Nữ Thần Giới Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 16: Hai Ngày Huyền Diệu Mộng Mơ (2)
Editor: Con trym nhỏ xinh_______________ Ông chủ nghĩ về độ khó của các câu hỏi tự mình ra, gật đầu đồng ý. Lâm Linh và những người khác đều không đồng ý cho lắm, nguyên nhân là bởi vì bọn họ không có tiền, nếu trả lời không được thì lấy tiền ở đâu mà trả đây? Những chuyện này đều được ghi hình lại, ai biết tổ tiết mục có phát ra ngoài không. Cố Thanh Thanh chỉ đại một cái, mở ra, “Bảng hiệu «Đại Bạch Di Phong» được treo ở đâu?(1)” “Quán rượu” “Tứ đại truyền thuyết dân gian?” “Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Ngưu Lang Chức Nữ, Mạnh Khương Nữ ngàn dặm tìm phu, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử”………… Lúc câu hỏi thứ tám kết thúc, chủ quán không thể nhịn được nữa, sắc mặt không tốt, muốn nói lại thôi. “Ông chủ, bọn cháu cũng không muốn làm khó gì ông, người nói cho cháu biết ở trên trấn còn có cửa hàng nào như vậy không, cháu sẽ không đoán nữa!” Cố Thanh Thanh cười ranh mãnh, khiến cho người khác không đành lòng tức giận cô khi nhìn vào khuôn mặt ấy. “Được rồi, để tôi nói cho cô. Trong thị trấn này còn có một nhà nữa, đi đến ngã tư phía trước thì quẹo phải, tám món lưu niệm, tự cô chọn đi.” “Hí hí, cảm ơn ông chủ! Chọn đi, em chọn ba món, mọi người chọn mấy món khác đi” Cố Thanh Thanh rất thích quà lưu niệm của địa phương này, rất rất thích luôn. Mà bọn họ được chọn ngẫu nhiên năm món, cũng không quan tâm lắm đến mấy món quà lưu niệm này, nhưng quà lưu niệm này rất thú vị, chính là được tùy tiện chọn, Cố Thanh Thanh cũng thích. “Tiểu Cố thật lợi hại, quả nhiên là học bá, đầu óc rất tốt!” Bàng Lệnh giơ ngón cái với cô. Bọn Ninh Diệp cũng rất khâm phục, đặc biệt là Ninh Diệp. Đừng nhìn hắn bây giờ đẹp như vậy, nhưng thời còn đi học thành tích của hắn rất kém, vẫn luôn cảm thấy học bá là một nhân vật lợi hại, giờ lại có một học bá bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn. “Hí hí, còn được, nếu mọi người không thích mấy cái quà lưu niệm như này thì cho em luôn đi!” Những người khác có thể mua được, còn Cố Thanh Thanh lại không có tiền, sau khi kết thúc quay tổ tiết mục mới gửi tiền vào thẻ của cô. “Nhìn em kìa, đều cho em hết! Bọn tôi không cần” Từ trước đến nay, Lưu Minh Đào đều đối xử tốt với những người đẹp. Ninh Diệp tiện tay ném quà lưu niệm qua bên cô, sau đó dẫn đầu đi qua sạp giải đố khác. Dọc đường Cố Thanh Thanh luôn đi theo sau, sau khi mấy người đằng trước đến nơi thì đồng loạt quay đầu lại nhìn cô. Cố Thanh Thanh: ………… Nhận mệnh bước lên lặp lại quá trình vừa rồi, sau khi kiếm lời được mười món mới rời khỏi quầy hàng đó. . truyện teen hay“Hzzz, cảm thấy như đang làm chuyện thiếu đạo đức vậy,” nói với đám người quay phim đang đi theo phía sau, “Khi nào trở về nhớ nhắc tổ tiết mục trả tiền nha, đây là chuyện thiếu đạo đức mà tôi làm” Cố Thanh Thanh lại thở dài. Ninh Diệp quăng ánh mắt xem thường, đi qua chụp mạnh lên đầu cô, “Cô có bị ngốc không hả, làm sao