Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 28: Tiểu Thư Tàn Phế (28)



Tô Quỳ bị miếng thịt cua nghẹn trong cổ họng, thiếu tí nữa là không thở được.

“Khụ khụ khụ……” Cô vội vàng uống một ngụm trà rồi mở to mắt nhìn Quân Mạc.

Cô không nhìn nhầm đấy chứ? Lúc hắn nói ra câu này đúng là đang chỉ về phía cô.

“Ngươi đang làm cái quỷ gì đó?” Tô Quỳ hơi hé miệng, không tiếng động hỏi.

Cô muốn ôm đùi, nhưng còn chưa tới nỗi muốn lấy thân báo đáp.

“Suỵt ——” Quân Mạc cười không tiếng động, ngón trỏ để bên môi.

Tất cả mọi người đều ồ lên rồi bắt đầu châu đầu ghé tai với nhau.

Hôm nay Phùng gia muốn làm gì mà lại cướp hết nổi bật vậy ta.

Sắc mặt lão phu nhân lúc đỏ lúc trắng, bà do dự nhìn Tô Quỳ cả mặt đầy mờ mịt, biết cô cũng không biết có chuyện gì.

Bà thở dài, “Nhiên Nhi, chuyện gì vậy? Vương gia hắn……”

Tô Quỳ vô tội lắc đầu, “Bà nội, Nhiên Nhi cũng không rõ lắm, không cần lo lắng, chúng ta nhìn lại thử xem.”

Nguyên Thần cũng ngẩn người, cho tới khi hắn ta xác định mình không nghe nhầm mới khó hiểu hỏi: “Người Vương thúc chỉ là?”

“Hoàng Thượng cũng nói Phùng thái sư biết cách dạy con, nói vậy nhân cách của đại tiểu thư nhà ông ấy cũng là người đứng đầu. Đúng lúc trong phủ của bổn vương còn thiếu một vị Vương Phi, không biết Hoàng Thượng có bằng lòng từ bỏ người này?”

Dáng vẻ mở mắt nói dối của Quân Mạc làm các tú nữ chứng kiến Tô Quỳ tát người ngày hôm đó đều trợn trắng mắt.

Nhân cách tốt? Vậy chắc bọn tôi phải là tiên nữ từ trên trời rơi xuống, trong sáng và tốt bụng lắm ấy!

Ngày hôm ấy Tô Quỳ vả Dụ Oanh Oanh mấy cái làm khuôn mặt nhỏ của nàng ta sưng cả mấy ngày. Nàng ta cũng muốn trả thù, nhưng cuối cùng vậy mà không giải quyết được gì. Ngay cả Đàm cô cô cũng coi như không nhìn thấy, làm Dụ Oanh Oanh không dám gây chuyện với cô nữa.

Tầm mắt của mọi người không khỏi dõi theo giọng nói của Quân Mạc, nhìn về phía người nhân cách tốt được chọn làm Vương phi trong miệng hắn. Lại thấy một thiếu nữ ngoại hình tuyệt đẹp đang bình tĩnh uống trà. Họ không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh, đúng là không ra bài theo lẽ thường quá đi!

Ngoại hình đẹp, khí chất cũng cao quý, tính tình thì không sợ bất cứ ai.

Nhưng ——

Đủ loại quan lại và nữ quyến không nhịn được mà nhìn về phía chiếc xe lăn mà cô đang ngồi, ánh mắt lóe lên.

Hay là bọn họ đang trong ảo giác nhở? Hoặc là trong triều còn có một vị Phùng thái sư nữa?

Dù gì nếu cưới một vị Vương phi không thể đi đứng bình thường về nhà, chưa nói đến chuyện sẽ mất mặt thì cũng rất bất tiện trong việc quản lý mọi chuyện trong phủ.

Nhưng giây tiếp theo đã có người phá vỡ suy nghĩ của bọn họ.

“Người mà Vương thúc nói tới là …… đích tỷ của Nhu Mỹ Nhân?” Không riêng gì mọi người ở đây, mà ngay cả Nguyên Thần cũng cho rằng mình nghe nhầm.

Đầu óc Vương thúc vừa bị cửa kẹp à? Một người đầy dã tâm như hắn mà lại chủ động yêu cầu cưới một kẻ ngu ngốc, còn là người tàn phế bị gia tộc từ bỏ nữa chứ.

Quân Mạc nhìn Tô Quỳ thật sâu, sâu trong đôi mắt không thấy đáy kia là rất nhiều cảm xúc cô không hiểu, nhưng lại làm trái tim cô trào dâng theo.

Hắn kiên định nói: “Đương nhiên, Hoàng Thượng sẽ không từ chối chứ!”

Ngữ khí của hắn không phải đang hỏi mà lại chắc như đinh đóng cột, giống như chuyện này đã được xác định vậy.

Nguyên Thần xấu hổ cười cười, sắc mặt có chút khó coi, “Ha ha, Vương thúc nói gì vậy, đây cũng là lần đầu tiên Vương thúc muốn một thứ gì đó, sao Trẫm có thể không đồng ý được chứ??”

“Chỉ là…… Vương thúc thật sự muốn cưới Phùng tiểu thư làm Vương Phi? Trẫm nghĩ rằng, Vương Phi hẳn là do một nữ tử có thể quán xuyến mọi chuyện trong phủ làm thì tốt hơn.” Nguyên Thần hỏi mãi, thật ra trong lòng lại ước gì hắn nhanh chóng đồng ý, nhưng không thể không tỏ vẻ quan tâm.

Nhưng mà, trên mặt Quân Mạc bỗng nhiên bị phủ lên một tầng băng, hắn lạnh lùng nói: “Không cần, trong phủ bổn vương chỉ có thể có một nữ chủ nhân, nếu mọi chuyện Vương Phi đều phải tự mình làm thì còn nuôi người làm trong phủ để làm gì??”

Được đăng tại
Chương trước Chương tiếp
Loading...