Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 10: Hồi phủ



Bùi Sách một đường cõng Lỗ Lỗ xuống núi, nghe tiếng vó ngựa, đoán được là Thanh Mặc đánh xe tới đón, liền dừng bước lại, đánh thức Lỗ Lỗ, muốn thả nàng xuống. Nàng là ân nhân của Lâm viên ngoại, lấy thiện tâm của ông, nhất định sẽ không nỡ để một bé gái mồ côi tự sinh tự diệt. Cho nên, dù đối phương là dã cô nương, hắn cũng nên để ý đến tương lai của cô nương người ta, cho nàng tôn trọng, không thể để cho hạ nhân nhìn thấy nàng bị mình cõng như vậy.

Lỗ Lỗ mơ màng, đêm khuya thanh vắng, nàng cảm thấy có chút lạnh, nên chẳng những không chịu xuống, trái lại ôm ngày càng chặt, đầu nhắm cổ áo Bùi Sách chui vào.

Bùi Sách bất đắc dĩ, khom lưng, mạnh mẽ thả tay, buông nàng xuống.

Hai chân chợt mất đi chỗ dựa vào, Lỗ Lỗ suýt nữa ngã xuống, nhưng nàng là ai a, không có tài gì nhưng leo trèo là rất lợi hại, hai cái tay ôm thật chặt cổ Bùi Sách không buông, chân nhỏ là dùng lực kẹp lấy thắt lưng hắn, sau một lát liền không nhúc nhích, vô luận Bùi Sách lôi kéo thế nào, nàng cũng không buông.

“... Thiếu gia, đã trễ thế này, ngươi hay là trước lên xe đi!” Thanh Mặc ghìm ngựa xuống xe, khom người cúi đầu nói. Hắn không dám ngẩng đầu a, cô nương kia như khỉ tựa quấn lên người thiếu gia, thực là buồn cười rồi, hắn sợ chính mình không nhịn cười được, thiếu gia sẽ giận mất.

Đã không cách nào tránh khỏi, Bùi Sách cũng không do dự, hắn đi tới trước xe ngựa, tấm tựa xe bản, dùng sức đẩy ra Lỗ Lỗ tay, xoay người ôm lấy vật nặng đang nhào vào lòng lên xe. Thanh Mặc nhìn thẳng, đến khi hai người đi vào, hắn buông màn xe, nhảy lên xe ngựa, vội vã đi.

Trong xe, Bùi Sách một bên giữ làm đệm thịt, một bên hỏi thăm tình huống Lâm viên ngoại.

”Thiếu gia, Hoa lang trung đã xem qua, nói là tạm không có gì đáng ngại, nhiều hơn nghỉ ngơi là được.” Thanh Mặc nhất nhất trả lời.

”Mèo con kia, trở về chưa?” Bùi Sách thuận miệng hỏi.

“... Còn chưa có.” Thanh Mặc cười khổ, thiếu gia còn nhớ mèo hoang kia.

Bùi Sách dừng một chút, tay vô ý thức sờ sờ tóc dài rơi trên đùi, lại hỏi: “Động tĩnh ở Lâm phủ thế nào?”

Thanh Mặc biến sắc, “Không có ạ.”

Nghĩ đến người kia còn không biết Bạch quản gia bị bắt, nếu biết, còn có thể trấn định sao, Chu di nương kia coi như cũng có vài phần bản lĩnh. Bùi Sách nhìn nữ nhân ngủ yên trong lòng, quyết định không quản nhiều việc này, dù sao việc của hậu viện Lâm gia, Lâm viên ngoại dù rộng rãi, cũng sẽ không muốn để lộ chuyện xấu trong nhà.

Trong xe ngoài xe dần im lặng, chỉ nghe bánh xe lộc cộc.

Xe ngựa đến Mai trấn rất nhanh, Bùi Sách phân phó Thanh Mặc trực tiếp tiến vào nội viện, sau đó cởi ngoại sam bao lại Lỗ Lỗ đang ngủ say, ôm nàng đi thiên phòng.

”Ngươi đi chọn một bà tử thận trọng chiếu cố nàng, lại đi Hoa thúc tìm thuốc trị thương trên chân, dặn bà tử bôi lên cho nàng. “Ta đi xem Lâm bá phụ, nếu là nàng tỉnh, nhớ tìm ta, ngàn vạn đừng dọa đến nàng.” Bùi Sách buông màn, tiến ra cửa.

”Nhớ kỹ, có gì thì tìm ta ngay.”

Bùi Sách ở cửa đợi một chút, chờ Thanh Mặc dẫn một bà tử chừng năm mươi tuổi và hai tiểu nha hoàn đã tới, hỏi qua bà tử biết cách chăm sóc vết thương không, lúc này mới yên tâm đi. Thanh Mặc phía sau hắn âm thầm chậc lưỡi, trước giờ bên cạnh thiếu gia không có sủng vật cũng không có nữ nhân, bây giờ hắn mới biết, thiếu gia nhà mình rất săn sóc và thận trọng thế này, chậc chậc, không biết tương lai tiểu thư nhà nào sẽ hưởng được phúc khí này đây.

Khi Bùi Sách đi thăm Lâm viên ngoại, lão nhân gia đã uống thuốc, ngủ khá sâu. Hắn căn dặn hạ nhân trông nom hầu hạ cẩn thận, rồi đi tắm nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, hắn chưa kịp nghe tin của Lỗ Lỗ, thì tin Bạch quản gia một mực muốn gặp Lâm viên ngoại truyền tới.

”Bá phụ tỉnh chưa?”

”Vẫn chưa có.”

Bùi Sách chắp tay sau lưng suy nghĩ rồi dặn: “Chờ hắn tỉnh, ngươi đi hỏi xem ý tứ của lão nhân gia, đến lúc đó nghe hắn phân phó thôi.“.

Qua nửa canh giờ, hạ nhân hồi bẩm, về quá khứ của Bạch quản gia.

Bùi Sách ngồi trước bàn đọc sách, ừ một tiếng.

Trong khách phòng, Lâm viên ngoại lưng dựa lên đầu giường bên cạnh có đặt lò sưởi, trên mặt tràn đầy sự tang thương. Hắn nhìn chăm chăm Bạch quản gia cúi đầu quỳ xuống đất, thở dài nói: “Bạch Bình, ngươi còn muốn gặp ta làm cái gì? Ngươi muốn mưu hại với ta, nhân chứng vật chứng đều có, còn muốn biện hộ, hãy tới gặp tri huyện đại nhân nói đi thôi!”

”Lão gia, Bạch Bình là xin hướng lão gia từ biệt. Bạch Bình ngày ấy nhất thời bị quỷ ám, nổi lòng tham với gia sản của ngài, hành vi hơn cả súc vật, biết tội chết khó thoát, không dám lại ngụy biện, chỉ thỉnh ngài hãy vì cha ta trung tâm hầu hạ Lâm gia nửa đời người mà bỏ qua cho mẹ ta một lần, thả nàng hồi hương dưỡng lão đi, nàng tuổi tác đã lớn, không nên bởi vì đứa con không ra gì này mà chịu khổ.”

Bạch quản gia nước mắt tung hoành, liên tục dập đầu, vì hai tay bị trói, mấy lần đều ngã sấp xuống đất.

Lâm viên ngoại nhìn hắn, một lúc lâu không nói tiếng nào. Quản gia Bùi gia đã nói cho hắn biết về chuyện “Bọn cướp vơ vét tài sản”, Bùi Sách lo ngại, hắn cũng thế đoán được.

”Bạch Bình, ngươi khi ấy không hề hồ đồ. Ngươi chính là mượn danh nghĩa bọn cướp giết ta, ngươi vẫn là Lâm gia gia nô, dù cho ngươi lấy được tiền chuộc, cũng không dám xài. Làm như vậy, đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hay là nói ngươi còn có tính toán khác? Bạch Bình, đừng trách ta tâm ngoan, ngươi nếu như không giải thích rõ, mẹ ngươi, cũng bị ngươi liên lụy theo.”

Bạch quản gia cứng người, lúc ngẩng mặt thì đã mặt xám như tro tàn, run âm nói: “Lão gia, cầu ngươi buông tha mẹ ta đi, ta cái gì đều nói!”

Lâm viên ngoại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bạch quản gia cúi đầu, che lại sự hối hận và không cam lòng trong mắt, quỳ sấp nói: “Lão gia, ta thật còn có kế hoạch khác. Ngài cũng biết, Chu di nương mềm lòng tính thiện, tiểu thiếu gia trẻ người non dạ, nếu như ngài không còn, bọn họ nhất định mọi chuyện ỷ lại với ta, ta nếu là đòi muốn khế bán thân, bọn họ cũng sẽ đồng ý, đến lúc đó ta lại khuyến khích bọn họ bán điền sản Lâm gia lại rồi theo ta trở ở phía nam, ngàn dặm xa xôi, Bạch Bình sẽ lại ra thủ đoạn, liền có thể hại... Lão gia, Bạch Bình thực sự là bị quỷ mê hoặc! Bạch Bình biết sai rồi, cầu ngài buông tha mẹ ta đi!”

Hắn bang bang dùng sức dập đầu, không có nửa điểm lưu tình. Hắn là chết chắc, nhưng hắn còn có nhi tử, hắn không thể để cho lão già kia nhìn ra khác thường, hắn muốn thay mẹ con Chu di nương rửa sạch hiềm nghi. Sau này khi lão đầu tử đi rồi, Chu di nương nhất định sẽ nói cho con hắn biết chân tướng, đến lúc đó, thù hắn coi như báo. Cùng so sánh với lão đầu tử, hắn là người thắng, hắn chết, con của hắn đem kế thừa Lâm gia sản nghiệp, sớm muộn cũng sửa thành họ Bạch, nhưng lão đầu tử chết, trừ một bụng khí, không biết bị đội nón xanh, hắn không có gì cả, cả một đứa con nối dõi tông đường cũng không.

Cho nên, hắn không sợ chết.

”Lão gia, ta đi, cầu ngài xem ta thật tình ăn năn hối hận, buông tha mẹ ta đi!” Bạch quản gia dập đầu vang, mắt nhắm lại, bỗng nhiên hướng cột nhà mà chạy tới, chỉ nghe “Thình thịch” rõ ràng, người vừa nãy còn khóc rống kêu rên, đảo mắt liền không một tiếng động, chậm rãi ngã xuống.

Tâm Lâm viên ngoại theo tiếng trầm đục đó hung hăng run lên một cái. Ông và cha của Bạch Bình coi như là cùng nhau lớn lên, tình cảm thậm chí vượt qua huynh đệ, Bạch Bình hồi bé, ông cũng từng ôm bồng quá, khi đó ông đã nghĩ, tương lai để Bạch Bình làm thư đồng của con mình, nhưng không may thê tử chậm chạp không hoài thai. Sau khi phu nhân mình qua đời, ông tính trả lại tự do cho Bạch gia, nhưng nói thế nào Bạch Bình cũng không chịu đi, nói là muốn thay phụ thân chiếu cố mình. Trong lòng ông đương nhiên cảm động liền thưởng Bạch Bình một số tiền trở về nhà đặt mua ruộng đồng, sau đó đối với Bạch Bình rất tốt, về sau ông nạp Chu di nương làm thiếp, hai nhà là thân càng thêm thân. Lời nói nếu là thật, sau lại có hôm nay?

Ông họ khan, đối với người tiến vào nói: “Làm phiền ngươi đi Lâm phủ đi một chuyến, đem việc này báo cho biết Ngô nhị quản gia, nói hắn dẫn người đem thi thể Bạch Bình đưa đến quan phủ báo án.”

”Là.”

Sau đó, có bà tử tiến vào dọn dẹp, mời Lâm viên ngoại đổi qua phòng ở khác. Lâm viên ngoại không có ý ở Bùi phủ ở lâu, cương ngạnh mặc lại y phục định rời đi. Hạ nhân khuyên đến lúc Bùi Sách nghe tin tới.

”Bá phụ, ngươi làm gì vậy?” Bùi Sách lo lắng nói, “Hoa thúc nói ngươi cần tĩnh dưỡng, vẫn là ở lại bên chỗ ta tịnh dưỡng hai ngày đi.”

”Không cần không cần, đã phiền phức ngươi nhiều lắm. Bùi Sách a, ngươi lần này là đã cứu mạng ta, bá phụ không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào, ngày khác lại mời ngươi đến trong phủ dùng bữa tạ ơn, trước mắt ta phải hồi phủ nhìn thử. Ngươi yên tâm, hai nhà chúng ta thân thiết, ta cũng muốn là không thoải mái, nhưng vẫn là làm phiền Hoa lang trung đi một chuyến. Đúng rồi, Lỗ Lỗ, cái tiểu cô nương kia đâu?” Lâm viên ngoại thu thập xong, do Bùi Sách đỡ đi ra ngoài.

Bùi Sách biết hắn không yên lòng trong nhà, ở lại cũng không tốt liền nói: “Bá phụ không cần phải khách khí, bảo trọng thân thể quan trọng, sau khi trở về...”

”Cô nương, ngài chờ một chút, tóc ngài còn chưa có chải đâu a!”

Đang nói, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bà tử lo lắng la lên, mọi người không khỏi dừng bước lại, đồng thời hướng cửa thêu hoa nhìn lại, liền thấy một nữ tử mặc bạch sam quần đỏ chạy tới. Nhìn thấy bên này, nàng trên mặt vui vẻ, cao hứng meo meo gọi, sau đó cầm váy khập khiễng hướng bên này chạy, trên chân chỉ mang vớ dày khi ngủ

Nhưng ai có thể chú ý tới chân nàng chứ? Đến ngay cả Bùi Sách, đều nhìn khuôn mặt của nhân gia người ta đến thất thần ngây ngất, một lúc lâu mới chớp mắt.

”Meo!” Lỗ Lỗ chạy đến trước người Lâm viên ngoại, trực tiếp nhào tới trong lòng lão nhân gia, đem Bùi Sách đẩy ra một bên. Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tiều tụy già nua Lâm viên ngoại, trong mắt chậm rãi dâng lên nước mắt trong suốt. May mắn may mắn, lão tộc trưởng còn, hắn không có bỏ quên nàng, cũng không có chết.

Chống lại đôi mắt đầy nước mắt trong suốt lại ẩn chứa quan tâm, lo lắng và vô cùng không muốn xa rời như vậy, Lâm viên ngoại trong lòng không khỏi mạnh mẽ nỗi lên cảm giác thân tình. Ông vô cùng thân thiết tự nhiên vỗ vỗ Lỗ Lỗ vai, có chút lúng túng hướng Bùi Sách nói: “Đứa nhỏ này không hiểu quy củ...”

Bùi Sách nhìn nhìn nửa mặt kiều mị đang chôn trong lòng lão nhân, lắc đầu cười nói: “Bá phụ nói quá lời, Lỗ Lỗ cô nương tính tình hồn nhiên, bởi vì lo lắng bá phụ, không đếm xỉa vết thương ở chân liền vội vã tới gặp ngươi.”

”Nàng bị thương trên chân sao?” Lâm viên ngoại thất kinh, cúi đầu nhìn, lại chỉ thấy một đôi giày thêu màu hồng.

Bùi Sách vội vã giải thích: “Bá phụ đừng lo lắng, chỉ là trầy xước mà thôi, hẳn là không có trở ngại lớn.” Nói xong, giống như tùy ý nhắc nhở một câu: “Chắc do Lỗ Lỗ cô nương ít đi núi, cho nên mới dễ bị thương như vậy.”

Lâm viên ngoại lại nhớ tới tình cảnh tối hôm qua Lỗ Lỗ bồi hắn đi, hài tử ngốc này, lúc đó nhất định đau không biết thế nào đâu!

”Được rồi, vậy chúng ta cáo từ trước, ngày khác lại mời ngươi quá môn một chuyến, ngươi trúng tú tài, bá phụ còn chưa có nói một tiếng chúc mừng với ngươi đâu.”

Bùi Sách khiêm tốn cười, đợi bà tử mang Lỗ Lỗ đi chỉnh chu lại, hắn tự mình đem hai người ra cửa, đồng thời nói ngày khác lại thăm viếng bái phỏng.

Lỗ Lỗ ôm cánh tay Lâm viên ngoại theo hắn đi về phía trước, đi tới đi lui, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại hướng Bùi Sách kêu một tiếng. Này giống đực không tệ, không biết sau này còn có thể hay không gặp lại hắn.

Bùi Sách ngơ ngẩn, lập tức cười lại, xoay người tiến vào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...