Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh Lưu Manh!!!
Chương 12: Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!! Edit: phuongchuchoe Kỷ Khanh Khanh không lưu tình đem Lục Lệ Hành nhốt ngoài cửa. Ngủ một đêm? Cái gì chứ! Cô nam quả nữ, kết hôn chưa được hai ngày liền muốn ngủ chung, chẳng phải về sau sẽ lên giường? Kỷ Khanh Khanh tức gần chết. Nhưng trong phòng đi tới đi lui một hồi, Kỷ Khanh Khanh tỉnh táo lại. Hai ngày nay cung hồi quang phản chiếu của Lục Lệ Hành phản xạ quá dài, cho nên cô nhiều lần quên mất Lục Lệ Hành là người bệnh sắp chết. Cô mở hé cửa, cách khe cửa bồi hồi thấy Lục Lệ Hành một thân quần áo ở nhà rộng rãi đứng ngoài cửa. Hành lang tầm nhìn rất tối, chỉ có ánh đèn màu cam trong phòng Kỷ Khanh Khanh từ trần nhà chiếu lên vai Lục Lệ Hành. Cô không nhìn rõ biểu tình của Lục Lệ Hành dưới ánh sáng yếu ớt, chỉ thấy anh tựa lưng vào khoảng tối tăm sâu không thấy đáy, lẻ loi đơn độc. Cô mở cửa ra, ánh sáng sáng ngời trong phòng xua tan bóng tối vô tận sau lưng Lục Lệ Hành. "Anh vừa mới nói cái gì?" "Chúng ta ngủ một đêm." Kỷ Khanh Khanh hỏi: "Ngủ thế nào?" "Cô ngủ bên trái, tôi ngủ bên phải." Kỷ Khanh Khanh chớp mắt, "Chỉ đi ngủ?" Lục Lệ Hành hỏi lại, "Trừ đi ngủ, cô nghĩ còn cái gì xảy ra nữa?" "..." Mọi người nghe đi, coi có tức không! "Lúc tôi uống nước không cẩn thận làm ướt ga giường, đã quá muộn không muốn làm phiền dì Bùi, nếu cô cảm thấy không tiện..." Kỷ Khanh Khanh mở cửa ra, "Vào đi." Cô cũng không thể để bệnh nhân này thật sự ngủ trong thư phòng hay trên ghế sô pha đâu? Kỷ Khanh Khanh ở chính là dì Bùi thu dọn phòng khách có toilet bên trong, hướng đông có cửa sổ sát đất, gian phòng có tủ áo khoác cùng bàn trang điểm, mặc dù không thể so sánh với phòng ngủ chính của Lục Lệ Hành, nhưng cũng rất thoải mái dễ chịu. Lục gia đã thật lâu không có phụ nữ, gian phòng của Kỷ Khanh Khanh cùng phòng của đàn ông cũng không có gì khác biệt, khác biệt lớn nhất chính là, chăn mền của Kỷ Khanh Khanh rất thơm. Không phải mùi nước hoa đắt đỏ, mà là một loại đặc thù, chỉ thuộc về phái nữ. Hương thơm trực tiếp lan toả khắp phòng. Trong nháy mắt bước vào phòng của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành liền ngửi thấy. Kỷ Khanh Khanh bên trong mặc bộ áo ngủ tơ lụa màu hồng cánh sen, bên ngoài là áo khoác mỏng dài tới đùi, đặc điểm của áo ngủ này chính là mỏng manh nhẹ nhàng, cảm giác tiếp xúc với thân thể không tệ, bình thường Kỷ Khanh Khanh mặc rất dễ chịu, nhưng bây giờ cùng người khác chung giường chung gối... Không thể mặc áo ngủ này. Nghĩ nghĩ, Kỷ Khanh Khanh đến toilet thay đổi bộ đồ ngủ bằng cotton tay dài bảo thủ, khi cô bước ra, đã thấy Lục Lệ Hành đứng bên giường, như có điều suy nghĩ nhìn giường chăm chú. Hai người đứng bên giường ăn ý trầm mặc một hồi, đều vì chính mình tối nay chung chăn chung gối cảm thấy đau đầu. "Anh yên tâm, tôi ngủ rất thành thật, giường một mét tám, đủ cho hai người ngủ. Tôi ngủ bê này anh ngủ bên kia, lấy gối đầu làm ranh giới, không được lấn qua, không cho chạm vào tôi, không được chiếm tiện nghi của tôi." Lục Lệ Hành nhìn cô một cái, "Tôi chiếm tiện nghi của cô?" "Tôi là phái nữ, anh nói, phụ nữ có vị phụ nữ, đàn ông đều thích người con gái như tôi." "... Tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô." Lục Lệ Hành đối với ngày hôm qua ca ngợi Kỷ Khanh Khanh, đáy lòng cảm thấy hối hận. "Vậy ngủ đi." Hai người lên giường. Kỷ Khanh Khanh nằm lên giường phía bên trong, tận lực nằm gần mép giường. Lục Lệ Hành:"..." Không thể nói là dụ dỗ ong bướm, nhưng những yến hội thường tham gia cũng có phụ nữ đến bắt chuyện, nào có khủng bố vậy sao? Điều này với Kỷ Khanh Khanh cũng không có gì kỳ quái, từ nhỏ đến lớn, người khác phái mà cô tiếp xúc, đến cái tay còn chưa chạm vào, đến nắm tay cùng con trai cô còn chưa từng nắm, hiện tại thì hay rồi, độc thân hai mươi năm trực tiếp thăng thành phụ nữ có chồng. Không quen, thật sự không quen. Kỷ Khanh Khanh trong ổ chăn, bó tay bó chân co thành một cuộn, trên nệm có thể cảm nhận được độ lõm xuống, một hương vị đàn ông trong chăn từ không khí truyền đến, không khỏi làm cho tim cô đập rộn lên, trên mặt nóng hổi, ngay đến hít vào cũng không dám. Đây là lần đầu tiên cô ngủ chung chăn với đàn ông. Nửa ngày, Kỷ Khanh Khanh trong chăn nhô đầu ra, nhìn Lục Lệ Hành thốt ra một câu: "Nếu không tôi ngủ thư phòng hoặc trên ghế sô pha nhé?" Lục Lệ Hành nhấc mí mắt lên, "Ngủ đi." "...À" Đèn tắt. Kỷ Khanh Khanh trợn tròn mắt, không ngủ được. Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, cũng ngủ không được. Hai mắt Kỷ Khanh Khanh mỏi mệt, khó muốn đòi mạng, trong đầu rối rắm, thậm chí còn nghe tiếng ong ong rung động. Lục Lệ Hành tinh thần sáng sủa, trước đó chưa từng ngủ trước khi trời rạng sáng, cho nên khoảng thời gian này, không phải là giấc của anh. Ước chừng khoảng một giờ, Kỷ Khanh Khanh cẩn thận từng li từng tí giật giật cánh tay tê liệt, kém chút nữa làm mình ngạt thở nhô đầu ra khỏi chăn, sống sót mở hé miệng hít thở mấy lần sau tai nạn. Lục Lệ Hành bên gối cô tựa hồ như ngủ thiếp đi, hô hấp đều đặn, khuôn mặt an tường, Kỷ Khanh Khanh lặng lẽ duỗi ngón tay tới gần anh. Còn tốt, còn thở. Nghĩ nghĩ, lại sờ trên trán anh, sau lại sờ trán của mình, nhiệt độ không có gì thay đổi. Lục Lệ Hành mở mắt ra, yếu ớt nói một câu: "Yên tâm đi, tôi còn chưa chết." Kỷ Khanh Khanh trên mặt xấu hổ cười cười, chậm rãi thu hồi tay giữa không trung lại. "Anh còn chưa ngủ? Tôi chỉ lo lắng cho anh..." Lục Lệ Hành từ từ nhắm mắt ừ một tiếng, "Nếu như cô không qua đây xem tôi chết hay chưa, bây giờ chắc tôi đã ngủ thiếp đi rồi.""..." Kỷ Khanh Khanh ngậm miệng không nói. Bên trong gian phòng an tĩnh chỉ nghe thấy hô hấp của đối phương. Kỷ Khanh Khanh nằm nghiêng nhìn một bên mặt của Lục Lệ Hành, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thuý, vào ban ngày nhìn rất lạnh lẽo không thích tiếp cận người khác, bây giờ nhìn lại cảm thấy đường cong gương mặt lại có vẻ nhu hoà khó tả. Hai ngày nay ở chung, nếu không có bản xét nghiệm của bệnh viện, cô thật sự khó có thể tin được đây là người bệnh tình nguy kịch. Kỷ Khanh Khanh đã trải qua sinh ly tử biệt một lần. Khi cô còn bé có bà lão hàng xóm làm mứt trái