Núi Có Hồ Ni

Chương 18: Ước Pháp Tam Chương



(*) Ước pháp tam chương: Chỉ việc thoả thuận để lập ra những quy ước đơn giản, rõ ràng.

Liên Vũ mang Thập Cửu ra ngoài như thế nào, thì lại mang về như thế ấy, còn tặng kèm phục vụ ôm công chúa.

Trên đường bọn họ lập ước pháp tam chương, Liên Vũ nói: “Tôi không muốn tự rước lấy phiền, nên em muốn vào ở cùng cũng được, nhưng phải tuân theo quy củ của tôi, có hiểu không?”

Hắn cũng không chờ mong Thập Cửu có thể nghe hiểu, ôm suy nghĩ muốn thử một lần, không ngờ Thập Cửu ngồi nghiêm chỉnh… đúng hơn là nằm nghiêm chỉnh trong vòng tay hắn, hai hàng lông mày chau thành chữ bát (八) lộn ngược, đôi mắt trừng đến mức tròn xoe, dáng vẻ như bày trận đón địch, nặng nề gật đầu, “Ừa!”

Hình như tiểu hồ ly này nghe hiểu thật —— Trong đầu Liên Vũ không khỏi toát ra suy nghĩ như thế, rồi cúi xuống nhìn kỹ Thập Cửu.

Có thể giao lưu với nhau, vậy thì càng dễ xử lý.

Hắn chọn mấy điều quan trọng nhất, cố gắng giảng giải một cách dễ hiểu, “Thứ nhất, bình thường tôi bận nhiều việc, không có thời gian ngó chừng em, với cả tôi không thích có người quấy rầy, em muốn ở đây thì không thể suốt ngày bám lấy tôi, có làm được không?

Lông mày đang nhướn lên của Thập Cửu thoáng cái đã rũ xuống.

“…” Liên Vũ ho một tiếng, cung cấp phương án giải quyết cho cậu: “Em có thể chơi với Liên Tâm.

“Liên… Tâm?”

“Thằng bé đó, em trai tôi. Không phải quan hệ của em với nó rất tốt à?”

Em trai Liên Vũ? “Ừm…” Sắc mặt Thập Cửu hơi dịu đi, khẽ gật đầu.

Tốt lắm. Liên Vũ nói tiếp: “Thứ hai, hôm qua em cùng Liên Tâm sắp xếp một gian phòng ngủ, đó là phòng của em. Em phải ngủ một mình, cái này không thành vấn đề chứ?”

“Không…” Thập Cửu chần chừ lắc đầu, nắm chặt vạt áo Liên Vũ, dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn.

Đôi mắt của cậu rất xinh đẹp, hình dáng tròn trịa, con ngươi đen nhánh, như đá cuội dưới dòng suối cạn, nước suối róc rách, ánh nước lay động.

“… Đừng xài chiêu này với tôi. Không được là không được. Em lại không sợ bóng tối, sao không ở một mình được?”

Thập Cửu vội nói: “Sợ!”

“Muộn rồi!” Lúc ở ngoài sân một đêm sao không bảo sợ bóng tối?

Thập Cửu giãy dụa bày tỏ kháng nghị: “Không! Em không! Liên Vũ, cùng nhau!”

Cậu cũng không nặng là bao, nhưng khi cố tình không phối hợp thì không dễ đối phó chút nào. Trái xoay phải lật trong vòng tay Liên Vũ, suýt chút nữa Liên Vũ tuột tay quăng cậu xuống, cũng may kịp thời giữ vai cậu lại, lòng dạ hãy còn sợ hãi, giận dữ mắng mỏ vào tiếng.

Đáy mắt Liên Vũ nhanh chóng tích tụ hơi nước, Liên Vũ đau cả não gật gật đầu với cậu, tay chân lóng ngóng dỗ dành: “Được rồi được rồi, cái này có thể thương lượng lại. Ở cùng tôi cũng được, nhưng em phải ngủ trên đất, đây là nhượng bộ lớn nhất. Em còn dám được nước lấn tới, ngay bây giờ tôi sẽ đưa em xuống dưới núi.”

Đạt được mục đích, Thập Cửu lập tức nín khóc mỉm cười, đắc ý ôm lấy Liên Vũ, nịnh nọt cọ cọ hai cái.

“…”

Liên Vũ có cảm giác bị ăn quả lừa, trong lòng tự nhủ sau này tuyệt đối không thể để nhóc hồ ly này lừa gạt nữa, hít vào một hơi, giận tái cả mặt, lấy một loại giọng điệu nghiêm túc không cho cứu vãn để nói: “Thứ ba, em không được tuỳ tiện hôn tôi. Hôn chỗ nào cũng không được.”

Thập Cửu đang cọ cọ trước ngực Liên Vũ, đôi mắt ngập nước bỗng chốc trừng to, gần như là giãy một cái trong ngực Liên Vũ, phản ứng rất kịch liệt: “Không!”

Như là muốn xác nhận cái gì đó, cậu giãy dụa chống người dậy từ trong ngực Liên Vũ, ôm cổ Liên Vũ dán tới. Liên Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị cậu hôn vào cằm, quay mặt đi ngay tắp lự, đáy mắt dâng lên lửa giận: “Lời tôi nói em coi là gió thoảng bên tai à?! Em có biết nó có ý nghĩa gì không mà em dám hôn tuỳ hôn tiện? Đó là chuyện mà người thân thiết nhất mới có thể làm với nhau, em hiểu hay không?”

… Hắn đây là muốn tốt cho ai chứ?

“Không!” Không ngờ Thập Cửu hoàn toàn không muốn nhận lòng tốt của hắn, thái độ kiên định lạ thường, hốc mắt đỏ rực, không ngừng kiên trì tiếp cận mặt Liên Vũ, thử mấy lần không có kết quả, hơi nước trong mắt ầng ậc, quật cường nói: “Thích, Liên Vũ. Thích Liên Vũ!”

“Em thích cái rắm! Không cho phép hôn tôi, cũng không cho phép hôn người khác, nghe rõ chưa hả!”

“Em không!”

“Tôi không rảnh nói nhảm với em. Nói cho em biết, không được chính là không được. Em thích ở thì ở, không thích ở thì cút!”

Liên Vũ rống lên một trận, cơn giận tích tụ cả buổi trong lồng ngực tung ra khỏi phải nói sảng khoái đến mức nào. Nhưng một lát sau lại phát hiện không đúng cho lắm, nhóc hồ ly này sao không có âm thanh gì thế?

Vội vàng cúi đầu xuống xem xét, chỉ thấy Thập Cửu đang thút thít khe khẽ, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống khỏi khoé mắt, một đôi tay nhỏ lau lau không ngừng ở dưới mắt, trên mu bàn tay trắng nõn đã ướt nhẹp một mảng!

Lửa giận vừa mới xuất hiện, đã bị dập tắt bằng nước mắt của Thập Cửu, còn nảy sinh ra một ít đau lòng và cảm xúc cực kỳ cổ quái hiếm thấy…

“Đậu má…” Liên Vũ luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, “Em khóc khỉ gì?”

“Không hức… Em không… Thích…”

Thập Cửu nói đứt quãng, nắm lấy vạt áo trước của Liên Vũ, trong mắt mù sương, nước mắt trên mặt bị mặt trời rọi sáng hiện ra ánh nước, không hiểu, mất mát, tủi thân…

Liên Vũ bị cậu khóc đến nỗi trái tim rung lên, ôn tồn an ủi nửa buổi không thấy có hiệu quả, cuối cùng chỉ đành thoả hiệp, nhượng bộ nói: “Hôn hôn hôn, có thể hôn, nhưng khi có Liên Tâm ở đây thì không được, như vậy là có thể rồi phỏng?”

Tay lau nước mắt của Liên Vũ dừng lại, ngửa đầu nhìn Liên Vũ, hít mũi một cái, thử thăm dò giang hai tay với Liên Vũ.

Liên Vũ ráng sức lòng không tạp niệm, xốc nách Thập Cửu lên, để Thập Cửu ôm lấy cổ hắn, cúi đầu dán lên bờ môi Thập Cửu.

Liên Tâm nghe thấy tiếng mở cổng, ngẩng đầu khỏi tập đề toán, nhìn ra ngoài cửa, thấy Thập Cửu theo sau lưng Liên Vũ bước vào, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng trầm tĩnh lại, ngữ khí nhẹ nhàng hơn không dễ nhận ra: “Anh hai, anh đã về ạ!”

Liên Vũ cúi đầu đi đằng trước, một chân giẫm lên bậc cầu thang, nhớ ra gì đó, quay lại hất đầu với Thập Cửu, nói: “Bây giờ tôi có việc, em đi chơi cùng Liên Tâm đi.”

Thập Cửu quay người lại nhìn Liên Tâm. Liên Vũ thuận tay đẩy cậu một cái, vươn tay che môi nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, đi lên tầng.

***

Quả thực Thập Cửu không ngốc nghếch.

Không những không ngốc, thậm chí có thể gọi là thông minh.

Cậu giống một miếng bọt biển khô ráo mới tinh, bị bỏ xó một thời gian, cuối cùng được kéo vào dòng lũ của thế giới loài người, hấp thụ tất cả những gì mới lạ được tiếp xúc.

Thay đổi dễ thấy nhất, là cậu nói năng ngày càng lưu loát.

Buổi tối hôm nào đó, Liên Vũ hoàn thiện xong bức bản thảo khi trước, cầm cốc nước xuống dưới lầu, Liên Tâm và Thập Cửu chờ đã lâu ở phòng khách cổ vũ nhau đứng lên.

“…” Bước chân đã đặt xuống dưới sàn của Liên Vũ lại rụt về bậc thang, “Hai đứa lại muốn làm gì?”

Liên Tâm đẩy đẩy Thập Cửu, Thập Cửu bước lên phía trước một bước, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ đọc trôi chảy một bài thơ cổ cho Liên Vũ nghe. Sau đó ngẩng cao đầu, mặt mũi sáng lấp lánh, mong đợi nhìn Liên Vũ.

“Rất… Rất tốt?”

Thập Cửu hưng phấn bổ nhào lên người Liên Vũ, đôi mắt toả sáng, hỏi: “Liên Vũ, em thông minh không?”

“… Thông minh.” Liên Vũ ngu ngơ ôm Thập Cửu một lát, nhớ tới Liên Tâm, ngẩng đầu vẫy vẫy tay về phía Liên Tâm.

Liên Tâm hít khẽ một hơi, khẩn trương đi đến trước mặt Liên Vũ, bỗng nhiên trên đầu nằng nặng, bả vai không khỏi run rẩy, “Anh hai?”

Một tay Liên Vũ đặt lên đầu Liên Tâm, xoa nhẹ hai lần, đấu tranh vượt qua sự không được tự nhiên trong lòng: “Mầy cũng… cũng làm tốt lắm.”

Liên Tâm nghẹn một hơi, nháy mắt thở phào ra, khó tin ngẩng đầu lên, không kịp nói gì, Liên Vũ đã mạnh tay đè đầu nhóc xuống, nói như đúng rồi: “Được rồi, hai đứa chơi tiếp đi.” Sau đó vượt qua bọn cậu đi vào phòng bếp.

Thập Cửu tung ta tung tăng theo sau.

Liên Tâm hãy còn sửng sốt đứng lên, cảm xúc mênh mang rút điện thoại ra gọi cho Lục Uyển, thấy cuộc gọi thất bại mới nhớ ra chỗ này không có tín hiệu, lại sợ chút dịu dàng không dễ kiếm đó bay đi quá nhanh, vội vàng lấy một cuốn vở bìa cứng trong ba lô, cầm bút viết thứ ngày tháng, ghi chép lại từng câu từng chữ Liên Vũ vừa nói.

Trong phòng bếp, cốc nước uống còn một nửa đặt trên bàn, hai tay Liên Vũ nâng eo Thập Cửu, bị động nhận lấy nụ hôn như chó con làm nũng của cậu.

“Liên Tâm vẫn ở bên ngoài đó. Đủ rồi, trước kia chúng ta đã nói thế nào?” Liên Vũ lùi về sau kéo dãn khoảng cách.

Thập Cửu dán vào người Liên Vũ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Khen thưởng!”

Liên Tâm dạy cái quái gì cho cậu vậy?

“…”

Thập Cửu ôm lấy cổ Liên Vũ lắc lắc, một cái chân đã chuẩn bị quắp lên người Liên Vũ, “Liên Vũ, em muốn cái đó đó!”

“…” Liên Vũ nhìn thoáng qua bên ngoài phòng bếp, Liên Tâm không có ý đi vào, hắn kéo cánh tay Thập Cửu ra, bất đắc dĩ đè thấp giọng: “Lên lầu nói tiếp.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...