mà tổ tiết mục làm hại bọn họ được, hơn nữa về sau tiết mục này được phát sóng, sẽ có rất nhiều người tới muốn tìm hai sạp hàng này, không khéo người ta còn quay lại tìm cô cảm ơn nữa đó.” Cố Thanh Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, chút áy náy trong lòng nhẹ nhàng buông xuống. Nếu lúc này có khán giả ở đây nhất định sẽ phun tào, khen với sờ đâu đâu mấu tiêu rồi?! “Bây giờ nhóm chúng ta đã có 18 cái rồi, vượt mức tiêu chuẩn luôn!” Lâm Linh hoan hô, qua cọ cọ bên Ninh Diệp, “Đúng không!” Chớp chớp mắt nhìn Ninh Diệp, trong lòng nghĩ phía hậu kỳ nhất định sẽ xử lý cảnh này, lần này có cp với Ninh Diệp tham gia cùng là thứ mà bên chương trình tạp kỹ kỳ vọng nhất. Ninh Diệp dùng ánh mắt như nhìn con ngu đối với cô ta, không nhịn được nói, “Mấy cái này cũng đâu phải cô thắng được, chỉ số thông minh cũng không có mà muốn vơ công vào mình”, nói xong rồi đi luôn. Lâm Linh sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt cứng đờ giật giật, “Em, em chỉ đang, vui quá!” Điều chỉnh lại tâm tình, ngọt ngào cười với camera. Bàng Lệnh cười giảng hòa, “Chúng ta vẫn nên đi tìm đi tìm cửa hàng đi, còn một cái chưa tìm được nữa đấy~” “Đúng vậy, chúng ta vẫn đi dọc theo con đường này à?” Lưu Minh Đào nói tiếp. “Đi thôi, đi thử xem sao” Ninh Diệp cũng lên tiếng. Cố Thanh Thanh nện bước chân đi theo họ, lấy ra một cuốn sổ và một cây bút ký. Đã đi một hồi lâu, trấn nhỏ này chỗ nào cũng như nhau, đi qua chỗ nào chỗ nấy cũng đều giống như chữ thập (十). Nếu như không có biển báo, nhất định bọn họ sẽ tự hỏi rằng liệu mình có phải đang ở trong mê cung không. Hơn nữa đã hỏi rất nhiều chủ quán, họ đều nói không có bản đồ, xe cộ ở địa phương này rất ít, ven đường cũng không có bản đồ luôn. Vất vả lắm mới tìm được một tấm bản đồ ở cổng khu du lịch, nhưng lại bị đội ngũ chương trình che mất, còn mất nết mà viết thêm một câu: Đừng tìm bản đồ nữa, không có đâu! “Vậy luôn! Đây mới gọi là thiếu đạo đức nè, đi qua đi lại này giờ cũng được tiếng rồi, bây giờ tôi cũng không biết mình đang ở cái nơi qq nào!” Lưu Minh Đào phun tào nói. Ninh Diệp cũng lắc đầu, “Ở cái địa phương này mà không có bản đồ thì đúng là việc tìm kiếm rất khó!” Cố Thanh Thanh còn đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ, “Úi, con đang làm gì vậy tiểu Cố?! Còn đang phân tích phương trình à, chẳng lẽ ở đây mà con cũng học được luôn?!” Bàng Lệnh khoa trương chỉ vào sổ Cố Thanh Thanh. Những người khác quay đầu lại nhìn cô. “Vậy luôn! Cô mà cũng có skill này luôn à?! Làm sao cô vẽ ra được vậy zợ?” Ninh Diệp sợ ngây người. “Hồi nãy chúng ta đi từ cửa khách sạn ra, không tính thời gian giải câu đố, chỉ tính vận tốc thôi thì đại khái là chúng ta đã đi được 2,6 km. Đi trên đường tầm 600 sẽ có lối rẽ đầu tiên, rẽ phải, bên trái còn có con đường khác. Khi đi được 1,4km thì rẽ vào lần hai, rẽ vào bên trái rồi đi tiếp được tầm 700m, sau đó lại đi thẳng tiếp 500m. Diện tích khu vực thị trấn được viết ở bên ngoài khách sạn, nói cách khác chúng ta đã đi được