Nước Mắt Của Nắng - Nụ Cười Của Mưa

Chương 3



- Nếu vậy, cậu làm bạn gái mình nhé. – Lưu Ninh vẫn nhìn tôi. – Tớ thích cậu, lâu rồi.

Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của Lưu Ninh. Dù tôi có cảm tình với cậu ấy, nhưng chưa phải là thích, càng không phải là yêu, chỉ đơn thuần là bạn và bạn. Thấy tôi có vẻ ngượng ngùng, Lưu Ninh nhẹ nhàng nói: - Không cần trả lời tớ ngay đâu, tớ cũng biết thế này là hơi bất ngờ nên Lệ Dương cứ suy nghĩ đi.

- Ừ. – Tôi chỉ có thể nói vậy.

Mọi thứ ngày càng trở nên rắc rối và tình cảm con người cũng vậy. Những lời tỏ tình không đúng lúc khiến tôi thấy phiền phức. Với Tiếu Vũ thì tôi có thể thẳng thừng từ chối anh, hay tìm một lí do nào đấy khiến anh thấy hợp lý nhưng với Lưu Ninh thì khác, tôi cảm thấy sự chân thành trong lời nói và cả những việc cậu ấy làm. Những khi đi làm, Lưu Ninh luôn ân cần chăm sóc tôi hoặc những khi quán đông khách, mỗi khi về kí túc tôi luôn nhận được tin nhắn nhắc nhở đi nghỉ sớm của cậu ấy. Nhưng tất cả chưa đủ để nói thích hay yêu, trái tim tôi dường như vẫn chưa rung động.

***

Ly café bốc khói thơm ngào ngạt khiến tôi thấy thoải mái. Lưu Linh ngồi đối diện tôi, tay cũng cầm một chiếc ốc, miệng xuýt xoa: - Trời lạnh mà được uống café, lại của mày pha thì nhất!

- Chỉ được cái giỏi nịnh, ở quán café học mót được đấy. – Tôi cười. Tôi rất thích hương vị của Nụ Cười Của Nắng, bởi vậy đã nhờ Lưu Ninh dạy tôi cách pha chế. Theo như quy định ở quán, thì Lưu Ninh không được phép truyền bí quyết cho nhân viên làm theo ca như tôi, nhưng vì tôi năn nỉ, cộng thêm tên tôi gắn liền với loại café ấy nên Lưu Ninh mới đồng ý, với điều kiện là chỉ được tự pha để uống.

- Sao dạo này không bận gì mà cũng không đi làm thế? Lại còn tự pha café, có chuyện gì ở quán sao?

Tôi ậm ừ rồi đáp: - Lưu Ninh nói thích tao.

- Thích thì nhích thôi, có gì đâu. – Lưu Linh lém lỉnh đáp.

- Cả Tiếu Vũ cũng nói thích tao. Nhưng quan trọng là tao chẳng thích ai cả. Tim cứ như đóng đá ý.

- Gì? – Lưu Linh giật mình bật dậy – Tiếu Vũ…

- Khẽ thôi. Ai nghe thấy lại đồn ầm lên thì mệt lắm. Tao đang đau hết cả đầu lên đây. Đi học thì dễ đụng mặt Tiếu Vũ, đi làm thì lại gặp Lưu Ninh, phiền chết đi được.

- Ôi, bạn tôi, nhìn thế mà đào hoa nhỉ. Mà mày không thích ai thì chuyển qua cho tao đi. – Lưu Linh vẫn già giọng trêu ghẹo tôi.

- Cho hết đấy. Tao từ chối Tiếu Vũ rồi, nhưng chưa biết phải làm thế nào với Lưu Ninh cả. Ngại.

Lưu Linh nghe tôi nói thì vẫn cười rung bần bật, rồi cô bạn thản nhiên nhấm nháp café. Sau cùng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhất, như người chị với người em, nói với tôi rằng: - Chuyện tình cảm, thì cứ nghe theo trái tim mách bảo. Yêu ai cũng được, kể cả không yêu cũng chẳng sao, miễn là đừng bạc đãi trái tim và chính mày là được. Và, mày cũng đủ thông minh, khôn khéo để biết nói những lời từ chối mà không làm đau lòng người khác mà, phải không?

Tôi im lặng không nói gì. Ừ, thì tình cảm thì cứ để trái tim quyết định. Tôi quay vào máy tính của mình, lạch tạch gõ dòng chữ. “Tình yêu như một con cún nhỏ, khi ta chạy thì nó đuổi, khi ta đuổi thì nó chạy, khi ta đứng im thì nó sủa!” Sau khi ấn nút gửi, dòng trạng thái của tôi đã được cập nhật. Lưu Linh chạy qua chỗ tôi, cốc vào đầu tôi một cái đau điếng.

- Nghịch quá thôi mày! Tối lại có người đau tim thao thức.

- Nghịch quá thôi mày! Tối lại có người đau tim thao thức.

Tôi trở lại quán café sau một tuần xin phép nghỉ. Trái với những gì tôi nghĩ, chị Hiểu Thư không những không hài lòng mà lại tỏ ra quan tâm và nhẹ nhàng với tôi hơn trước. Hình như chị nghĩ vì chuyện Tiếu Vũ đến quán hôm trước khiến tôi thấy phiền. Lưu Ninh thì có vẻ không vui và hơi mệt mỏi, tôi còn thấy rõ trên trán cậu ấy có những mụn nhỏ li ti, chắc cậu ấy lại thức khuya và uống nhiều café mới như vậy.

- Mọi việc ổn cả chứ? – Chị Hiểu Thư hỏi tôi.

- Ổn chị ạ, tuần vừa rồi em không đi làm, nên chị trừ lương hoặc để em làm bù vào các tuần sau chị nhé.

- Ừ, không sao, chị sẽ trừ tiền lương của em cho các bạn làm thay. Mà em phải cảm ơn Lưu Ninh ấy, có hai hôm không tìm người làm thay em được, cậu ấy làm một mình, hơi vất vả cho cậu ấy.

- Xin lỗi cậu. – Tôi e dè nói.

Lưu Ninh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười hiền. Thú thực, một tuần không đi làm tôi cũng nhớ nơi này. Không biết từ khi nào, nơi này đã trở thành một góc nhỏ ấm áp trong tôi. Từ khi không còn mẹ, tôi chỉ còn một mình trên cõi đời này. Không một chỗ dựa, không một người thân, cũng chẳng có gia đình. Quán café này mang đến cho tôi nhiều niềm vui, khi là nhìn những đôi bạn trẻ hẹn hò, có khi là cuộc gặp gỡ của những người lớn tuổi bàn công việc, hay là một ngày cuối tuần một cô bé cùng mẹ bước vào quán. Mẹ cô bé sẽ uống một tách café, còn cô bé sẽ thưởng thức một phần bánh kem. Những khi ấy, tôi thấy mình không đơn độc với cuộc sống xung quanh.

- Này, đang nghĩ gì thế? – Lưu Ninh đẩy tách café về phía tôi, hỏi.

Tôi mỉm cười, cầm tách café lên và nhấp một ngụm, may là tôi nhấp một ngụm nho nhỏ chứ nếu không tôi sẽ không biết làm thế nào để nuốt trôi ngụm café ấy. Đắng ngắt. Mặt tôi nhăn lại. Lưu Ninh nhìn tôi cười khoái chí, rồi đẩy tiếp một tách café khác về phía tôi. Tôi hơi do dự rồi cũng nếm thử tách café tiếp theo, đương nhiên là một ngụm rất nhỏ. Gương mặt tôi lần này vẫn chẳng thể khá khẩm hơn, tôi vẫn cố gắng để không nhè ra. Lưu Ninh vẫn điềm tĩnh, nhìn tôi hỏi.

- Sao thế?

- Dạo này cậu sao thế? Pha thế này ai dám uống? Một cái thì đắng ngắt, một cái thì ngọt khé cổ.

Lưu Ninh cười lớn. Có vẻ cậu ấy rất hài lòng vì cho tôi nếm hai loại đồ uống như vậy.

- Cho chừa đi, lần sau không dám tuỳ tiện nghỉ làm như vậy nữa. – Lưu Ninh lại lấy thêm một chiếc tách khác, lớn hơn hai tách vừa rồi khiến tôi có phần e sợ. Mọi lần, tôi không ngại làm chuột bạch nếm những loại nước uống cậu ấy pha chế vì chúng đều rất ngon nhưng hôm nay thì khác, cứ như thể Lưu Ninh đang trả thù tôi vậy, trả thù tôi không nghe máy, không nhắn tin trả lời cậu ấy, cũng không chịu đi làm. Lưu Ninh nhẹ nhàng đổ tách café đầu tiên vào chiếc tách lớn, rồi đến tách café thứ hai. Rồi cậu thêm một ít bột gì đó trong một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ, dường như là mới được mua về quán, sau đó, cậu khuấy đều tất cả.

- Đây! Xong rồi! Lần này thì uống hết cả cốc nhé! – Lưu Ninh cười lớn, rồi nhớ ra điều gì, cậu đưa cho tôi một cốc nước trắng – À, uống một ngụm nước nhỏ trước rồi mới uống café.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời Lưu Ninh, dù sao thì người không đúng là tôi, trẻ con hư thì phải chịu phạt. Nhưng tách café lần này hương vị hoàn toàn khác, vị đắng và ngọt hoà quyện với nhau tạo nên vị nồng rất lạ và ấm áp, và mùi thơm cũng khá lạ lẫm nữa.

- Mới chế nữa à? Sao không cho tớ uống cái này từ đầu, còn chơi ác nhau. – Tôi nói, tay cầm tách café và chực đưa lên miệng khi câu nói kết thúc.

- Ừ, tách café này được gọi là Đậu Đỏ (đậu đỏ, còn có ý nghĩa khác là tương tư), cũng như nỗi nhớ của một người dành cho người mình thương yêu vậy. Khi xa cách thì đắng ngắt như tách café đầu tiên, khi nhớ về những kỉ niệm nho nhỏ thì ngọt ngào mà day dứt như tách đậu đỏ thứ hai, và khi gặp mặt thì hoà quyện như tách café em đang cầm ấy.

Tôi chỉ biết gật gù thưởng thức café mà không dám ngẩng mặt quá cao, vì lúc này mặt tôi nóng rực. Lưu Ninh nói về cách ý nghĩa của tách café mà cứ như nói ra tâm trạng của anh ấy vậy. Có chàng trai nào lại ngọt ngào đến như vậy chứ, trái tim nằm trong băng của tôi khẽ run lên cựa mình nhưng nhanh chóng, lý chí lại quay trở lại.

Tôi chỉ biết gật gù thưởng thức café mà không dám ngẩng mặt quá cao, vì lúc này mặt tôi nóng rực. Lưu Ninh nói về cách ý nghĩa của tách café mà cứ như nói ra tâm trạng của anh ấy vậy. Có chàng trai nào lại ngọt ngào đến như vậy chứ, trái tim nằm trong băng của tôi khẽ run lên cựa mình nhưng nhanh chóng, lý chí lại quay trở lại.

- Hay thật. Mà sao em chưa thấy ở bảng báo thực đơn mới. Để em ra ghi nhé.

Lưu Ninh gật đầu.

Mọi thứ lại diễn ra như hàng ngày. Chỉ đôi khi, suy nghĩ của tôi vụt treo lên cành cây ở ngoài đường chỉ bởi không biết phải nói thế nào với Lưu Ninh. Khi uống tách Đậu Đỏ, tôi biết trái tim mình có rung động, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Nếu khi trước, khi Lưu Ninh chưa nói thích tôi mà cậu ấy diễn giải về ý nghĩa hương vị của café, tôi sẽ chỉ thấy cậu ấy thật sâu sắc và tình cảm, nhưng bây giờ, khi cậu ấy ám chỉ nguyên do nỗi nhớ của cậu là từ phía tôi lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Hơn nữa, dù tôi và Lưu Ninh quen biết nhau không phải một hai ngày, nhưng tôi chưa biết nhiều, cũng chưa thực sự hiểu gì về cậu ấy. Tôi chỉ biết rằng cậu ấy chỉ học hết cấp ba rồi đi học các khoá học về làm bánh và pha chế đồ uống nhưng tôi luôn cảm nhận được một con người sâu sắc và tình cảm. Chỉ có điều…

- Lưu Ninh à! Tớ xin lỗi, tớ quý nhưng không thích cậu, thế nên không thể trở thành bạn gái cậu được. – Tôi ngập ngừng nói với Lưu Ninh trước khi ra về. Đôi lông mày cậu khẽ nhíu lại rồi giãn ra. Còn tôi thì càng rối bời, như thể tôi vừa làm tổn thương cậu ấy vậy.

- Ừ, mình cũng đoán vậy. Có lẽ cậu cũng có lí do riêng khi từ chối mình. Nhưng mình còn cơ hội không?

- Cơ hội gì?

- Nếu như thật sự cậu và Tiếu Vũ hay chàng trai nào khác chưa phải là người yêu, mình vẫn có thể theo đuổi cậu chứ… Ý mình là, mình có thể tìm hiểu và chia sẻ về mình nhiều hơn với cậu được chứ. – Lưu Ninh điềm tĩnh nói, đôi mắt cậu nhìn tôi như thôi miên.

- Ừ.

Sự dư thừa và không đúng lúc đôi khi khiến ta mệt mỏi.

Hãy đưa cho tôi cốc nước khi tôi khát.

Và đưa cho tôi bánh mỳ khi tôi đói.

Chứ đừng đưa bánh mỳ khi tôi khát.

Bạn sẽ có cảm giác thế nào khi một chàng trai cưa cẩm bạn? Bạn sẽ rung rinh hay thấy phiền phức? Và nếu như cùng một lúc có hai chàng trai tán tỉnh bạn thì sao? Cuộc sống của bạn sẽ thế nào?

Tôi đang là người như vậy. Cuộc sống không thiếu những giây phút bận rộn và đau đầu vì học hành, tiền bạc và những chàng trai. Tiếu Vũ là Lưu Ninh vẫn nhắn tin cho tôi và tin nhắn của họ dần xoáy nhiều hơn vào cuộc sống riêng tư, đôi lúc tôi chỉ biết im lặng, vì có những thứ không phải lúc nào ta cũng có thể sẻ chia được. Ở nơi làm, Lưu Ninh vẫn luôn chăm sóc tôi. Còn ở trường học, lâu rồi tôi không gặp Tiếu Vũ mà chỉ nhận được tin nhắn của anh ấy.

Một ngày mùa đông lạnh lẽo, trong quán chỉ có một cô gái trẻ chạc tuổi tôi ngồi nhâm nhi tách café đen đặc. Quán vắng khách, tôi tự thưởng ình một tách café tự chế và một ghế ngồi ở cửa sổ thơ mộng, chìm đắm trong không gian tĩnh lặng và bản nhạc jazz chầm chậm buông từng lời ngân nga. Lưu Ninh ngồi ở bàn đối diện, cũng như tôi, cậu ấy tự thưởng ình khoảng thời gian thư thái. Ở ngoài trời, tuyết lất phất bay. Trong màn đêm đen và dưới ánh đèn đường tuyết hiện lên lóng lánh và kì diệu. Không một chiếc bút, không chiếc máy ảnh hay máy quay nào có thể lưu lại được vẻ đẹp hút hồn ấy bằng đôi mắt và tâm trạng của một người cô đơn.

Tuyết rơi càng lúc càng nhanh và dầy, như thể nếu không rơi gấp gáp như vậy thì bầu trời sẽ bị sức nặng của tuyết khiến khoảng đen trên kia vỡ oà rớt xuống vậy.

- Tớ rất thích những buổi tối tuyết rơi? – Lưu Ninh mở lời. Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt lộ chút ngạc nhiên.

- Tớ rất thích những buổi tối tuyết rơi? – Lưu Ninh mở lời. Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt lộ chút ngạc nhiên.

- Vì vào một buổi tối của mười năm trước, cũng như hôm nay, khi tớ mười tuổi, tớ biết cảm giác có người thân là như thế nào. – Lưu Ninh nói tiếp.

Tôi khoanh tay lên bàn, bò dài người ra như một con mèo, tròn mắt nhìn Lưu Ninh và lặng im lắng nghe. Dường như hôm nay cậu ấy muốn kể tôi nghe câu chuyện của cậu ấy khi còn nhỏ.

- Tớ đã từng là trẻ mồ côi. Cô nhi viện đã luôn là thứ gì đó khiến tớ cảm thấy sợ hãi, thật sự rất đáng sợ. Lũ trẻ ở cô nhi viện luôn dữ dằn, chúng sẵn sàng đánh nhau để giành lấy chút đồ ăn mà chẳng quan tâm đến đứa nhỏ hơn mình đang khóc ngặt. Quần áo ấm đã là cả giấc mơ chứ đừng nói đến quần áo đẹp hay mới. Đi suốt tuổi thơ tớ không phải là lời mẹ ru, cũng chẳng vỗ về mà những lời đe doạ, mắng mỏ trước khi đi ngủ. Trên tay những cô ở đó luôn lăm lăm một chiếc roi mây, chỉ cần tay bẩn, chân bẩn, quần áo bẩn hay đến giờ ngủ có ho he một chút, là cũng có thể nhận đòn roi… - Giọng nói Lưu Ninh lúc nhanh lúc chậm, lúc ngắt quãng đứt đoạn, như những nhịp đập, hơi thở của cậu đang thổn thức. Khoé mắt Lưu Ninh đỏ hoe, nhưng cậu ấy cố ngăn nước mắt lại. Tôi mải nghe Lưu Ninh nói, mải chìm vào tuổi thơ tôi, mà không biết rằng, nước mắt tôi nóng hổi trên gò má.

Tôi đã từng có những năm tháng như vậy, nhưng kí ức của tôi rất mơ màng. Mẹ đưa tôi về khi tôi chừng sáu bảy tuổi, khi tôi là một đứa trẻ lang thang nhưng cuộc sống trước đó của tôi, có lẽ cũng như anh. Tôi cũng đã từng sống trong cô nhi viện, một lần tôi trốn ra ngoài theo các cô giáo đi chợ và bị lạc mất không tìm được đường về. Từ đó tôi lang thang ngoài đường xin ăn. Mọi thứ chỉ chấm dứt cho đến khi tôi gặp mẹ. Một giọt nước mắt của tôi lại lăn xuống và được chặn lại bởi ngón tay nóng ấm của Lưu Ninh.

- Xin lỗi đã kể cho cậu nghe chuyện buồn như vậy. – Luu Ninh đến bên tôi, tay khẽ đặt nhẹ bàn tay lên vai tôi – Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Sau đó tớ được mẹ nhận nuôi và cho tớ đến trường.

- Bây giờ cậu ở cùng họ không? Những người nhận cậu ấy.

Lưu Ninh lắc đầu.

- Hồi học cấp ba, tớ đi làm thêm vào cuối tuần và dành dụm số tiền ấy. Học xong cấp ba tớ ra thuê nhà riêng và đi làm thêm, với học pha chế đồ uống. Tớ biết tớ không phải là gánh nặng của bà ấy, nhưng tớ nghĩ mình nên tự làm gì đó để báo đáp bà. – Lưu Ninh nhìn tôi, mắt ánh lên một điều gì đó.

Đến giờ đóng cửa mà tuyết rơi mãi không ngớt. Vị khách duy nhất trong quán đứng bên cạnh cửa kính nhìn ra ngoài một hồi lâu, đôi mắt cô ấy cũng đỏ hoe. Cô gái trẻ lắc đầu, kéo chiếc mũ sau áo lên đầu, đi thẳng vào màn tuyết dày đặc. Tôi và Lưu Ninh dọn dẹp quán rồi cũng đóng cửa ra về. Giống cô gái trẻ ban nãy, tôi đứng trước cửa kính một lúc lâu, nhìn tuyết rơi kèm theo gió cuốn ở bên ngoài và kéo mũ áo lên. Lưu Ninh từ trong chạy ra với một chiếc ô.

- Chờ chút. Tớ đưa cậu về.

Tôi ngập ngùng rồi đứng lại chờ Lưu Ninh. Với thời tiết như thế này, quả thật tôi cũng không muốn về một mình. Chúng tôi đi giữa từng đợt tuyết rơi, màn đêm nuốt chửng hai dáng người bằng gió rét. Tay tôi đỏ ửng vì rét. Lưu Ninh nhìn rồi đưa ô cho tôi, cậu rút một bên găng tay đưa cho tôi, nói nhanh: - Đeo vào, một tay để vào túi áo của tớ.

Tôi làm theo lời cậu, lúc ấy, tay đeo găng tay thì Lưu Ninh cầm ô, và hai bên túi áo của cậu ấy, một là có tay của thân chủ, một là có tay của tôi. Chúng tôi bám vào nhau cứ thế đi về, chẳng ai nói với ai điều gì. Thỉnh thoảng tôi lại bám chặt vào túi áo của cậu ấy để giữ ình không bị trượt ngã bởi mặt đường phủ băng trơn. Thời tiết khắc nghiệt với con người nơi đây, và ông trời cũng khắc nghiệt với mảnh đất này như vậy. Chúng tôi cứ lặng im, để mặc ỗi người đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Mất ba mươi phút chúng tôi mới về đến kí túc, gấp đôi thời gian mà hằng ngày tôi vẫn dùng để đi đến quán café. Đứng ở ngoài kí túc, tôi cầm ô và đứng kiễng lên để Lưu Ninh đeo găng tay, cậu ấy cứ cười dáng điệu chới với của tôi làm tôi không dám nhìn cậu ấy. Có phải khi cười, mọi chàng trai đều đẹp? Khi tôi đang nghĩ linh tinh thì Lưu Ninh đã cầm lấy ô và nhẹ nhàng đặt vào má tôi một nụ hôn nhẹ.

- Vào đi! Ngủ ngon nhé! – Lưu Ninh đẩy tôi chạy vào cửa và chờ đến lúc tôi đi vào mới quay đi. Mặt tôi đỏ bừng, tôi vào cửa mà phải đứng lại một lúc để định thần lại những việc vừa xảy ra. Khi tôi bước cửa thì lại một lần nữa tôi giật mình. Tiếu Vũ đang đứng đó, run rẩy.

- Tiếu Vũ! Sao anh lại ở đây?
Chương trước Chương tiếp
Loading...