Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 38:



Chuyện Mộc Trạch Tê và Lâm Thi Vũ chết đuối ở bể bơi, đúng là một tai nạn, không có sóng gió gì, cũng không có lời đàm tiếu nào.

Ảnh chụp lén khi Mộc Trạch Tê ướt thân cũng không truyền ra ngoài.

Không có tin đồn là may mắn trong bất hạnh. Mộc Trạch Tê thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Trạch Tê không biết có phải vì Nghiêm Kỷ hay không. Cô không dám hỏi, thậm chí cũng không dám nghĩ đến sự dịu dàng này của Nghiêm Kỷ, sợ mình sẽ ]quyến luyến.

Cô đã đưa ra quyết định, từ từ buông bỏ chấp niệm với Nghiêm Kỷ.

Một kỳ nghỉ dài. Một đám thiếu gia nhà giàu tầng lớp thượng lưu ở thành phố Z cùng nhau tổ chức một cuộc đua xe.

Đương nhiên Nghiêm Kỷ cũng được gọi tên.

Nghiêm Kỷ gần đây có chút phiền muộn không rõ. Anh thích đi đua một mình, không có hứng thú nên không muốn đi.

Nhưng Triệu Nhạc Sinh nhất định phải kéo anh theo.

Nghiêm Kỷ phiền muộn. Sau khi lên xe, một đường phóng nhanh cộng thêm nhiều pha trượt kỹ thuật khác nhau khiến Triệu Nhạc Sinh ngồi ở ghế phụ sợ tới mức mặt trắng bệch.

Triệu Nhạc Sinh sau khi xuống xe điên cuồng nôn mửa: "Nghiêm thiếu, ai chọc mày sao? Hai mạng người trên xe đấy!”

Nghiêm Kỷ châm một điếu thuốc, chỉ chỉ sợi dây đỏ trước xe: "Hạng nhất.”

Triệu Nhạc Sinh vừa mừng vừa ghen tị: "Mẹ kiếp! Tao còn tưởng trong lòng mày phiền muộn, đua xe để phát tiết! Nghiêm thiếu thật đúng là lúc nào cũng hành động theo lý trí!”

Nghiêm Kỷ phun ra vòng khói, lại tiếp tục hút một ngụm lớn.

Anh thực sự rất mệt mỏi. Kể từ lần rơi xuống nước lúc trước, Mộc Trạch Tê càng trốn tránh anh hơn bao giờ hết.

Thời gian quen thuộc vẫn chưa qua? Chỉ là một người mang theo lợi ích tiếp cận mà thôi.

Nghiêm Kỷ nhíu mày sâu hơn, phiền, rõ phiền. Phiền phức muốn hủy diệt cái gì đó.

Một đám thiếu gia nhà giàu đua xe, Triệu Nhạc Sinh hét lên cùng nhau đến quán bar "Về Sớm" uống một ly.

Các thiếu gia ngồi cùng bàn, đều nhớ lại khoảnh khắc đặc sắc của cuộc đua xe vừa rồi. Nghiêm Kỷ chỉ rầu rĩ uống rượu.

Tính cách Nghiêm Kỷ tương đối nghiêm cẩn, không nói nhiều, tất cả mọi người đều đã quen với tính tình của anh. Cũng không cảm thấy anh không hợp đàn hoặc không vui.

Sau khi nói về chuyện đua xe, những người trẻ tuổi đặc biệt dễ dàng nói về những người khác phái. Mang theo dục vọng ở tuổi đó, lời nói đương nhiên cũng mang theo chút dục vọng.

Một vị thiếu gia Tống Phi bỗng nhiên nói: "Nghe nói trong trường cấp 3 Hoa Thịnh các cậu có một nữ sinh rất xinh đẹp đúng không, tên là Mộc gì Tê à?”

Nói xong lấy điện thoại di động ra, đưa cho mọi người xem. Là ảnh chụp lần trước trong sự kiện bao nuôi mà Nghiêm Kỷ đã thay thế.

Những vị thiếu gia còn lại nhìn thoáng qua, sợ hãi than ra tiếng: "Mẹ kiếp! Đây là tiên nữ sao! Kinh vi thiên nhân*! Cậu giấu đủ kín đấy, đám cháu các cậu vậy mà lại không nhắc tới!”

(*)惊为天人 Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc trước vẻ đẹp của người phụ nữ nào đó.

Triệu Nhạc Sinh giật lấy xem, thật sự là một người đẹp.

Anh ta thốt lên: "Người đẹp này từ đâu ra! Dáng vẻ quyến rũ như vậy, nhưng khí chất lại trong sáng thuần khiết, dáng người cũng đẹp. Đặc biệt thẹn thùng ngậm tình, giống như nhìn người yêu vậy, cho cô ấy mọi thứ đều đáng giá.”

Sau đó đưa cho Nghiêm Kỷ xem, hỏi anh chuyện này là sao.

Bức ảnh này, đương nhiên Nghiêm Kỷ rất quen thuộc.

Đó là bức ảnh hai người bị chụp lén khi cùng nhau nhập học. Chỉ có một phần của Mộc Trạch Tê bị chặn.

Mộc Trạch Tê trong ảnh dưới ánh mặt trời ngượng ngùng cúi đầu, có thể nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt cô, giống như dòng suối trong suốt, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống.

Lúc đó Mộc Trạch Tê luôn nhìn mình như vậy. Dường như đã lâu lắm rồi không gặp.

Một thiếu gia nói: "Người đẹp như vậy mà chưa có người yêu sao? Các cậu đang học ở Hoa Thịnh, đều là hòa thượng sao?”

Mấy thiếu gia đang học ở Hoa Thịnh thoáng cái liền trầm mặc. Mọi người trong trường đều biết, Mộc Trạch Tê được Nghiêm Kỷ canh giữ.

Trong số họ không phải chưa từng có ai nghĩ đến, Mộc Trạch Tê năm đó từng múa trong buổi tiệc giải trí trong trường Hoa Thịnh, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người.

Ngày thường một một nụ cười không biết có thể chạm đến trái tim của bao nhiêu người.

Tuy rằng cô ở Hoa Thịnh có tiếng xấu, thế nhưng khuôn mặt và dáng người của cô, những thứ này căn bản cũng không tính là gì.

Chỉ là cô vẫn luôn xoay quanh Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cũng vô tình mà cố ý tuyên bố chủ quyền.

Bọn họ không nắm bắt được thái độ của Nghiêm Kỷ, cũng không dám ra tay.

Tống Phi nhìn chăm chú, cô gái trong ảnh đúng là mẫu người Tống Phi thích, hắn vội vàng hỏi: "Ai kết bạn đi? Đưa ra ngoài chơi, nhìn sướng mắt quá.”

Nghiêm Kỷ đặt mạnh chén rượu xuống, phát ra tiếng thủy tinh va chạm thanh thúy, âm sắc lạnh lẽo: "Cậu ở nơi khác náo loạn như thế nào, tôi không có ý kiến, nhưng không nên gây chuyện ở trường cấp 3 Hoa Thịnh.”

Tống Phi sửng sốt, Nghiêm Kỷ chưa bao giờ nói như vậy. Trong lúc điện quang hỏa thạch*, Tống Phi lập tức hiểu ra.

(*)电光石火 Điện quang thạch hỏa/Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động.

Khó trách đám cháu trai này không ra tay, thì ra là không dám.

Thì ra là Nghiêm Kỷ che chở.
Chương trước Chương tiếp
Loading...