Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 10: Nữ Vương Thác Loạn (10 - Hoàn)



#nuvuonggaothet

Edit: Thích Đào Hố 

Beta: Sa Nhi 

=================

Hừng sáng, tiếng hét hoảng loạn cực điểm vang vọng cả toà biệt thự.

Đám người dắt theo chó chạy thể dục buổi sáng, khi chạy ngang qua nơi này cũng bị tiếng thét dọa cho đứng hình, vốn đang định tìm hiểu xem là chuyện gì, nhưng vừa quay người thấy là cái căn biệt thự này thì đã bỏ đi ngay tức khắc, đang làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó thôi.

Chủ nhân căn biệt thự này là một cô gái mới chừng 20 tuổi, thích tiệc tùng, thường xuyên quẩy loạn giữa đêm khuya làm ảnh hưởng bà con hàng xóm, một đám trẻ ranh cứ phê pha lên là thì gì mà chẳng xoã được.

Các hộ xung quanh đã sớm tập mãi thành thói quen nên chẳng còn thấy có gì đáng kinh ngạc nữa, tối hôm qua chắc là lại xoã thâu đêm suốt sáng, giờ tỉnh lại chắc mới nhận ra ai đã nôn vào người ai đi?

Bầu không khí bên ngoài vẫn bình thản tươi đẹp như cũ, nhưng trong biệt thự lúc này lại không hề giống với suy nghĩ tươi đẹp của người ngoài.

Người tỉnh lại sớm nhất là một cô gái, cô nàng định bước qua đám thi thể người la liệt trên đất định đi toilet, kết quả vừa đứng dậy đã nhìn thấy một ả nữ quỷ còn treo lủng lẳng, nửa người còn xuyên qua giữa màn hình TV.

Thoạt nhìn thì có vẻ nữ quỷ trước đó vẫn còn giãy giụa, tư thế chết của nó quá thảm khốc, còn ướt sũng chảy tong tỏng dịch nước xuống sàn nhà, một bãi nước còn bốc ra một mùi thối thum thủm.

Cánh tay úng nước trương phềnh do bị ngâm trong thời gian dài, móng tay đen kìn kịt nửa mục nát, không cần nhìn cũng biết gương mặt lấp sau bộ tóc của đối phương sẽ khủng bố đến chừng nào.

Trong nháy mặt, hết thảy hồi ức mọi chuyện xảy ra tối qua ùa tới ập vào đầu, nữ sinh kia cũng phát ra tiếng thét đến tê tâm liệt phế.

Tiếng thét này thật quá chói tai, mọi người chung quanh cũng lần lượt theo đó pahri tỉnh lại, khó chịu nhìn về phía âm thanh phát ra, nhưng chỉ thấy nữ sinh kia run run giơ ngón tay chỉ vào TV.

Toàn bộ căn phòng đột nhiên im thin thít, tĩnh lặng như chết, sau đó là hỗn loạn đến muốn banh cả nóc nhà.

Cũng may vẫn còn có mấy người tương đối lý trí, trước khi gây ra động tĩnh quá lớn khiến cho bên ngoài chú ý thì vươn tay bịt ngay miệng của người bên cạnh lại, ra hiệu cho mọi người im lặng.

"Câm miệng! Các người muốn cảnh sát đến đây à?"

Đa số đều vừa run vừa sợ, hoàn toàn không hiểu rõ được tình huống hiện tại là ra sao nữa.

Có người vội nói: "Mau, mau gọi Chúc Ương tỉnh dậy, con mẹ nó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?"

Thế là ba bốn người túm tụm bên Chúc Ương lay cô tỉnh lại, ai ngờ mẹ trẻ này sau khi tỉnh lại còn lơ ngơ hơn cả bọn họ.

Cô mở đôi mắt mơ màng ra nhìn xung quanh, chờ đến khi nhìn đến góc màn hình TV thì giật mình thanh tỉnh hẳn.

Chúc Ương vặn người đứng dậy, chỉ vào màn hình TV bên kia mắng cả lũ bọn họ: "Đậu moá, tên nào hôm qua uống phê pha rồi đi đào mồ mả nhà người ta lên thế này? Đào mồ cũng thôi đi, giờ còn mang thi thể cắm cả vào trong TV, có còn để cho người ta sống tiếp trong nhà nữa không hả?"

"Vãi cả chưởng, như này thì làm sao trả lại cho người ta nữa?" Cô lại lia mắt quét một vòng mấy tên nam sinh, ánh mắt ghét bỏ nói: "Mấy người không có làm gì thi thể đấy chứ?"

Chúng nam sinh cũng bị lời cô nói cho sợ hết hồn.

Cả lũ nhốn nháo la lên: "Đào mồ ai? Cậu phê rượu còn chưa tỉnh đấy à, cậu quên là tối hôm qua cậu sai bọn tôi lôi người ta từ trong TV ra chơi đùa, rồi lại sai bọn tôi nhét người ta sống sờ sờ trở lại trong TV đấy thôi —— Không đúng, bây giờ là đã chết thẳng cẳng rồi."

"Cho nên đây là quỷ phải không? Rốt cục là quỷ hay  là người? Nhìn thì rõ ràng là một cỗ thi thể mà."

Chúc Ương vội vàng phun ra ba làn đạn chối đây đẩy: "Không phải tôi, tôi không có làm, đừng có bịa đặt, đến con gián tôi còn không dám bắt mà các cậu bảo tôi dám đi bắt quỷ? Huống hồ, cứ cho là tôi có lá gan ấy thì cũng không có sức lực để làm đâu."

Đám người thấy Chúc Ương chối bay chối biến thì gấp gáp lên án: "Chuyện này hôm qua còn quay cả video đấy, chính cậu bày ra chuyện này, chẳng lẽ giờ còn đẩy cho người khác?"

Thế là lại có người ba chân bốn cẳng lục đống video hôm qua ra, mọi người bèn xông tới cùng nhìn.

Một đám loạn lên như cào cào, chỉ sợ hãi lo lắng bản thân tối qua ăn gan hùm mật gấu rồi làm xằng bậy, nếu có thể quay ngược thời gian trở về mấy tiếng trước, bọn họ nhất định không chút do dự mà tát cho mình một phát cho thanh tỉnh, phê cmn rơi cả não như thế à. Mẹ nó chứ, đến quỷ đáng sợ như thế mà còn chơi chết được.

Có nữ sinh xem xong thì không chịu nổi nữa, xoay người nôn khan nói: "Tôi thế mà còn lôi kéo nó cùng selfie, còn cùng với nó giơ tay tạo dáng bắn tim?"

Cô ả lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, quả nhiên còn có lưu lại ảnh chụp, loại ảnh này mà xem vào đêm khuya thanh vắng, đảm bảo không bị dọa sợ chết khiếp thì cũng sợ đến tè ra quần.

Nữ sinh gấp rút xoá bỏ ngay tắp lự, cũng không dám há miệng ra nói gì mà party quỷ hồn chất nhất hay khoe khoang trên instagram nữa.

Biểu tình đám nam sinh lại càng thêm đặc sắc, vẻ mặt cả một đám trông chả khác nào như bị nuốt phải ruồi: "*** má, rốt cục là chúng ta đã làm gì với nữ quỷ thế này?"

Cả lũ mạnh mẽ túm kéo nó ra, lại còn quẩy loạn lên ào ào, cuối cùng còn bạo lực cường hãn nhét thẳng nó trở về chỗ cũ.

Mà trái lại sau khi xem xong hết đống video, Chúc Ương bỗng nhiên nói: "Không phải chứ, tôi bây giờ có hơi mông lung không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì."

"Các cậu bảo là tôi làm, nhưng xem từ đầu đến cuối, chẳng khác nào là các cậu tự hưng phấn ầm ĩ kết bè kết cánh bắt nạt người ta thì có?"

Đám người thấy Chúc Ương tỏ vẻ mình là người ngoài cuộc thì lập tức nổi giận: "Không có đâu má, đây là do cậu phân phó đấy, chúng tôi không phải đều nghe theo lời cậu sao?"

Chúc Ương buông tay nhún vai: "Có sao? Nhưng mà tôi cũng say quá rồi, cũng chỉ nói loạn vài câu thế thôi chứ đâu có ra tay chạm vào người ta đâu."

Điều này cũng đúng, toàn bộ quá trình mẹ trẻ này ngoại trừ lúc bị nữ quỷ tập kích thì đúng thật là chỉ giỏi nói mà thôi, nếu trạng thái còn minh mẫn thì ai cũng sẽ nhận ra đây mới là thủ phạm chân chính, nhưng khi đó tất cả mọi người đều đã uống say, ai cũng cho rằng đây là say rượu loạn tính, lời Chúc Ương nói cũng chẳng có ai suy được ra cô đang cố ý công kích.

Ý thức được điều thế rồi, có nghĩa là bất kể ai cũng đều là thủ phạm trong việc này, có mang ra đổ lỗi thì cũng đừng loại trừ bản thân mình ra, vì thế không khí trong phòng ngay lập tức trở nên u ám.