một nửa thị trấn phía Tây Bắc rồi, bây giờ chúng ta về lại giao lộ đầu tiên thì có thể đi qua bên một nửa Tây Bắc còn lại. Tất nhiên, nếu đối xứng đi theo cái này, chúng ta có thể trở lại giao lộ thứ hai rồi quẹo phải….” Cố Thanh Thanh vừa nói vừa vẽ lên quyển sổ, không có thanh âm nào xung quanh. Ngẩng mặt lên, phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn cô, kể cả người quay phim cũng có biểu cảm y như vậy. “Douma, mọe nó em là hướng dẫn viên du lịch đúng không?!’ Lưu Minh Đào bị chấn kinh rồi. Bàng Đào chỉ giơ ngón cái lên với cô, không có lời nào để nói. Ngay cả Lâm Linh vẫn luôn ríu ra ríu rít cũng trợn tròn mắt, người đúng là không đơn giản! Cố Thanh Thanh gãi gãi đầu, “Mọi người đã hiểu chưa?” Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn thật sâu vào cô, Ninh Diệp nói, “Dẫn đường đi……..” Cố Thanh Thanh: “………..” Quả nhiên khi bọn họ rẽ phải ở ngã tư thứ hai, đi được một đoạn rồi rẽ trái, đi tiếp được một lúc nữa thì thấy “Thảm cỏ xanh xanh”, là một cửa hàng rất nhỏ, không dễ dàng để tìm thấy. “Oa! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Ở đây, khi đi ngang qua có lẽ sẽ không để ý đến nơi này, làm sao bên tổ tiết mục tìm ra được vậy?” Sau khi bước vào, chủ tiệm đưa cho bọn họ một tấm thẻ màu đen, xem như đã hoàn thành một phần nhỏ của nhiệm vụ. “Về đi, hướng bên này chúng ta đã đi rồi, giờ đi hướng của bên nhóm kia xem.” Cố Thanh Thanh nhìn mọi người nói. “Ủa? Không phải nói đi về tập hợp sao?” Lâm Linh nghi hoặc hỏi. Ninh Diệp thấy đầu óc của cô gái này không được tốt lắm, nhất là khi so sánh với lại Cố Thanh Thanh, “Cô nghĩ bọn họ nhất định sẽ không lạc đường à? Chúng ta làm xong nhanh như vậy, đi về khách sạn nhìn thử xem, không thấy thì đi tìm bọn họ.” Trở về khách điếm, trúng phóc, phía nhóm còn lại còn chưa trở về, đoàn người lại đi qua một hướng khác. “Chúng ta đừng đi tìm bọn họ đi, nhiều chỗ dễ bị bỏ qua, chúng ta đi tìm cửa hàng, sau đó đi về tập hợp, có lẽ lúc đi trên đường ngẫu nhiên có thể gặp được bọn họ.” Cố Thanh Thanh đề nghị. “Được, nghe cô, cô sắp xếp đi.” Bây giờ Ninh Diệp có hơi hơi mù quáng sùng bái Cố Thanh Thanh, đột nhiên hắn hiểu được vì sao Ninh Vận ở nhà lại gào thét tên cô ấy như vậy, nếu bây giờ có người nói cô không đúng, hắn cảm thấy rất có khả năng hắn sẽ xông lên đánh. “Được rồi! Ngày hôm em có đi dạo qua bên này, em nhớ là em có đi qua chỗ ni, hẳn là không có «Mì Trùng Khánh Long Nam» và «Phòng vẽ tranh»!” Cố Thanh Thanh lại phác lên cuốn sổ, “Khu bên này lớn hơn khu bên kia, chắc Mì Trùng Khánh Long Nam ở hơi xa về phía Đông Bắc một chút!” Nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước, Ninh Diệp đuổi theo cô, “Làm sao cô biết được vậy?” “Ngày hôm qua có một chủ của sạp hàng nhỏ nói với tôi, bên trong có rất nhiều món ăn địa phương”, thật ra là chủ sạp chỉ oán giận món ăn bán ở đấy quá đắt, đối với dân bản xứ bọn họ mà nói, mấy món đồ ăn vặt này không đáng giá cho lắm. “Oh~ Làm sao mà trí nhớ của cô tốt như thế?” Ninh Diệp lại chớp chớp mắt hỏi. “Tôi…… Làm sao biết được na?!” Cố Thanh Thanh không kiên nhẫn, người này nói chuyện nhiều quá. Ninh Diệp đã biến hình thành một fan boy, không còn là “Ninh Diệp của ngày hôm qua” “Nấu ăn…….” “Hả?” “Tôi không biết nấu ăn…….” Cố Thanh Thanh sắp bị hắn léo nhéo tới nổi khùng luôn rồi! “Vậy cô muốn ăn cái gì zợ? Trưa nay tôi sẽ nấu!”……….. Mãi cho đến khi tìm được «Mì Trùng Khánh Long Nam», Ninh Diệp vẫn còn đang léo nhéo với lại Cố Thanh Thanh, ba người phía sau lui lại, một đám hoang mang nhìn Ninh Diệp. Đây đúng là Ninh Diệp phải không vậy? Có chắc chắn đây là Ninh Diệp chứ không phải là mời nhầm thằng ngốc nào tới không hả?! Cố Thanh Thanh đã mệt mỏi phun tào. Nhiệm vụ này giống như đi trong mê cung vậy, chỉ cần nắm đúng hướng, rất nhanh đã có thể đến được nơi cần tìm, «Phòng vẽ tranh» ở nơi càng hẻo lánh hơn, thậm chí đến tên cửa hàng cũng không có. Cố Thanh Thanh cảm thấy rằng nếu ở nơi này không có thì ở nơi khác nhất định sẽ không có, nên cô không bỏ qua bất cứ cửa hàng nào không có bảng hiệu. Bọn họ bắt gặp nhóm còn lại trên đường về, nhóm đó vẫn còn đang lòng vòng chỗ đó. “Ấy! Anh Trần! Bọn em ở bên này nè!” Lưu Minh Đào vẫy vẫy tay. “Oa, làm sao mọi người qua bên này được vậy? Bên nhóm tôi chưa tìm được cái gì cả! Nơi này vòng vèo quá!” Trần Khải Nhạc lau mồ hôi nói. “Bên tụi em tìm được hết ba cửa hàng rồi! Tất cả là nhờ công hướng dẫn của Cố Thanh Thanh nhóm em,” “Có chuyện gì đã xảy ra?” Đoan Thanh Thụy vội vàng hỏi. “Tôi kể cho cậu nghe, Thanh Thanh quá trâu bò, ban đầu bọn tôi……..” Bàng Lệnh cũng là một fan boy. Nghe ông ấy kể xong, Trần Khải Nhạc dựng thẳng ngón cái lên, “Lợi hại! Lợi hại! Học bá có khác!” “Wow, em hung tàn quá Cố Thanh Thanh, làm sao bây giờ? Giúp giúp bọn chị đi, bên nhóm bọn chị một món quà lưu niệm cũng không có~” Tuy rằng Hứa Diệu Như cũng đã có tuổi nhưng bảo dưỡng rất kỹ càng, làm nũng rất thích hợp, khiến người nhìn cũng phải mềm lòng. Cố Thanh Thanh bất đắc dĩ, “Bây giờ chỉ còn có nửa tiếng, chỉ đủ thời gian để đi về, đi tìm sạp giải đố thì căn bản không đủ thời gian.”. “Ấy?! Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Liễu Tư cũng nôn nóng, cô không thể ra ngoài với lại nhiệm vụ cũng không hoàn thành được, nếu mà khán giả xem được sẽ thoát fan mất.。。。ミヽ(。><)ノ (1)Đại Bạch ở đây là chỉ Lý Bạch (nhà thơ nổi tiếng thời Đường), di phong đại khái là chỉ 1 dạng trào lưu/lề thói văn hóa ở thời nào đó lưu truyền lại. Thực ra ở đây chính xác là “Thái Bạch Di Phong” (太白遗风), thường treo ở trước cửa các tiệm rượu. Cũng chỉ Lý Bạch vì yêu thích làm thơ mới uống rượu, ám chỉ khách đến nên noi theo gương Lý Bạch chứ đừng làm tửu quỷ, cũng ngụ ý là tiệm có văn hóa. Hoặc mang hàm ý như ý cát tường, ăn nên làm ra…” «Cảm ơn bạn Củ Cải đã giúp mình câu này» Trym: Ngày mai có chương mới!!!Mọi người đọc truyện bên trang wordpress của tui có thấy font chữ nhỏ quá không? Có khó đọc không? Có thì cmt để tui điều chỉnh lại nha:3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương