Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2
Chương 51
“Không nói về cô ta nữa, còn cậu thế nào? Có cần tớ ở đây mấy ngày không?” “Nếu không sốt lại thì ngày mai có thể xuất viện.” “Vậy thì tốt, buổi tối tớ giúp cậu chỉnh sửa lại bản thảo phỏng vấn này, ngày mai giao lại cho cậu.” Tiêu Diệp Nhiên nói xong thì đứng lên, chuẩn bị rời đi. Tống An Kỳ thấy thế thì lập tức xụ mặt, làm ra vẻ đáng thương nói: “Bây giờ cậu đi, một mình tớ ở bệnh viện rất chán…” Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô ấy cười: “Không còn cách nào khác, có người chờ tớ ở dưới.” Hai mắt Tống An Kỳ sáng lên: “Ai? Người chồng thần bí của cậu à?” Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Không phải.” Tống An Kỳ lập tức có chút bất mãn: “Tiêu Diệp Nhiên, khi nào cậu mới cho tớ gặp chồng mới cưới của cậu vậy?” “Sẽ có cơ hội thôi.” Tiêu Diệp Nhiên chớp mắt nhìn cô ấy rồi cầm túi xách cười nói: “Tớ đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tớ.” “Thấy sắc quên nghĩa.” Tống An Kỳ cười mắng một câu, nhưng chỉ có thể vẫy tay với cô nói: “Ngày mai gặp lại.” Sau khi Tiêu Diệp Nhiên rời khỏi bệnh viện thì lập tức về nhà, nhưng vào đến nhà thì không nhìn thấy Cố Mặc Đình đâu hết. Cô có chút thắc mắc, không khỏi quay đầu lại hỏi Cố Thanh Chiêu bên cạnh: “Anh trai anh đâu?” “Nhà bếp.” Cố Thanh Chiêu cười hì hì đáp, vẻ mặt lộ ra vẻ chờ mong. Tiêu Diệp Nhiên giật mình nhìn anh ta: “Không phải chứ?” “Hi hi, chị dâu, đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Cố Thanh Chiêu nuốt nước miếng, hai mắt lộ rõ sự đói khát. Tiêu Diệp Nhiên không lấy làm khó tin trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, thấy anh không giống như nói giỡn, cô lập tức chạy tới nhà bếp và chỉ trong khoảnh khắc cô liền nhìn thấy một bóng dáng đang bận rộn trong bếp. Cố Mặc Đình mặc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài sáng màu, anh đang quay lưng lại thái rau, kỹ thuật thái đồ của anh vừa nhanh lại chính xác, rau củ được thái rất gọn gàng, động tác đó vô cùng ưu nhã và đẹp mắt. Tiêu Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu, lúc này rốt cuộc sự khó tin trong mắt cũng biến mất. Cô cũng không ngờ người đàn ông chỉ tay năm ngón, thanh tao nhã nhặn và kiêu ngạo ấy khi vào bếp cũng rất ra dáng, thậm chí còn toát ra sự quyến rũ khó có thể diễn tả bằng lời. “Chị dâu, em nói cho chị biết nhé, tay nghề nấu ăn của anh hai tuyệt đối là số một đó, chị mà ăn đồ anh ấy nấu xong bảo đảm là cả đời này sẽ khó mà quên được, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi ấy chứ.” Cố Thanh Chiêu ngửi được hương vị thoang thoảng trong không khí thì nước bọt liền túa ra như cỏ dại mọc lan. Lúc này, Cố Mặc Đình đã nổi lửa, đổ dầu mùi tỏi thơm nức mũi bay ra khiến Tiêu Diệp Nhiên cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu. “Là ai dạy anh ấy vậy” Cô bất giác hỏi một câu. “Tự học, lúc anh hai đi du học ở nước ngoài, mọi sinh hoạt cá nhân đều tự mình lo. Có điều, bình thường không dễ gì anh ấy làm cho người khác ăn đâu, ngay cả em trai như tôi cũng chỉ may mắn được ăn một lần mà thôi, còn lần này thì nhờ phúc của chị dâu đó!” “Ái chà, đúng là hời cho anh quá rồi.” Tiêu Diệp Nhiên chép miệng trừng mắt liếc Cố Thanh Chiêu rồi không nói gì nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai đang nấu ăn ấy. Nêm gia vị, đảo thức ăn, mỗi một động tác trong toàn bộ quá trình của anh ấy đều gọn gàng, ngăn nắp, không hề luống cuống tay chân. Khoảng chừng nửa giờ sau, năm món mặn một món canh được bưng lên, bày biện đẹp mắt, màu sắc hương vị đều không thể chê vào đâu được, tất cả đều toát lên sức cám dỗ mạnh mẽ. “… Thật lợi hại!” Tiêu Diệp Nhiên trợn mắt há mồm sững sờ cảm thán, nghĩ bụng tay nghề của anh chàng Cố Mặc Đình này không hề thua kém mình chút nào cả. “Đúng vậy đúng vậy! Anh hai, em có thể ăn được chưa?” Cố Thanh Chiêu ngồi ở phía bên kia, một tay cầm chiếc đũa, một tay cầm chén, hai mắt dán chặt vào mâm thức ăn, không chịu dời sang chỗ khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương