như quá hay!”

Tần Cảnh lườm hắn: “Tôi lại cảm thấy Doãn Hoa Hoa dễ nghe hơn cả, đặc biệt phù hợp với cái khí chất hoa tâm đại củ cải nhà anh!”

Tần Cảnh liên hệ với người đại diện của ba vị minh tinh xong, sắp xếp lại lịch làm việc, trước hết đến chỗ Di Đóa quay video.

Di Đóa gần đây còn bận sang các thành phố khác casting, chỉ có xế chiều hôm nay ở ngoại ô thành phố quay phim truyền hình, người đại diện của nàng ta nói khoảng trống nghỉ ngơi ở studio chắc có thể được khoảng mười phút.

Mà Tần Cảnh bản thân cũng rất hứng thú với lần ra ngoài này, phim Di Đóa đóng là phim “Lý Mục” của đạo diễn Thạch Tiểu Thương. Thạch Tiểu Thương ở trong giới cực kì có tiếng, mà thủ pháp xử lí hình ảnh của ông cũng khiến Tần Cảnh vô cùng thưởng thức.

Lần này đi đến studio, nhân tiện có thể quan sát một chút công tác của đại đạo diễn, có lẽ còn có thể học được lông gà vỏ tỏi.

Chờ đến studio mới phát hiện, quay phim phân thành hai tổ AB, Thạch Tiểu Thương đạo diễn tổ đi quay ngoại cảnh quay cảnh chiến tranh, lưu lại tổ B quay cảnh lục đục trong hoàng cung.

Vai của Di Đóa là Triệu Xướng Cơ của Triệu Điệu Tương vương, tham tài dâm-loạn, tư thông Xuân Bình Quân, nhận Tần quốc hối lộ, hại chết danh tướng Lý Mục, cuối cùng gây ra diệt vong Triệu quốc.

Khi Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã đến, Di Đóa đang hoá trang, người đại diện nói vừa rồi diễn viên khác diễn không tốt, cho nên thời gian về sau hoãn lại một giờ, bảo hai người chờ một chút.

Chuyện như vậy cũng hoàn toàn bình thường, nên Tần Cảnh cũng không để ý, mà là sang xem tổ B đạo diễn quay phim ra làm sao.

Ngoài trường quay là cảnh Lý Mục phu nhân nghe tin Lý Mục bị xử tử, từ cung điện lá vàng bay tá lả chạy băng băng trên đường mòn tới đây nghĩ gặp phu quân nàng một lần cuối, rồi thẫn thờ nửa đường nghe thấy chuông báo tang vang tới.

Đóng Lý Mục phu nhân là một sinh viên Học viện điện ảnh, một em gái nhỏ phi thường thanh thuần.

Nàng mặt mộc, một bộ váy lụa trắng tinh tay áo dài, giữa một trời nhuộm sắc vàng đầy lá rụng, đẹp đến kinh diễm mà thê lương.

Tần Cảnh đứng bên màn ảnh của đạo diễn tổ B, xem có chút say mê. Xoay người vừa muốn hỏi Doãn Thiên Dã cô bé này được không, liền gặp Doãn Thiên Dã mắt đẹp híp lại, ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) ngắm về phía nữ diễn viên đó, một tay vô ý thức nhẹ nhàng vuốt cằm.

Trong đầu Tần Cảnh cái gì đông tây chợt lóe, nga, đây có vẻ là động tác quán tính của Doãn Thiên Dã khi đối với cô bé kia sinh ra hứng thú.

Cái gì mà động vật sửa không được ăn cái gì ấy!

(là chó không sửa được ăn phân các bạn ạ)

Tần Cảnh nhẹ nhàng huých huých hắn, môi không động thấp giọng cảnh cáo: “Quá lộ liễu! Chú ý hình tượng!”

Doãn Thiên Dã chậm rãi cúi đầu, nhìn cô, mâu quang chợt lóe, tựa hồ có chút vẫn chưa thỏa mãn: “Tôi cảm thấy em mà mặc bộ y phục cổ trang đó, xõa tóc giống như cô ta, đảm bảo nhìn còn hay hơn như thế!”

Ách, cái này là ẩn hình trêu chọc sao?

Tần Cảnh hơi hơi đần ra, cái chuyện bị khen xinh đẹp như thế này, là nữ nhân thì đều hưởng thụ, nhất là khi người được so với là một người tuổi còn nhỏ hơn.

Cho nên, trong lòng Tần Cảnh có một tia nhỏ vui vẻ và tự mãn, nhưng một chút cảm xúc như vậy cũng không ngăn cản được cô không biểu cảm mắng hắn thần kinh!

Nói xong, Tần Cảnh tiếp tục nghiêm túc xem vị đạo diễn nam trẻ tuổi của tổ B cũng như cái màn hình nhỏ của anh ta, đoạn này anh ta sử dụng ống kính tiêu cự dài, hình ảnh trực quan mà có chiều rộng.

Tần Cảnh nhìn chòng chọc trong màn hình trung nữ tử áo trắng một đường chạy như điên, ở nửa đường nghe được chuông báo tang mà trong giây lát nhãn thần mờ mịt, ngã khuỵu trên nền đất, hơi hơi híp mắt, kìm lòng không được nói: “Chỗ này nếu cắt đoạn, zoom vào, sẽ khá hơn một chút!”