Lúc này Chúc Ương lại phất phất tay: "Ủ rũ cái gì chứ? Các cậu cũng thấy đấy, thứ này là chui từ trong TV ra, lại còn có thể nhét lại trở về, như vậy rõ ràng nó là quỷ, mà trong pháp luật nào có luật nào nói rằng phải chịu trách nhiệm cho việc quỷ chết đâu."

Mọi người nghe xong điều này thì lập tức phấn chấn hẳn lên, nói thật, bọn họ dù sao cũng là những tinh anh tiền đồ rộng mở, sợ nhất là chuyện này bị lan truyền ra ngoài, huỷ hoại mất tương lai của cả đám.

Chúc Ương lại nhìn chiếc TV đã bị phá hỏng phân nửa: "Nhưng mà thi thể này bị phát hiện thì cũng rất rắc rối, thế này đi, nguyên nhân ngọn nguồn là từ tôi, nên tôi sẽ đảm nhận khó khăn để đi xử lý cái thứ nguy hiểm này vậy."

Tất cả mọi người giờ phút này mới thở phào nhẹ nhõm, cái thứ chết người nhất Chúc Ương đã đứng ra đảm nhận rồi, cho nên bọn họ hiển nhiên coi như phủi tay sạch sẽ.

Lại thấy Chúc Ương đi thu đống camera đã quay chụp lại: "Thứ này tôi cũng sẽ tiếp nhận để xử lý, các cậu không có ý kiến gì chứ?"

Kẻ có đầu óc thông minh linh hoạt hơn một chút thì ngay lập tức đã hiểu ra, trong này rõ ràng đều là chứng cứ làm việc ác của tất cả bọn họ, mà Chúc Ương đã nhận việc xử lý thi thể trước đó, giờ bọn họ mà không cho cô thu lại  thì cũng không thể ổn thỏa được.

Cũng có người hơi xoắn quýt hoang mang, nhưng lại nghe thấy âm thanh mê hoặc của Chúc Ương: "Sau khi rời khỏi căn phòng này thì tất cả cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bí mật này sẽ chỉ có những người ở đây biết, một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, đối với bất cứ ai cũng sẽ không xong đâu, mọi người hiểu rõ rồi chứ?"

Đám người gật gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của Chúc Ương.

Các nam sinh có lẽ còn chưa kịp loading nên bị Chúc Ương dắt mũi kéo đi, bất tri bất giác đã trở thành đồng phạm.

Nhưng đám nữ sinh thì khác, mấy cô nàng này đã hiểu  quá rõ con bitch Chúc Ương này rồi.

Nhìn Chúc Ương như này là biết ngay con bitch này căn bản là chỉ giả vờ giả vịt, nói mình say nên nói lung tung, thế mà xử lý đám hậu sự phát sinh thì lưu loát rành mạch đến sạch sẽ lắm cơ mà.

Nói không chừng, suốt cả quá trình này đều là cô nàng gài bẫy thì có, tuy nói nữ quỷ  thật sự có tồn tại, nhưng bọn họ dám thề, có vụ này rồi thì từ nay về sau, con bitch này chắc chắn sẽ vĩnh viễn đè trên đầu bọn họ, hoặc là nói, sẽ vĩnh viễn nắm thóp được toàn bộ đám người ở đây, về sau sẽ càng không có cách nào chống lại dâm uy của ả nữa.

Mà có mấy người cũng giống như Lâm Thiến, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách tìm chút chuyện gây cớ để kéo Chúc Ương xuống ngựa cho bản thân ngoi lên vị trí cầm đầu, nhưng chỉ cần qua ngày hôm nay, tất cả mọi người ai cũng như ai, đều sẽ phải chịu sự kiểm soát của ả.

Còn những kẻ trong cuộc như Chu Lệ Na và Tạ Tiểu Manh, vốn đã biết rõ toàn bộ hậu quả của câu chuyện, giờ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Con bitch này chẳng những vừa giết chết được nữ quỷ lại còn vừa hung hăng gõ một gậy đau cho những kẻ dám giở trò sau lưng cô, trong tay ả đã nắm chắc chứng cứ của mọi người như vậy rồi, mai sau nào có tên nào rảnh rỗi dám đi quấy rối trêu chọc cô nữa? Thậm chí đến ngay cả những gã nam sinh bên kia cũng sẽ mơ mơ hồ hồ bị cô ả khống chế.

