Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 30



Âu Dương Triệt cùng cô ngồi tựa vào nhau, không ai nói với ai thêm bất kì câu nào nữa, nhưng mà không gian xung quanh lại tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Một người đứng từ xa nhìn, mắt phượng màu hổ phách lóe lên vài tia phức tạp, khổ sở có, bất đắc dĩ cũng có.

Tống Ngạo Thiên lặng lẽ xoay người bước đi. Thật sự hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì. Hắn, một tên công tử đào hoa, phong lưu có tiếng, không nghĩ đến mình lại sa vào lưới tình của người mà hắn từng chán ghét nhất.

Điều phi lí hơn chính là, hắn vì hạnh phúc của người hắn yêu, hắn sẵn sàng giúp cô ấy, mặc cho tim mình không ngừng chảy máu.

Hắn cười khổ một tiếng, đúng như Mộ Dung Thiên Hàn nói, hắn bị điên rồi!

"Anh thích Hàn Tử Du ?" Song Nhi giống như một bóng ma, đi không phát ra bất kì tiếng động nào, đứng phía sau hắn từ lâu.

"Nếu phải thì sao ?" Tống Ngạo Thiên không hề giật mình, bởi hắn đã ngửi được mùi hương thơm ngát của người theo dõi mình, cũng mặc kệ cho cô ta theo dõi. Bạc môi khẽ nâng, ánh mắt lười biếng liếc người phía sau.

"Hừ." Song Nhi hừ lạnh một tiếng, trong lòng thật sự có một gì đó rất kì lạ, gọi là ghen tỵ đi. Hàn Tử Du vì sao lại tốt số như thế, một kẻ có xú danh đầy mình, lại cư nhiên chiếm giữ trái tim nhiều nam nhân xuất sắc như vậy ? Nghiến chặt răng, phát ra âm thanh ken két lạnh người.

"Các người đều bị mù ?" Song Nhi cười khẩy, thanh âm mơ hồ lộ ra tức giận cùng không cam lòng.

Chợt nghe cô ta nói, Tống Ngạo Thiên buồn cười. Hắn buồn cười vì Song Nhi nói vô cùng đúng.

Đúng! Hắn bị mù, nhưng là về mặt khác.

Bị mù mới không nhận ra mình yêu người ta như thế nào, bị mù mới đối xử với người mình yêu như thế, để cho cô ấy hận mình đến tận xương tủy.

"Phải, tôi có mắt như mù."

"Một lũ ngu ngốc." Song Nhi bực tức phun ra, vốn bản tính cô trước giờ chưa từng lộ ra sự mất bình tĩnh cũng như nói quá nhiều lời với người khác, nhưng là hôm nay thực sự quá hy hữu rồi.

Nói xong, Song Nhi liền tức giận bỏ đi, không muốn bản thân phải tiếp tục nóng giận. Tống Ngạo Thiên nhìn theo bóng dáng của cô ta mà đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau môi lại khẽ mân lên, cất chân rời đi.

------ta là dãy phân cách tức giận-------

"Mẹ, con muốn gặp ba!" Hàn Tinh đột nhiên bộc phát bản tính nắng mưa trẻ con, kiên quyết đòi gặp "ba" của mình.

"Con im đi, muốn chết sao ?" Hàn thị giật thót người, vội vàng bịt miệng con gái, ngó dáo dác xung quanh, phát hiện Trương quản gia đang ở cạnh bên một mực cúi đầu, im lặng.

"Quản gia Trương có thể đi làm việc được rồi." Hàn thị ho khan một tiếng, lạnh mặt khéo léo đuổi người, lòng lại nơm nớp lo sợ, không biết quản gia Trương có nghi ngờ hay không. Càng sợ lại càng tức giận liếc nhìn đứa con gái kiêu ngạo của mình, lườm một cái.

"Dạ vâng, thưa phu nhân." Quản gia Trương mặt vẫn giữ một thái độ, không nóng không lạnh vâng lời, rời đi, không chần chừ giây nào.

Đợi đến khi quản gia Trương rời đi hẳn, Hàn thị mới buông tay ra khỏi miệng Hàn Tinh, nhanh chóng nắm tay kéo cô ta lên phòng.

"Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, muốn xuất ngôn về Boss cần phải hết sức cẩn trọng."

"Con không cần biết, con muốn gặp ba!" Hàn Tinh để ngoài tai lời nói của Hàn thị, một mực đòi gặp Boss, vô cùng kiên quyết.

"Lại có chuyện gì ?" Hàn thị hừ một tiếng, bà ta đã sớm không chịu nổi bản tính tiểu thư của Hàn Tinh rồi, mặc dù cô ta là con gái ruột của mình.

"Đến khi nào mới giải quyết tiện nhân Hàn Tử Du kia chứ, con đã chịu hết nổi rồi!" Hàn Tinh như lên cơn điên, hét lớn một hơi, tay nắm chặt drap giường, điên cuồng giày xéo.

"Cô ta dám cướp đi anh Triệt của con, rồi đến anh Thiên và bây giờ ngay cả anh Hàn cũng muốn bỏ rơi con rồi. Mẹ nói làm sao con chịu nổi!"

Nghe lời Hàn Tinh nói, Hàn thị kinh ngạc, như thế nào ba người bọn họ lại yêu thích Hàn Tử Du, trước kia chẳng phải tránh xa còn không kịp hay sao ?

Hàn thị trong lòng ngầm tính toán, nếu như sự thật là như thế, chẳng phải một phần đánh sụp kế hoạch của bà ta ? Hơn hết chính là nếu như thế, trong mắt Boss, bà cùng Hàn Tinh nhất định không còn bất kì trọng lượng nào, sớm bị ông ta đá ra ngoài, tệ hại hơn là bị diệt khẩu lúc nào cũng không biết.

Vừa nghĩ đến như thế mồ hôi lạnh của Hàn thị thi nhau rơi xuống, sắc mặt cũng chuyển dần từ màu này sang màu khác, cuối cùng là xanh mét, không chút huyết sắc.

Hàn Tinh nhận ra biểu hiện kì lạ của mẹ, thôi không khóc la om sòm, lo lắng cùng tò mò nhìn mẹ của mình.

"Mẹ, mẹ bị gì thế ?"

"Không được, mẹ không cho phép! Không thể để bọn họ rơi vào tay Hàn Tử Du được!" Hàn thị lắc đầu liên tục, ánh mắt sợ hãi xen lẫn âm lãnh nhìn con gái.

"Con phải biến bọn họ thành người của con, càng nhanh càng tốt!"

Hàn Tinh mắt đảo liên tròng, lóe lóe vài tia tính toán, sau lại cười đầy bí hiểm cùng gian tà.

"Con đã biết phải làm sao!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...