Tần Cảnh lầm bầm lầu bầu nói xong, phát hiện chính mình đột nhiên buột miệng, nhưng lập tức đạo diễn kia quay đầu lại: “Cô vừa rồi nói cái gì?”

Tần Cảnh có chút lúng túng cười cười, ngại ngùng nói: “Đây chỉ là cảm giác cá nhân của tôi, không nhất định có hiệu quả gì hay là…”

Sau lưng có tiếng người đánh gãy câu nói của cô: “Tôi cũng cảm thấy, cắt đoạn, zoom vào, hiệu quả sẽ càng tốt!”

Tần Cảnh quay đầu, sửng sốt, cư nhiên là Thạch Tiểu Thương đạo diễn! Chẳng lẽ tổ bên kia công việc kết thúc được sớm, nên đã nhanh chóng sang bên này thị sát?

“Thạch đạo diễn, chào ngài!” Tần Cảnh lễ phép chào hỏi.

“Chào cô, Tần Cảnh!” Thạch Tiểu Thương gật đầu.

Tần Cảnh thụ sủng nhược kinh, Thạch đạo diễn vậy mà lại biết cô?

Thạch Tiểu Thương lại quay đầu nói với đạo diễn trẻ kia: “Chương Hiên, quay lại cảnh vừa rồi đi!”

Tần Cảnh nhất thời bị sét đánh, Chương Hiên? Chương Hiên?? Là Chương Hiên nửa sau tiểu thuyết đã tiềm quy tắc Tần Cảnh còn mang cô cho nhà tài trợ N để xin thêm? Chương Hiên???

Cô rùng mình, may mắn nội dung bây giờ còn chưa phát triển đến mức đó! Cô từ nay về sau nhất định phải cách xa cái đạo diễn tên Chương Hiên này.

Mà ngay bây giờ cô đã muốn có một tên lửa cấp tốc đưa cô ra khỏi đây rồi…

Nhưng Thạch Tiểu Thương quay đầu nói chuyện với cô : “Năm ngoái lúc tôi làm giám khảo cho cuộc thi lớn về làm phim đó, tôi đã quan sát cô quay phim, cắt nối biên tập các tình tiết kịch bản, tất cả các phương diện đều rất ưu tú, không hề giống như người mới. Vậy mà thế nào sau đó không có tin tức gì cả?”

Hiện tại Tần Cảnh không phải người của bộ phận làm phim, vì vậy có chút thẹn thùng, ứng phó: “Dạ, cũng là vì công ty điều động, có chút quá bận bịu.”

Thạch Tiểu Thương theo quán tính gật đầu, lại tán gẫu một hồi với cô về mấy bộ phim mới chiêu, hai người nói chuyện cũng không tính là lâu, nhưng rất vui vẻ.

Cuối cùng, Thạch Tiểu Thương đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Ở phương diện này có cái gì muốn nghiên cứu thảo luận, lúc nào cũng có thể tìm tôi!”

Tần Cảnh hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy, cầm ở trong tay xem nửa ngày, mới xoay người muốn khoe Doãn Thiên Dã. Quay qua quay lại, lại thấy hắn không biết từ cái lúc nào đã ra bắt chuyện với nữ diễn viên đóng Lý Mục phu nhân rồi.

Cái tên này là cái kiểu gì đây? Vừa rời mắt một khắc đã thấy đi tán gái.

Tần Cảnh làm như không có việc gì đi đến sau lưng Doãn Thiên Dã, liền nghe thấy Doãn Thiên Dã nói chuyện với nữ diễn viên nọ, cô rất có cảm giác như lúc hắn ở tuần lễ thời trang Milan gặp một cô người mẫu Hoa kiều vậy.

Bắt chuyện đường đột như thế, bẽ mặt hay không!!!

Nhưng kỳ quái là, cô nữ diễn viên này lại thập phân hưởng thụ, cười khanh khách, còn hỏi hắn đến từ lúc nào.

Tần Cảnh vỗ vỗ vai Doãn Thiên Dã, người kia quay đầu nhìn thấy cô, lập tức giật nảy mình.

Tần Cảnh:…

Có thể hay không đừng khiến cảnh tượng y như là bắt gian như vậy… Chúng ta không có cái gì, OK…

“Anh đi hỏi lại người đại diện Di Đóa đi, cảnh của cô ta có phải là cảnh tiếp theo không?”

“Chính em sao…” Doãn Thiên Dã đoạn sau “Không đi” còn chưa có nói, đã bị ánh mắt cưỡng chế của Tần Cảnh dọa, ấm ức đi.

Còn nữ diễn viên nọ cứ ngắm mãi bóng lưng thanh tuấn của Doãn Thiên Dã, khe khẽ ngây ngô cười, khuôn mặt trắng nõn còn hơi đỏ ửng.

Tần Cảnh cũng cười được thập phân ấm áp: “Như thế nào? Trợ lý của tôi trông cũng rất đẹp trai đi?”

“Trợ lý?” Nữ diễn viên nọ sửng sốt, “Anh ấy là trợ lý, chẳng lẽ không phải là công tử Doãn thị, Doãn Thiên Dã sao?”

Tần Cảnh thật kinh ngạc, cứng họng: “Hắn lại dùng chiêu này, giả mạo người thừa kế Doãn thị đi tán gái sao?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...