Nước Chảy Thành Sông

Chương 22



Đôi mắt đen tuyền thoáng chốc dấy lên ánh sáng khôn cùng, Lâm Tu ngơ ngẩn đứng chôn chân tại chỗ, trong lúc nhất thời, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, lấp đầy tầm mắt, toàn thân toàn tâm đều chỉ phản chiếu bóng dáng người nọ.

Mảnh mai, gầy guộc. Lâm Tu cảm thấy người đứng trước mặt mình lúc này gầy tới nỗi chẳng khác nào một làn khói mỏng… Ngay cả chớp mắt anh cũng cố thật nhẹ nhàng, con ngươi đen trong suốt đến triệt để, chỉ sợ một khắc lơ là sẽ khiến Chu Mộc biến mất khỏi tầm mắt anh.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tu từng chứng kiến thời điểm rạng rỡ nhất của cô, chia sẻ thời điểm suy sụp nhất của cô, chịu đựng thời điểm tùy tiện nhất của cô, cũng từng cảm thán thời điểm ngang ngược nhất của cô… Nhưng bất kể thế nào, anh đều chưa từng thấy dáng vẻ này của Chu Mộc –

Đầu tóc bù xù, những lọn tóc mảnh nhỏ bết chặt vào vầng trán ướt mồ hôi, chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi tái nhợt cũng hơi nứt nẻ, đôi mắt sáng trước giờ luôn gợn sóng long lanh hơi trũng xuống, chiếc cằm vốn đã xinh xắn tinh xảo nay càng gầy nhọn tới nỗi khiến người ta kinh hãi.

Lâm Tu nhìn chiếc áo khoác nỉ cực kỳ nhăm nhúm khoác trên người nọ, lại rũ mắt nhìn đôi giày ống chằng chịt vết rách và dính đầy bùn đất trên chân cô, những lời mới vừa vọt tới bên miệng lại bị nuốt cả vào, trong nháy mắt trào dâng trong tim chính là nỗi xót thương chân thực lên tới tột đỉnh.

Bàn chân Lâm Tu khẽ nhúc nhích, vừa định bước tới ôm người nọ vào lòng, nào ngờ Chu Mộc đã đi trước anh một bước, trực tiếp bổ nhào về phía anh, cứ thế mãnh liệt sà vào lòng anh.

Như là muốn xác nhận sự hiện hữu của anh, Chu Mộc ôm chặt vòng eo gầy mà rắn rỏi của người nọ không chịu buông tay.

Lâm Tu sửng sốt, lập tức chậm rãi hít vào một hơi, mi mắt cụp xuống, giống như là đáp lại, Lâm Tu ấm áp ôm lấy bờ lưng mảnh khảnh của Chu Mộc.

Cô ôm anh, hệt như dùng hết sức lực mà ôm lấy cả thế giới của mình.

Anh cũng đáp lại, trên mặt tràn ngập vẻ đau lòng, động tác lại mang theo cưng chiều, dịu dàng và kiên định phát ra từ đáy lòng.

Lâm Tu không biết bọn họ ôm nhau trong bao lâu, cho đến khi gò má chôn sâu trên cổ mình truyền đến cảm giác ẩm ướt, cho đến khi đầu vai gầy guộc trong lồng ngực bắt đầu khẽ run rẩy không ngăn nổi, giọng nói của Lâm Tu mới khe khẽ vang lên trong bóng đêm khôn cùng —

“Mộc Mộc.”

Cô thật lâu không nói, sau một lúc lâu, đôi mắt ngấn nước cắn một ngụm xuống vai Lâm Tu.

Lâm Tu kêu đau một tiếng, không tránh cũng không né, lẳng lặng chờ Chu Mộc mở miệng.

“Thật may…” Lời nói ra khỏi miệng rõ ràng nhẹ bẫng, nhưng trong đó lại mang theo thanh âm khô khốc khản đặc như mất tiếng: “Thật may, anh không có việc gì…”

Nét mặt anh khẽ động, màu sắc con ngươi thẫm hơn, cánh tay hơi siết chặt, nhẹ nhàng tựa cằm lên mái tóc mềm mại của cô.

“Tiêm xong rồi, sáng sớm mai là hạ sốt thôi… Mệt nhọc quá độ, tuy nói tình trạng cơ thể cũng không được ổn định lắm… Có điều, không có vấn đề lớn gì nữa rồi.” Hà Tiêu vừa thu dọn hộp y tế vừa ngước mắt nhìn Lâm Tu nói: “Cho nên, anh có thể yên tâm được rồi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Tiêu, Lâm Tu chậm rãi dời ánh mắt khỏi khuôn mặt say ngủ có chút mệt mỏi của Chu Mộc, lập tức chuyển mắt về phía người đối diện gật gật đầu: “Vất vả rồi… Cảm ơn em.”

Cảm ơn… Hà Tiêu cong cong khóe miệng, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi mất mát khó nói nên lời.

Nếu như có thể, cô thật sự không hi vọng từ ngữ xa cách như thế nói ra từ miệng Lâm Tu.

Nhưng mà khoảng cách giữa cô và anh… còn xa hơn cả hai từ “cảm ơn” này nữa.

Mắt thấy Hà Tiêu khuất dần trong tầm mắt, Tạ Đào vừa rồi trốn ở bên ngoài mới lẻn vào lều trại, thong thả bước đến cạnh Lâm Tu.

“Vẫn ổn chứ?” Tạ Đào rũ mắt nhìn Lâm Tu khẽ nhếch đôi môi mỏng.

“Nói là không đáng ngại.” Tay Lâm Tu nhẹ nhàng phủ trên trán Chu Mộc đang nằm đó, miệng khẽ lẩm bẩm: “Vẫn nóng à…”

“Thì ra người này…” Ánh mắt Tạ Đào rơi xuống gương mặt Chu Mộc, “Chính là cô em Chu Mộc cậu vẫn thương nhớ không nguôi đó hả?”

Lâm Tu giơ tay chậm rãi gài lại áo khoác trên người Chu Mộc, động tác nhẹ nhàng kia sớm đã nói lên tất cả.

“Cô bé có thể tìm được chỗ này… Thật sự là không dễ dâu…” Tạ Đào khẽ thở dài, “Tôi nghe người anh em đưa cô ấy tới nói – Chu Mộc lái xe xuất phát từ tâm động đất thành phố S, đi nửa đường thì gặp phải trận mưa to này, đụng phải sạt lở đất ở trong núi, xe bị lật vào con rạch, sau khi trèo ra ngoài một mình cô ấy cứ thế bất chấp gió mưa đi bộ hơn mười dặm đường núi mới tìm thấy địa điểm trực thăng mới đây gặp nạn – sau khi đến đó mới biết, thì ra gặp chuyện không may là anh em bộ đội của chúng ta. Mà cậu không nằm trong số đó.”

Không ngờ cô đã trải qua bao nhiêu trắc trở như vậy mới tìm được đến đây… Lâm Tu nhíu mày kín đáo than nhẹ, từng đợt sóng thương tiếc trào dâng trong lòng không sao ngăn nổi.

Chẳng trách cô xuất hiện trước mặt mình trong dáng vẻ chật vật như vậy, yếu ớt như vậy.

Tạ Đào nhìn vẻ mặt người anh em tốt của mình, đi tới vỗ vỗ vai anh nói: “Lâm Tử, nhiệm vụ mà cấp trên giao cậu cũng sớm hoàn thành rồi, chuyến ngày mai cậu khỏi cần chạy, tôi dẫn bọn họ đi là được rồi, cậu ở đây chăm sóc Chu Mộc, cô ấy dầm mưa phát sốt lại đi đường núi xa như thế, hiện giờ cơ thể rất suy nhược, không có người ở bên chăm sóc khẳng định là không được đâu.”

“Không được.” Lâm Tu lập tức ngắt lời Tạ Đào, “Chuyến cuối cùng này, tôi nhất định phải đi.” Nói xong ánh mắt lại chuyển về gương mặt Chu Mộc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên đầu mày hơi nhíu lại của người nọ, anh đảo mắt nhìn về phía Tạ Đào, “Dù tôi có ở lại, tính tình cô nhóc này tôi rất rõ… Cậu cũng thấy rồi đấy, khi nãy vừa mới nhìn thấy tôi đã không cho phân trần xông lên thưởng cho tôi một ngụm, nếu cô ấy biết vì trông nom cô ấy mà tôi bỏ chuyến đi này, sau này không biết còn lạnh mặt với tôi cỡ nào đâu… Nói không chừng bả vai này cũng bị cô ấy cắn rụng ra mất.”

Tạ Đào buồn cười, nhướng đuôi lông mày nhe răng bảo Lâm Tu: “Tôi chỉ mong có thế… Không ngờ phó đoàn trưởng Lâm kim bài lì lợm cứng mềm đều không ăn trong truyền thuyết cũng có điểm yếu cơ đấy!”

“Chẳng ai hoàn mỹ cả.” Lâm Tu hoàn toàn không thèm để bụng lời trêu chọc của Tạ Đào, thừa nhận đến là thoải mái.

“Cậu nói thế nào thì là thế đó thôi…” Tạ Đào nhún vai cười, lại ngoảnh đầu nhìn Chu Mộc, “Vậy, Chu Mộc thì thế nào?”

“Chỉ đành làm phiền đội ngũ y tế tạm thời trông nom vậy.”

“Gan cậu cũng lớn thật… Lâm Tử, cậu chưa từng nghe câu này à – tình địch gặp nhau, mắt long sòng sọc.” Tạ Đào nhướng mày bỡn cợt liếc xéo Lâm Tu, “Cậu không sợ hai vị này ở đây xảy ra chiến tranh nóng chiến tranh lạnh PK tranh giành tình cảm gì đó à?”

“Không sợ.” Lâm Tu trả lời rất nhanh, ánh mắt rơi xuống hàng mi dài như mặt quạt của Chu Mộc, Lâm Tu nhếch nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Đối với con người trước mắt này – tôi có lòng tin.”

Lúc Chu Mộc bước ra khỏi lều, sắc trời đã sáng rõ.

Hơi ấm của nụ hôn khẽ trên trán kia vẫn còn vương vấn, hồi tưởng lại hình ảnh ấy, mặt Chu Mộc không nhịn được có chút nóng lên.

Tầm rạng sáng, Chu Mộc đã tỉnh một lần, cô khẽ mở mắt, ánh vào trong mắt chính là Lâm Tu chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi bên cạnh trông cô.

Rũ mi mắt nhìn chiếc áo khoác nhiều thêm trên người mình, cánh tay khẽ nhấc, Chu Mộc đang muốn khoác áo lên vai Lâm Tu, người nọ lại chậm rãi mở mắt ra.

Gần trong gang tấc, bóng dáng ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt, cổ họng Chu Mộc nghẹn lại, giống như đột nhiên mất tiếng.

“Đỡ hơn chút nào không?” Lâm Tu giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Chu Mộc, đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt dọc theo gò má hơi lạnh của cô.

Chu Mộc không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh, đáy mắt có tình cảm nồng nàn cùng hơi nước không khống chế nổi.

Ngay sau đó, cô được người nọ vô cùng dịu dàng và quý trọng ôm vào lòng.

Lâm Tu tựa cằm lên đầu cô, từng rung động rất nhỏ trong lồng ngực mỗi khi anh nói một chữ đều được Chu Mộc cảm nhận rõ ràng.

“Lát nữa anh phải đi sơ tán nhóm nạn dân cuối cùng.” Lâm Tu nói rành rọt từng chữ từng chữ với Chu Mộc: “Mộc Mộc, em ở đây chờ anh, không được đi đâu cả. Chờ nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta cùng nhau trở về.”

Chu Mộc chậm rãi khép mắt trong lồng ngực ấm áp của Lâm Tu, khe khẽ gật đầu.

“Thì ra em ở đây.”

Chu Mộc quay đầu, đứng yên nhìn Hà Tiêu.

“Cơ thể có khỏe không?” Hà Tiêu ngước mắt nhìn Chu Mộc.

“Ừm.” Chu Mộc thoáng gật đầu, khẽ nâng mi mắt nói: “Gây thêm phiền toái cho chị rồi… Cảm ơn chị ạ.”

Hà Tiêu sửng sốt, lập tức lại chậm rãi mở miệng nói —

“Thật sự là… Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống y chang như thế.”

Chu Mộc nhìn đối phương thật sâu một cái, không hề hỏi xem lời này có ý gì.

“Chu Mộc,” Hà Tiêu yên lặng nhìn Chu Mộc, “Em quả nhiên… yêu anh ấy.”

Chu Mộc không đáp.

Thấy cô cũng không giải thích hay phản bác như hồi còn đi học, vẻ mặt Hà Tiêu phức tạp cắn môi dưới nói: “Em làm sao dám xác định… Chỉ cần em tới, là có thể gặp được anh ấy?”

“Về chuyện này, em cũng không xác định.” Chu Mộc thản nhiên nói: “Nhưng em có thể xác định – nếu như em không đến, nói không chừng em sẽ thật sự vĩnh viễn không gặp được anh ấy.”

Hà Tiêu nhìn cô gái đối diện có thể nói là gió bụi dặm trường mà vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp như trước, cảm xúc phiền muộn trong lòng bỗng hóa thành một câu thốt ra khỏi miệng –

“Nhưng lúc em tới vừa vặn thấy cảnh anh ấy và chị đang nói chuyện phiếm với nhau chứ?”

“Ừm.” Chu Mộc nhìn lại cô, “Có thấy.”

“Chẳng lẽ em… hoàn toàn không muốn biết bọn chị tâm sự chuyện gì sao?” Hà Tiêu cắn môi dưới gằn từng chữ.

“Đó là chuyện của bọn chị mà.” Chu Mộc thản nhiên cười.

“Em tin tưởng vào chính mình đến thế ư?” Trong nháy mắt thốt ra lời, Hà Tiêu cũng cảm thấy khó chịu vì thái độ bất lịch sự của chính mình, nhưng vào lúc này, hiển nhiên cô đã sớm không còn tâm tư mà cân nhắc đến những chuyện liên quan đến nghi thức xã giao nữa rồi.

“Không phải là em tự tin.” Khóe miệng Chu Mộc thoáng hiện nét cười, một đôi mắt trong veo đối diện thẳng với ánh mắt Hà Tiêu, “Chẳng qua là có lòng tin vào người kia mà thôi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...