Nữ quỷ đến lấy mạng ả chỗ quái nào chứ? Rõ ràng là đem cho ả cơ hội để ném một đá chết nhiều chim thì có.

Cả người Chu Lệ Na đã rét lạnh căm căm, cô ta không biết, sau hôm nay mình sẽ bị Chúc Ương xử lý ra sao nữa.

Nhưng suy nghĩ của cô ta giờ cũng chẳng có ai thèm quan tâm.

Một đám người lần lượ trời khỏi biệt thự, vừa mở cửa đã chạm mặt một chàng thiếu niên, hai bên đều sững sờ.

Trong lòng mọi người vẫn còn vấn vương chuyện ban nãy, vừa gặp phải người lạ thì theo bản năng lập tức hốt hoảng, nhưng cậu thiếu niên lại nhíu mày nói: "Các người là ai?"

"Cậu, cậu là ai?" Có nam sinh hỏi lại.

Chúc Vị Tân nhìn bọn hắn: "Đây là nhà của chị tôi."

Mọi người lúc này mới ý thức được, quả thật dáng vẻ của cậu thiếu niên với Chúc Ương giống nhau đến mấy phần, khoan hẵng nói, người cùng một nhà có khác, cả hai chị em đúng đều là mỹ nam mỹ nữ cực phẩm

Vẻ đẹp của Chúc Ương vốn đã rõ như ban ngày, mà cậu thiếu niên này cũng chẳng kém cạnh chút nào, chiều cao của hắn phải xấp xỉ với những nam sinh viên năm thứ 3 thứ 4 ở Đại học, diện mạo đẹp trai lãng tử, ngũ quan trông có vài phần tương tự với Chúc Ương, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ buông thả tuỳ ý, phong cách lại có phần cool ngầu soái khí.

Mặc dù khí chất còn hơi non nớt, nhưng cả người thiếu niên đều tràn đầy sự trẻ trung ngông cuồng của tuổi trẻ khiến cho người ta hoa mắt si mê, kể cả về vẻ bề ngoài mà nói, dù có là đàn anh được xưng là nam thần vườn trường trong đám người  ở đây, so với người ta cũng không cùng đẳng cấp nổi.

Các ẻm nữ sinh mới vừa bị sợ hãi như vậy, giờ gặp phải một tiểu đệ đệ đẹp trai như này, tâm trạng não nề lập tức bị lên cơn ‘lứng’ mong manh.

Cả lũ giờ vội nhốn nháo suy nghĩ xem khi nào thì Chúc Ương sẽ mang em trai đến trường chơi, hoặc là bảo cô mở thêm nhiều party ở đây nữa, chứ đã hoàn toàn quên sạch bên trong vẫn còn thi thể nữ quỷ đang chờ thu dọn.

Lại có vài người bất giác nghĩ đến, sao trong suốt ba năm này không có bất cứ người con trai nào theo đuổi Chúc Ương thành công, hóa ra bản thân em trai người ta còn đẹp trai như vậy thì tiêu chuẩn bạn trai của cô nàng không biết phải cao đến mức nào nữa.

Bên trong, Chúc Ương lúc này vẫn còn chưa biết em trai mình đã đến, cô còn đang bận đi vòng quanh TV nghiên cứu nữ quỷ một hồi lâu ——

"Giống y như thi thể thật, đù, thứ đồ chơi này có biến mất không thế? Quỷ đã chết còn để lại thi thể cho người ta thêm phiền toái làm quái gì, con đĩ này rốt cuộc có ý thức được vấn đề không thế?"

Tạ Dịch nhún nhún vai: "Cô hỏi tôi làm gì? Sao tôi biết được?"

Chúc Ương ngẩng đầu nhìn hắn, cười khẩy nói: "Anh có chắc là mình không biết không? Tôi còn tưởng rằng việc này anh sẽ xử lý cơ đấy."

Dáng vẻ vẫn luôn ngây ngốc của Tạ Dịch bỗng biến sắc hơi giật thót kinh ngạc, ánh mắt vốn tuỳ tiện phất phơ của hắn bỗng chuyển thành sắc bén sâu thẳm, hứng thú nói: "Ồ? Sao cô phát hiện ra thế?"

Chúc Ương trợn trắng mắt: "Tôi lại không mù đâu, mặc dù không biết anh và nữ quỷ thầm trao đổi chuyện gì, nhưng anh đã có thể nhẹ nhàng đè ả lại, lại có thể dùng một câu nói làm ả phải buông bỏ giãy giụa, có là thằng ngu thì cũng nhìn ra được vấn đề đấy  được không."

Tạ Dịch cũng don’t care, hoặc có thể nói là hắn vốn đã có ý thể hiện ra điều này. Nếu không thì hắn vốn đã biết rõ cô không uống say còn tỉnh táo, mà đã không chút kiêng dè, tuỳ tiện bại lộ hành động.

Hắn chậm rãi ngồi xuống: "Yên tâm đi, một hồi nữa sẽ biến mất thôi, không cần xử lý đặc biệt gì đâu."

Chúc Ương nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi,vậy cô cũng đỡ phải tốn sức, lại nghe Tạ Dịch hỏi tiếp: "Sao cô biết rằng nhét nó trở lại là có thể giết nó?"

"Tôi có biết đâu!" Chúc Ương nhún vai: "Chẳng qua tôi thấy, nếu đây đã là một trò chơi, vậy thì chắc chắn ả bitch kia tuyệt đối sẽ không thể nào chiếm được chiến thắng tuyệt đối, tuy nói không ai biết phải làm chính xác thao tác gì, nhưng chỉ cần làm hành vi ngược lại với ả thì quy tắc cần phải tuân thủ cũng sẽ bị phá hỏng, tóm lại là sẽ có 1 số cách để thử đi?"

Tạ Dịch không ngờ đống tư duy bảo hộ bản thân của cô nàng lại cẩn thận kín kẽ đến vậy, đối phó với nữ quỷ ở vòng này mà hầu như Chúc Ương thắng được toàn là nhờ vào trực giác của cô nàng.

Tạ Dịch ngây người trong chốc lát, sau đó thì nở nụ cười tươi rói: "Ha ha ha....., thật hết chỗ nói, đúng là có thật, nhưng mà xử lý mọi việc một cách thuận lợi như thế này thì thứ trực giác của cô hẳn là do thiên phú quá rồi."

Sau đó lại ghé sát đến gần cô: "Này, tôi rất xem trọng cô đó nhé, nếu cô có lựa chọn tiến vào trong game, thì nói không chừng một ngày nào đó chúng ta rất có thể sẽ cùng kề vai chiến đấu đấy."

"Anh nói nhiều như thế nhưng rốt cuộc lai lịch của mình ra sao thì vẫn chưa nói đâu?"

"Tôi à? Tôi chỉ là một người chơi đã có chút kinh nghiệm mà thôi, thường ngày cũng sẽ nhận vài việc, không nghĩ đến lần tiếp nhận này còn được xem nguyên một màn tuyển chọn."

"Nghiêm túc mà nói người chơi lâu năm sẽ không thể ra tay trợ giúp người chơi dự bị, cho nên tôi đành phải làm bình hoa vậy thôi. Tuy thế, nhưng mấy ngày nay tôi quan sát thấy cô đã làm rất tốt mọi thứ rồi, dựa theo quy tắc tỉ số, cô chiến thắng được màn này chắc chắn đã tích góp được điểm số vô cùng cao, nó cũng đủ làm vốn để cho người chơi mới bắt đầu nhập cuộc."

"Ừm, nhiều thông tin hơn nữa thì tôi không tiện nói, chờ khi cô trở thành người chơi chính thức cái đã ——"

"Dừng!" Chúc Ương cắt ngang lời hắn: "Tôi căn bản là không phải là người chơi dự bị được chưa, kẻ may mắn giữ lại được tính mạng là ả bitch Chu Lệ Na kia kìa, cứ coi như con nữ quỷ này nổi điên cắn tôi, thì cũng không thể quăng đống vỏ này xuống đầu tôi chứ? Bà đây không có nợ mạng của bất cứ tên nào hết."

Tạ Dịch nở nụ cười bí hiểm: "Tôi kiến nghị cô vẫn nên đồng ý thì tốt hơn, cô tưởng trò chơi này sẽ tồn tại cái gọi là công bằng đạo lý chắc?"

Nói xong, hắn cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, mà lúc này Chúc Vị Tân cũng vừa vặn đi đến.

Chúc Ương nhìn thấy gương mặt thằng em trai mình thì sửng sốt, rồi lại thấy con hàng ngốc kia nhìn thấy mình thì thở phào nhẹ nhõm ra mặt, rồi đến khi phát hiện ra thứ trong TV thì lập tức cứng đờ người.

Sau một hồi trầm mặc, Chúc Vị Tân xắn tay áo lên ——

"Chị, cái xẻng ở chỗ nào, để em đi đào hố trước."
Chương trước Chương tiếp
Loading...