cây, bị bệnh liệt giường một tháng, đột nhiên có một ngày có thể xuống giường, tinh thần rất tốt nói chuyện với cô, lúc ấy còn cho cô mứt trái cây rất ngon, thấy bà lão rất tốt, còn quấn lấy bà hỏi thêm nhiều món mứt khác, kết qua ngày thứ hai phát hiện bà lão đã qua đời. Về sau lớn lên nhớ lại, mới hiểu được đây là hồi quang phản chiếu. Lục Lệ Hành cũng sẽ như vậy sao? Cô suy nghĩ miên man. Sẽ giống như bà lão, đột nhiên liền qua đời. Có phải vậy không... Kỷ Khanh Khanh bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía người đàn ông bên gối. Sẽ không sẽ không, thân thể Lục Lệ Hành ban ngày nhìn còn khoẻ như vậy, sẽ không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cẩn thận nghĩ nghĩ, Kỷ Khanh Khanh xoay người đưa lưng về phía Lục Lệ Hành, lấy điện thoại di động ra. Cô chưa từng học sơ cứu thế nào, chẳng qua lúc bác sĩ dặn dò hai câu, cô đã nhớ kỹ, lấy tình trạng cơ thể Lục Lệ Hành bây giờ, tốt nhất mỗi giờ lại quan sát một lần, phòng ngừa vạn nhất. Cô đặt bảy cái báo thức, mỗi giờ rung một lần, cho đến bảy giờ sáng hôm sau, sau đó nhét điện thoại dưới gối. Nhắm mắt lại đi ngủ. Cho đến khi hô hấp Kỷ Khanh Khanh trở nên nhẹ nhàng, Lục Lệ Hành lúc này mới mở to mắt, nhìn Kỷ Khanh Khanh chăm chú. Bên gối anh đã trống trải ba mươi năm, đối với việc trong tiệc rượu gặp được nhiều cô gái trang điểm cầu kì, nước hoa sang trọng không có nhiều cảm nhận tốt, nhưng ngày hôm nay thấy Kỷ Khanh Khanh tóc tai bù xù, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, lôi thôi, nhưng lại ngoài ý muốn cảm thấy thuận mắt. Hương thơm trên người Kỷ Khanh Khanh nhàn nhạt xông vào khoang mũi anh, mùi hương nhàn nhạt làm thần kinh căng cứng của anh chậm rãi thư giãn, lấy tư thái thả lỏng nhắm mắt lại. Có mấy phần buồn ngủ. Có lẽ hôm nay anh sẽ chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Một giây sau, một cánh tay mềm mại duỗi đến, đặt ngang ngực của Lục Lệ Hành. Kỷ Khanh Khanh mặc áo tay dài, lúc ngủ bị vén lên, cánh tay kia nóng hổi, chạm vào da thịt của Lục Lệ Hành, Kỷ Khanh Khanh mơ mơ hồ hồ cảm giác được vật kia có hơi lạnh, rất dễ chịu, ngón tay hơi vuốt ve xẹt đến. Trên bụng truyền đến cảm giác nóng hổi, Lục Lệ Hành thấp giọng hừ một tiếng, cúi đầu nhìn thấy tay của Kỷ Khanh Khanh tiến vào trong áo ngủ anh, chậm rãi đi lên. Lục Lệ Hành một phát bắt lấy cái tay không an phận kia, khống chế động tác của cô, hô hấp bỗng tăng lên, hầu kết bất an nhấp nhô, một luồng khí khô nóng từ bụng dưới lan tràn đến toàn thân. Anh là đàn ông, có bản năng mà đàn ông phải có. Cảm giác tay mình bị nắm lấy, Kỷ Khanh Khanh bất an giật giật. Lục Lệ Hành thở sâu. Có vài người phụ nữ mặt ngoài quy củ đường hoàng, ngủ thiếp đi đã vậy còn có chút.... Quá cởi mở rồi không? Lục Lệ Hành không còn lời nào để nói với tình trạng bất đắc dĩ như vậy, đem bàn tay từ trên bụng hất ra, ném xuống dưới. Kỷ Khanh Khanh trên giường trở mình, kéo theo phân nửa chăn trên người Lục Lệ Hành. Mùa thu nhiệt độ có hơi thấp, đêm khuya có mấy phần ý lạnh, Lục Lệ Hành đưa tay kéo chăn trong người Kỷ Khanh Khanh, nhưng Kỷ Khanh Khanh ôm chăn chặt chẽ sít sao, anh trong lúc nhất thời dĩ nhiên không kéo ra được. Lục Lệ Hành nhìn tư thế ngủ không có quy củ của Kỷ Khanh Khanh, lại nhìn đến gối phân cách kia, bấc đắc dĩ nằm xuống. Năm phút sau, một cái chân duỗi tới. Lục Lệ Hành mặt không biểu tình đem cái chân kia từ trên đùi đẩy xuống, thừa cơ đoạt lấy chăn. Nhưng vừa đắp chăn lên, cả chân và tay cùng quấn tới, đem cả anh và chăn mền ôm thật chặt, không chỉ như thế, còn chiếm luôn gối đầu của anh. Lục Lệ Hành cứ như vậy bị Kỷ Khanh Khanh nhốt lại trong chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, không thể động đậy. "Kỷ Khanh Khanh!" Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, đẩy cô ra. Không có phản ứng, ngủ say như chết. Lục Lệ Hành thở dài, tốn sức mới đưa được tay từ trong chăn ra, đem tay và chân cô rời khỏi chính mình, kéo cả chăn mền và cô đến bên kia giường, chính anh thì chiếm bên góc giường khác, bảo trì khoảng cách an toàn với Kỷ Khanh Khanh. Cơ hồ cả giường đều để cho Kỷ Khanh Khanh lăn qua, Lục Lệ Hành nghĩ, lần này sẽ không đụng tới được đây đúng không? Sau mười phút, Kỷ Khanh Khanh lại lăn qua. Lục Lệ Hành: ... Bây giờ con gái con lứa đều ngủ vậy sao? Lục Lệ Hành nhớ tới lời nói của Kỷ Khanh Khanh 'Tôi đi ngủ rất thành thật'. Cái này gọi là 'thành thật' hả? Lục Lệ Hành cảm thấy người con gái này so với Lục thị còn khó giải quyết hơn rất nhiều. Đau đầu! Rất rất đau đầu! Vô cùng đau đầu! Anh mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn cả suốt đêm làm việc. Lại một lần nữa đẩy Kỷ Khanh Khanh ra, Lục Lệ Hành dứt khoát ngồi dậy, anh ngược lại muốn xem xem, người phụ nữ này buổi tối hôm nay lăn ra thế nào! Cùng lắm thì không ngủ. Dù sao Kỷ Khanh Khanh lăn qua lăn lại như vậy, anh cũng ngủ không được. Trời vừa rạng sáng, khi điện thoại của Kỷ Khanh Khanh rung lên báo thức, cô tức tốc ngồi dậy, nhìn giường chiếu trước mặt xốc xếch, mơ màng trong chốc lát. Cô ngồi ở nử đầu giường mờ mịt nhìn tứ phía, cuối cùng dừng lại trên người Lục Lệ Hành, đại não quay vòng vòng, sau đó mới phản ứng, ngón tay dò trước mũi anh tìm hơi thở, sờ trán xem nhiệt độ, hết thảy đều bình thường mới nhẹ nhàng thở ra, ngã đầu về sau ngủ. Chưa đến một phút, hô hấp của Kỷ Khanh Khanh đã đều đặn. Điện thoại rung lần thứ hai, Kỷ Khanh Khanh không thể mở mắt lên được, mơ mơ màng màng cầm lấy cái điện thoại đang rung kia, duy trì tư thế nắm điện thoại híp hai mắt lại. Ngay tại lúc Lục Lệ Hành cho rằng cô đã ngủ thiếp đi, Kỷ Khanh Khanh đưa tay căng hai mắt mình ra, vỗ vỗ mặt cho mình tỉnh táo lại, sau đó mơ mơ màng màng đứng lên, vươn tay tới mũi Lục Lệ Hành thăm dò, lại sờ lên trán, sau đó nằm sấp trước ngực nghe ngóng nhịp tim của anh, không có gì bất thường mới yên tâm ngủ thiếp đi. Ánh trăng từ màn cửa trải vào. Lục Lệ Hành mở hai mắt ra, mượn ánh trăng yếu ớt nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, sau đó một tay chống nửa người lên, nhìn cô chăm chú. Không rõ đây là tâm tình gì. Nửa ngày, anh từ từ đưa tay vòng dưới gối đầu của Kỷ Khanh Khanh, lấy điện thoại của cô ra, tắt đi năm cài đặt báo thức. *** Sáng sớm hôm sau, chân trời sáng lên một tầng hào quang, dì Bùi chuẩn bị bữa sáng kỹ càng, bưng bữa sáng lên phòng Lục Lệ Hành, đẩy cửa ra, bên trong phòng vắng vẻ không thấy một ai. "Thiếu gia?" Dì Bùi đẩy cửa phòng rửa tay, vẫn không gặp người. Dì Bùi hoảng hốt một chút, sau đó gọi thêm vài người, cùng bà tìm khắp nơi trong biệt thự, cũng không thấy bóng dáng của Lục Lệ Hành. Một người mang bệnh nặng có thể đi đâu chứ? Dì Bùi trong lòng lo lắng, cũng không dám giấu diếm, trực tiếp nói chuyện này với Lục lão tiên sinh. Lão tiên sinh nghe xong, ngược lại cũng không lo lắng như dì Bùi, đợi dì Bùi bình tĩnh lại, Lục Lệ Hành không phải người không biết nặng nhẹ, dưới tình trạng thân thể thế này, sẽ không chạy loạn khắp nơi, "Tìm hết rồi sao?" Dì Bùi nghĩ nghĩ, "Còn phòng của Nhị thiếu gia và của phu nhân là chưa tìm." "Vậy đi xem một chút." Dì Bùi mở cửa phòng Lục Lệ Đình, không chỉ không thấy Lục Lệ Hành mà kể cả Lục Lệ Đình cũng không có ở đây. "Suốt ngày chạy ra ngoài!" Nhìn căn phòng trống rỗng, Lục lão tiên sinh cực kỳ bất mãn. Lục Lệ Hành bệnh như thế này, còn chạy ra ngoài. Dì Bùi cũng khồn dám nói chuyện Lục Lệ Đình, chỉ thấp giọng, "Lão gia, tìm Thiếu gia quan trọng hơn." Lục lão tiên sinh quay người bỏ đi. Đến phòng của Kỷ Khanh Khanh, gõ cửa một cái, không thấy ai mở, dì Bùi nghĩ thầm có chút kỳ quái. Kỷ Khanh Khanh bình thường bảy giờ đã thức, bây giờ đã gần tám giờ sao còn chưa thấy động tĩnh nào hết? Dì Bùi lại gõ gõ, vẫn không có hồi đáp. Bà đưa mắt nhìn Lục lão tiên sinh, lão tiên sinh tránh hiềm nghi xoay người đi hướng khác, dì Bùi lúc này mới nắm cửa phòng mở ra. "Cái này... Thiếu gia... Phu nhân..." Dì Bùi nghẹn họng nhìn trân trối hết thảy mọi thứ trước mắt. Giường một mét tám, tấm chăn bị đạp đến một góc giường, hơn phân nửa đang kéo dưới đất, Kỷ Khanh Khanh cả người như con bạch tuột trèo lên người Lục Lệ Hành, một chân chắn ngang đùi Lục Lệ Hành, tay ôm lấy phần eo, đầu gác trên vai anh, cơ hồ là xem người ta như gối ôm. Mà áo ngủ của Lục Lệ Hành vén lên, lộ ra phần cơ bắp rắn chắc, phía trên là bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn. Hai người ngủ rất say, đối với một loạt động tĩnh ầm ĩ đều không có phản ứng. Nghe được âm thanh, Lục Lệ Hành tỉnh dậy trước. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cánh tay trắng nõn, mái tóc mềm mại rối bời phủ lên nửa gương mặt anh, đem tóc trên mặt vuốt xuống mơ mơ màng màng nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy dì Bùi nhìn trân trối, gương mặt vui mừng của Lục lão tiên sinh. "Làm gì vậy... ồn ào quá..." Kỷ Khanh Khanh mơ màng tỉnh dậy, mi tâm nhíu chặt, một bụng khí rời giường, hai mắt gian nan mở ra khe hở, một mảng lớn da thịt trần trụi, cánh tay rắn chắc hữu lực, mở rộng vòng tay, cùng... mặt của Lục Lệ Hành, bất thình lình xuất hiện trước mắt. "Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!" Lục Lệ Hành: ? ? ? Tác giả có lời muốn nói: Lục Lệ Hành: Tôi mới cảm thấy mình khó giữ được khí tiết tuổi già nữa rồi? Kỷ Khanh Khanh: Các bé trai đi ngủ, phải biết tự bảo vệ mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương