Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
Chương 11: Cặn Bã
Tô Chanh phân loại những đồ ăn vặt đã mua bỏ vào tủ đồ ăn vặt của cô, cô có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, mỗi loại đồ ăn vặt đều phải sắp xếp ngăn nắp, muốn ăn cái gì, chỉ cần mở ngăn tủ tương ứng lấy ra là được. Nhìn ngăn tủ đã được sắp xếp một nửa, cảm giác hạnh phúc của Tô Chanh lại tăng lên một chút, cơn giận tích tụ cả ngày hôm nay đã được thổi bay. Sau đó lại đem hoa quả bỏ vào trong tủ lạnh. Tô Chanh lấy ra một cái đĩa sạch, cắt một chút dâu tây, kiwi, Cherry, xoài, cam, chuối tiêu, 6 loại quả cắt vào trong bát, sau đó lại cho hai hộp sữa chua và một ít hoa quả khô lên trên, bữa ăn tối đơn giản ngọt ngào đã làm xong rồi, Tô Chanh nếm thử một miếng, ừm, ngon thật. Cầm đĩa hoa quả lên, Tô Chanh đi đến thư phòng, bật máy tính lên, bắt đầu sự nghiệp vẽ truyện tranh của cô. Tô Chanh hung hăng nhìn chằm chằm màn hình, nhìn tên nhân vật Đạo Minh Quyết trên máy tính, cả người đều vặn vẹo, chính là con chó này, làm cho cô phải chịu cục tức lớn như vậy. Câu truyện mà Tô Chanh muốn vẽ được thiết lập tại bối cảnh tại thời kỳ chiến trường thảm khốc. Bá đạo công nam chủ Đạo Minh Quyết vốn là một thiếu gia giàu có, lúc sinh ra lại bị đã đánh tráo, được nuôi dưỡng trong một gia đình nghèo, đến năm 16 tuổi mới được ba mẹ ruột tìm về. Nhưng những ngày tháng tốt đẹp của Đạo Minh Quyết vẫn không đến, bởi vì không được nuôi từ nhỏ, lại thêm Đạo Minh Quyết giống như một con sói hung ác không thân cận với ai, cha mẹ ruột Đạo Minh Quyết cũng không thích hắn, ngược lại rất yêu quý đứa con nuôi đã nuôi từ bé, mọi chuyện đều bất công với hắn. Mà đây cũng là nguyên nhân tạo chính nên tính cách cố chấp và cáu kỉnh của Đạo Minh Quyết. Bởi vì bị cha mẹ ruột coi thường, vừa trở lại Đạo Minh gia, Đạo Minh Quyết đã bị bắt nạt vì vẻ ngoài khó ưa. Tô Chanh bắt đầu vẽ chương đầu tiên, chính là cảnh Đạo Minh Quyết bị bắt nạt . Mang theo sự phẫn nộ với tên cẩu Tần Quyết, lúc này Tô Chanh điên cuồng mô phỏng dáng vẻ của Tần Quyết thành nhân vật Đạo Minh Quyết, các cảnh bị đánh, bị giẫm ngón tay, bị người ta đánh chảy máu đầu, bị bắt phải quỳ xuống, mười tám loại cực hình, mỗi loại cô đều cho hắn thử một lần. Rất thoải mái! Tô Chanh vẽ mãi cho đến rạng sáng mới tạm xong. Sau khi đem truyện tranh đã vẽ xong tải lên web, cô ấn đinh thời gian 9h sáng sẽ đăng bài. Vẽ đến mức eo đau lưng mỏi, Tô Chanh vặn vặn cổ, vào trong phòng tắm tắm một cái, lại làm xong các bước vệ sinh cá nhân mới lên giường ngủ. Cô cũng không quá kỳ vọng vào tác phẩm của mình, cô chỉ là người mới, còn có rất nhiều điều cần phải học tập. Vì không kỳ vọng cao nên Tô Chanh cũng không đặt quá nhiều gánh nặng. Lúc Tô Chanh tỉnh dậy đã là 10h sáng. Tô Chanh rất ít khi dậy muộn như vậy. Chậm rãi nướng cho mình một miếng bánh Sandwich, chiên 1 quả trứng và 2 miếng giăm bông, lại thêm 1 cốc sữa bò nóng, bữa sáng vừa đơn giản vừa dinh dưỡng đã xong. Cô không cần vội vã đi làm giống như đi đầu thai ở kiếp trước, bây giờ cô có tiền lại có thời gian, cô có thể trải qua một cuộc sống thoải mái tự do mà không có áp lực công việc đè nặng. Thật tuyệt ! Tô Chanh vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại, cô muốn xem có độc giả nào bình luận truyện tranh của cô hay không. Mặc dù đăng truyện trên một blog có tiếng, nhưng cô chỉ là một tác giả nhỏ, căn bản không có lưu lượng, tỉ lệ người đọc rất thấp, Tô Chanh cũng không hi vọng nhiều. Nhưng không ngờ vừa mở phần bình luận ra lại phát hiện có hơn một trăm lượt đọc, phía dưới bất ngờ còn có hai ba bình luận. “Tác giả vẽ mạnh mĩ thiếu niên quá thảm rồi, đau lòng quá đi.” “Tôi bị ánh mắt của Đạo Minh Quyết gi*t rồi, truyện này chắc chắn sẽ hot, tôi lọt hố trước.” "Dự cảm sẽ hot, tôi đặt gạch trước.” "Tỷ, ta bị ngược thảm rồi ô ô ô ô ô." Không hề nghi ngờ, câu bình luận cuối cùng chính là tiểu đệ đệ đơn thuần Hứa Bác Ngôn của cô. Tô Chanh lắc đầu, mới thế này đã không chịu được rồi? Cậu nhóc, về sau sẽ còn thảm hơn. Có hai tiểu thiên sứ để lại lời bình luận cho cô, Tô Chanh đã rất vui vẻ, hiệu quả của lần này so với lần đầu cô vẽ quả thực là tốt hơn rất nhiều. Tô Chanh đem cái đĩa đã ăn xong cho vào máy rửa bát, sau đó mở Wechat, phát hiện đệ đệ còn gửi tin nhắn tới "Tỷ, ngày mai còn gì nữa không? Em còn muốn xem tiếp.” “Nhân vật Đạo Minh Quyết cũng quá thảm đi, tỷ nghĩ thế nào vậy, sao lại để cho hắn chui vào….của người khác , quá tuyệt." "Nhân vật Đạo Minh Quyết cho em cảm giác có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua rồi.” Đúng vậy, có thể cậu đã thấy hắn ở trên tạp chí tài chính kinh tế nào đó. Cho hắn chui □□ đã là tiện nghi cho hắn rồi. Tên cẩu này tạo cho cô bóng ma tâm lý lớn như vậy, tối qua ngủ còn gặp ác mộng doạ cho Tô Chanh lúc tỉnh lại vẫn còn sợ hãi, vội vàng mở điện thoại nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng. Cô mơ Tần Quyết đuổi theo cô đòi lại 30 tỷ. Thật khủng bố! Tô Chanh vừa nhìn vừa phỉ nhổ. Sau đó suy tư trả lời cậu một câu: "Ngày mai không có, một tuần ra hai chương.” Cô vẫn còn chưa xem nhà đâu.
. . .
Chọn tới chọn lui Tô Chanh vẫn cảm thấy căn đầu tiên vẫn là tốt nhất , Tô Chanh bất chấp, đự định mua căn nhà đó. Sau khi thanh toán tiền đặt cọc, Tô Chanh nhìn lại số tiền còn lại của mình. Tiền đặt cọc 450 vạn, lại thêm mấy ngày nay cô đã tiêu mất 2 vạn, tiền thuê nhà 2 vạn, cùng với tiền lương 20 vạn. Tô Chanh trong tay trước mắt chỉ còn thừa lại hơn 456 vạn. Tiền à, mày thật sự là không dễ tiêu. Tô Chanh ảo não, cô đã xuyên sách rồi mà sao đến một ngón tay vàng cũng không có chứ? Không thể cho cô thêm một hệ thống, cho cô biết số sổ xố kỳ sau cũng không được sao? Cái gì cũng không có, còn coi cô là người không? Để làm dịu cảm giác đau lòng của bản thân, Tô Chanh đến một cửa hàng đồ ngọt cao cấp, nghe nói Soufflé ở đây rất tuyệt . Trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất.
. . . Ăn xong điểm tâm ngọt, ánh nắng buổi chiều rất đẹp, gió nhẹ không hanh, bầu không khí bên trong cửa hàng lại yên tĩnh, Tô Chanh đang hình dung tình tiết tiếp theo trong tác phẩm của mình. Có hai người đàn ông đi vào cửa hàng, Tô Chanh nhìn kỹ một chút, khá lắm, đây không phải là bạn trai của Trương Nhược Ngọc sao? Thế giới này thật nhỏ. Người đàn ông đi cạnh đang dựa vào hắn rất thân mật chính là tiểu tam sao? Quả nhiên cô không hề nhìn nhầm mà! Hai người đi đến gần vị trí cô đang ngồi, Tô Chanh cũng nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ. Hà Gia Vĩ đi đến quầy, chỉ vào một trong số đó, nói với nhân viên cửa hàng : "Đóng gói." Trần Duy cong môi khinh thường : “Mua cho cô ta làm gì, dù sao cô ta cũng chỉ là một lá chắn, nếu không phải chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau, còn có chuyện của cô ta sao.” Hà Gia Vĩ vỗ vỗ tay hắn : “Em đừng nóng vội. Tình cảm của anh với em em còn không hiểu sao? Hai ngày nay anh đã chuẩn bị cầu hôn cô ta, chỉ cần cô ta đồng ý , sinh một đứa bé, hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ, gánh nặng trên người anh có thể gỡ xuống. Những ngày tốt đẹp của chúng ra sắp tới rồi.” Trần Duy là một tên tính tình nóng nảy: "Mẹ nó con nhóc thối tha, lần trước anh cầu hôn thì không đáp ứng, hay là cô ta có người khác? Nhìn bộ dạng của cô ta đúng là một người phụ nữ dâm đãng, cưới về nhà cũng sẽ không an phận chăm con làm việc nhà.” Trần Duy khinh thường, “Những thứ như phụ nữ, ngoại trừ biết sinh con thì chẳng có ích lợi gì, tự cho bản thân là tốt đẹp, còn phải dỗ cô ta như dỗ bà nội, sinh được đứa con mà già mồm muốn chết. Tác dụng nhiều nhất cũng chỉ là giặt quần áo nấu cơm chăm con.” Hà Gia Vĩ nhớ tới lần trước cầu hôn Trương Nhược Ngọc vậy mà cô ta không có đáp ứng, không biết chỗ nào có vấn đề, ánh mắt trầm xuống, "Kết hôn rồi mà cô ta dám phản bội anh sẽ cho cô ta đẹp mặt.” Tô Chanh yên lặng nghe xong toàn bộ quá trình, cũng ấn xuống phím ghi âm. Hai tên đàn ông này, quả thực đúng là loại bại hoại, cặn bã! Bạn Đại học của Tô Chanh có một người là gay, nhưng hắn không hề giấu diếm, công khai show ân ái, hôm nay đi nơi này, ngày mai lại du lịch nơi kia, sau đó đi đến một đất nước có thể đăng ký kết hôn hợp pháp. Tô Chanh lúc ấy cảm thấy tình yêu như vậy thật tốt đẹp, vừa ao ước vừa ghen tị. Lại nhìn hai tên đàn ông này, cô buồn nôn đến mức cơm ăn vào rồi cũng muốn nôn ra. Trước đây Tô Chanh đã thấy ở đâu đó trên Weibo có người đăng bài về câu chuyện gay lừa gạt kết hôn, cô vẫn không để trong lòng, luôn cảm thấy tác giả bịa ra câu chuyện này để thu hút sự chú ý. Khi được tận mắt chứng kiến, cô mới phát hiện trong thực tế còn có những thứ còn ghê tởm hơn thế. Tô Chanh mặt không chút biến sắc mở điện thoại, cô có WeChat của Trương Nhược Ngọc, chỉ là sau khi trở mặt thì chưa từng liên lạc lại, không biết có bị cô ấy kéo vào danh sách đen không. Cô không muốn lo chuyện bao đồng, lo chuyện bao đồng đồng nghĩa với việc lại phải chọc vào phiền phức, phiền phức trên người cô đã đủ nhiều, lại còn cõng thêm cho nguyên chủ mấy cân! Nhưng nếu không xen vào cô lại thấy cắn rứt lương tâm, hai tên này chính là muốn lừa gạt Trương Nhược Ngọc. Cô không thể không quản, ai bảo cô theo chủ nghĩa lấy việc giúp người làm niềm vui chứ . . ! Đang lúc Tô Chanh bình tình cân nhắc xem có nên gửi đoạn ghi âm của hai tên cặn bã này cho Trương Nhược Ngọc hay không thì trong cửa hàng truyền đến âm thanh của giày cao gót nện trên mặt sàn. “Hà Gia Vĩ, hắn là ai?" Trương Nhược Ngọc đôi mắt đỏ hoe, âm thanh run rẩy. Tô Chanh nói hắn là gay, mới đầu cô không tin, Tô Chanh này, nói dối thành tính, cô làm sao có thể vì một câu nói của cô ta mà hoài nghi bạn trai mình. Thế nhưng những ngày gần đây, Trương Nhược Ngọc dần dần cảm giác được không thích hợp. Hắn thường xuyên gửi tin nhắn cho cô vào cùng một thời điểm.Hắn rất ít khi tiếp xúc thân mật với cô, lý do là trước hôn nhân hắn không muốn thương tổn cô. Hắn có rất nhiều ghi chép thuê phòng. Trương Nhược Ngọc không thể không hoài nghi. Quả nhiên, cũng may là hôm nay cô theo tới đây. Trương Nhược Ngọc xuất hiện khiên Hà Gia Vĩ có chút bối rối, chẳng qua rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh lại, nở nụ cười tự tin: "Tiểu Ngọc, em nghe anh nói, cậu ấy sẽ không tranh đoạt gì với em, cậu ấy cũng không sinh con được, địa vị của em vĩnh viễn cũng sẽ không bị dao động. Anh nghĩ em cũng không bị tổn thất gì, ngược lại em vĩnh viễn không cần lo lắng anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện một đứa con riêng. Đối với em mà nói đó là điều tốt.” “Không phải đến điều này em cũng không chấp nhận được chứ? Nói thật ra, A Duy cũng đã nhượng bộ quá nhiều." Trần Duy cũng trầm mặt nói: "Đừng có bày ra dáng vẻ như đang bắt gian trên giường , nếu không phải Hà Gia Vĩ một mực khuyên tôi, cô cho rằng tôi có thể chấp nhận cô sao? Nguyện ý để các người kết hôn đã coi như là tôi hào phóng rồi, đừng có mà cho thể diện còn ra vẻ.” Trương Nhược Ngọc giận run lên: "Các người —— các người là loại cặn bã, súc sinh. . . Tôi đụng phải loại người như các người xem như là tôi đen đủi.” Hà Gia Vĩ: "Nói như vậy là em không đồng ý?” Trương Nhược Ngọc hung hăng xì một tiếng khinh miệt: "Các người đúng là vô liêm sỉ, tôi ghê tởm các người.” Thấy không thể thuyết phục được, Hà Gia Vĩ trầm giọng nói: "Tiểu Ngọc, mặc dù chúng ta không giống nhau, không có cách nào ở bên nhau, nhưng anh nghĩ em sẽ không đem chuyện của chúng ta đi nói lung tung đâu đúng không?” Trương Nhược Ngọc chưa bao giờ biết trong vỏ bọc ôn tồn lễ độ của người đàn ông này hoá ra lại là một linh hồn ghê tởm như vậy.. “Các người. . ." Trương Nhược Ngọc bị tức đến mức không thể nói nên lời.Lúc này Trần Duy đột nhiên tiến lên đẩy Trương Nhược Ngọc một cái, dùng lực rất mạng khiến cho Trương Nhược Ngọc đang đi giày cao gót bị đẩy ngã trên mặt đất. Hà Gia Vĩ đứng sau Trần Duy lại nhìn một cách thờ ơ lạnh nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương