Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Chương 35



Nam Giao nhăn mặt vì phòng mờ mờ tối. Cô ghét tấm rèm nặng trịch như bàn tay khổng lồ che kín mặt trời ngoài khung cửa. Anh thường mỉm cười khi nghe cô nói thế tiện tay kéo tấm rèm bằng ren mỏng như chiếc áo khoác làm duyên để hôn cô dù ở tầng ngất ngưỡng này chẳng mấy ai nhìn thấy nụ hôn của họ.

− Đừng mở rèm, Giao. Đến đây với anh.

Không quay lại, Phong Châu chăm chú bất động như thể nhìn xuyên qua tấm rèm. Anh trông thấy Nam Giao bước qua cánh cổng lớn đi dưới bóng nắng – dáng mảnh mai, co ro như đi giữa mùa đông. Giờ sau lưng anh, cô đang thu dọn mấy thứ lặt vặt trên bàn làm việc – Phong Châu nhếch môi – trong khi lòng anh ngổn ngang như bãi chiến trường, chẳng biết thu dọn thế nào.

− Anh ngủ đủ giấc chưa?

Phong Châu về hôm qua, thì thầm khi ngồi trên xe “Giờ anh thèm ngủ và thèm em”. Cô cười khe khẽ, dù nhớ anh đến nôn nao những vẫn cương quyết “Vì thế việc phải làm trước tiên là ngủ một giấc, đúng theo thứ tự ưu tiên đó”. Phong Châu ừ để trêu cô nhưng anh biết trái tim mình ưu tiên ai. Giá như đừng đến, đừng nghe, đừng thấy gì cả để được tiếp tục yêu người con gái trong trắng thánh thiện này.

− Anh có nhớ em không?

− Đến gần đây, Giao. Anh sẽ nói anh nhớ em thế nào.

Nhấc bổng Nam Giao và đặt cô ngồi lên bàn làm việc. Mắt Nam Giao ngang tầm ngực Phong Châu. Anh đứng giữa hai chân cô, quan sát hàng mi đang rủ xuống chờ đợi. Lúc gã đàn ông ấy cúi xuống, dù không khép mắt nhưng cũng vẻ chờ đợi thế này. Bằng sức mạnh của cơn thịnh nộ cuộn lên trong lòng, Phong Châu siết lấy cô và ngấu nghiến đôi môi khêu gợi. Người sôi lên khi những đường cong mềm mại áp sát vào, khuôn ngực tròn nhỏ nhấp nhô theo nhịp thở cuốn anh vào đam mê.

Nụ hôn ngày càng sâu, trong tư thế say sưa đón nhận và nồng nhiệt đáp trả, đầu Nam Giao ngửa ra sau phô chiếc cổ và vùng ức mảnh mai, thon thả trắng ngần như ngó sen. Môi anh lần xuống. Cô oằn người phản đối. Phong Châu không tin phản đối này là thật. Nụ hôn khám phá và táo bạo dần. Anh đặt tay lên chỗ trái tim đập thình thịch của Nam Giao. Môi vẫn không rời cô, khi cúi nhặt những tờ giấy bạc, Nam Giao đã rớt xuống cái vũng thấp nhất trong lòng anh.

Rời nhau ra, mắt Nam Giao long lanh, mặt đỏ hồng như đang cơn sốt. Phong Châu thì thầm khi dùng ngón trỏ vẽ những vòng tròn trên môi cô. Nụ cười trẻ con đánh lừa anh:

− Xưa nay anh vẫn thích yêu những cô bé mới lớn, thích những đôi môi chưa được ai hôn. Nhưng bây giờ, khi sự thể đã thế này xin em đừng hôn anh như ma-xơ vậy.

Nam Giao ngơ ngác, nụ hôn của anh khiến cô lạc mất hồn vía. Phong Châu nhớ như in gương mặt của gã đàn ông khi hắn đặt tiền vào tay Nam Giao.

− Anh phải trả bao nhiêu?

Đẩy Phong Châu ra Nam Giao đứng bật dậy. Cô chưa kịp hiểu ý nghĩa những lời này nhưng rùng mình khi nhìn thấy vẻ giá buốt trong ánh mắt.

− Có phải trước giờ em luôn dè dặt, giữ kẻ với anh vì anh không biết cái giá của nó không?

Nam Giao đờ người. Vẻ vô tội châm dầu vào lửa. Anh nhếch môi, gương mặt cứng rắn như tạc bằng đá. Cái nhìn khô lạnh, khinh bỉ ẩn chứa mối đe dọa chết người:

− Nói anh nghe lòng tự trọng của em ở đâu? Lòng kiêu hãnh của em ở đâu?

Như người u mê quờ quạng trong bóng tối, cuối cùng Nam Giao cũng hiểu. Nhưng có điều không hiểu tại sao những lời lăng mạ lại dễ dàng thoát ra từ đôi môi vừa hôn cô với tất cả những nồng nàn, say mê, tình tứ. Nam Giao lặng đi như thể không còn cảm giác, tri giác, xúc giác nữa, hạnh phúc là gì khi vừa chạm tay đã vụt mất. Im lặng của cô với anh là lời thú tội nặng nề. Phong Châu muốn ngã quỵ, cái gánh này nặng quá.

− Tôi yêu em vì những đức tính đó, giờ chúng không còn nữa, chỉ một gương mặt đẹp đối với tôi chẳng giá trị gì. Giờ tôi mới hiểu tại sao tôi cứ hoang mang yêu rồi hoang mang hạnh phúc. Em cần tiền đến vậy sao? Tôi có thể cho em nhiều hơn thế? Tại sao em cần tiền mà không nói với tôi? Biết bao lần tôi xa gần đề cập em đều lẩn tránh. Tôi không dám đề nghị thẳng thắn, tôi sợ em tổn thương. Vậy mà em…

Hình ảnh Nam Giao cúi nhặt những đồng tiền dưới chân gã đàn ông khiến Phong Châu đau đớn. Thiên thần của anh đó, xưa nay những thứ trong trắng thánh thiện thường chết yểu. Bởi thế muôn đời anh vẫn là con ghẻ của trường phái si tình lú lẫn.

− Tôi biết em rất cần tiền. Nếu em sợ tôi dùng nó như sợi dây để buộc em vào những tình cảm lằng nhằng phiền toái này tôi vẫn có thể giúp em với điều kiện như hắn. Giờ tôi phải trả bao nhiêu?

Có tiếng nói sau lưng:

− Vòi nước trong bồn tắm hư rồi, anh nhớ gọi người đến sửa… Ôi, em xin lỗi…

Nam Giao quay lại, cô gái trong chiếc chemise kẻ sọc của anh. Tóc tém úp sau gáy. Những nét nhọn và tròn trên gương mặt nhỏ. Mũi nhọn, cằm nhọn, mắt to, môi tròn, thân hình cao gầy bơi trong chiếc áo rộng, trông nữ tính và gợi cảm.

− Em đến có việc gì không?

Ánh mắt Phong Châu hướng về cô gái còn câu hỏi dành cho người đang lùi dần vào góc phòng tự bảo vệ mình. Anh thách thức câu hỏi “Tại sao?” ở Nam Giao. Nhưng đôi mắt đẹp và mềm như nhung không long lên cũng không mở to, chỉ nhìn sang chỗ khác trước khi quay đi.

Lần nào Nam Giao cũng quay đi, như xem việc người khác giành lấy vật quý của mình là chuyện đương nhiên. Với gã đó cô chạy theo, cuống quýt chạy theo. Anh không quên được hình ảnh Nam Giao cầu xin hắn, nước mắt chảy dài trong tư thế quỵ luỵ, cầu khẩn. Khoảnh khắc dành cho sự thay đổi, nếu có, đã trôi qua. Phong Châu vẫn đứng dạng chân, dáng lạnh lùng tàn nhẫn – hoàn toàn xa lạ với người đàn ông nồng nàn, tình tứ, ngọt ngào luôn quan tâm đến người phụ nữ anh yêu.

Cánh cửa khép lại sau lưng Nam Giao. Anh thảng thốt. Cô đi rồi, nhẹ nhàng như lúc đến. Ngoài bàn làm việc được xếp lại gọn gàng không có gì lưu lại dấu ấn của Nam Giao.

Đôi mắt cô gái tròn xoe:

− Anh đứng đấy làm gì?

Phong Châu lắc đầu, thế giới xung quanh không còn tồn tại:

− Anh làm gì được nữa.

− Giữ chị ấy lại đi.

− Em không hiểu đâu.

Cô gái nhún vai:

− Em không hiểu à? Từ hôm qua đến giờ anh có làm được việc gì ra hồn đâu. Thắng hay thua cũng phải rõ ràng. Thái độ đó không bình thường chút nào, trừ phi chị ấy không biết nói.

Giờ anh mới nhận ra Nam Giao không nói lời nào. Không giải thích, không biện minh, im lặng trước cơn thịnh nộ của anh. Không giống thái độ của người hối lỗi hay bị bắt quả tang. Phong Châu hấp tấp phóng xuống những bậc thang. Nam Giao chưa đi khỏi nhưng cơ hội đã trôi qua. Không giận dữ, không nghẹn ngào, không tức tưởi, không còn ánh sáng rự rỡ của tình yêu, chỉ đôi mắt trống không. Không có gì khi tình yêu lịm tắt.

− Tại sao em bỏ đi dễ dàng như thế? Tại sao không giải thích với anh? Em nói gì đi chứ?

Nam Giao gượng cười nhưng ánh mắt lạnh giá khi nhìn anh:

− Anh không cho em cơ hội nào cả, giờ thì quá muộn để giải thích.

Phong Châu nắm chặt tay cô, bàn tay lạnh như ánh mắt.

− Anh muốn nghe em giải thích, anh có quyền đó.

Nam Giao lắc đầu:

− Sự việc mà anh nhìn thấy có hàng ngàn lý do để giải thích nhưng anh đã chọn lý do đó. Anh có thể nhầm lẫn, có thể giận dữ nhưng vì anh khinh em nên anh chọn nó. Nếu là một người khác – một người nào đó trong thế giới của anh – anh sẽ không nghĩ thế. Giờ em biết chỗ của em rồi, em đã đến thế nào giờ em lại trở về thế ấy.

Cô rút tay ra khỏi tay anh:

− Không, Nam Giao… anh không…

Phong Châu không thể giải thích. Dáng vẻ Nam Giao hệt đêm đầu tiên anh gặp. Mảnh mai đến tiều tụy, mái tóc dài rối tung, đôi tay gầy với những ngón thon dài không sơn, da trắng xanh nhưng không phải cái nhợt nhạt của làn da quen son phấn. Lúc đó nghĩ Nam Giao là… Phong Châu lắc đầu không dám nghĩ tiếp. Cô như đứa trẻ lạc đường cần sự giúp đỡ. Không, chính anh đã quẳng cô vào tình cảnh này.

− Dù sao ở anh em vẫn thích sự khinh bỉ hơn lòng thương hại vì ít ra nó cũng thành thật. Em hiểu anh luôn áy náy cho hoàn cảnh của em, nơi ở của em, gia thế của em. Những áy náy thương cảm đó khiến anh dễ dàng nghĩ em như thế. Anh nói đúng, em rất cần tiền, nhưng không dùng cách đó để có nó đâu.

− Khoan đã Giao. Anh…

Cô nhìn anh như người đi đường ước lượng một chướng ngại vật. Không thể lách qua được, đành xắn tay dẹp để lấy lối đi:

− Thôi được, để em nói.

Nam Giao đều đều như độc thoại với chính mình:

− Nếu phải dùng đến cái cách mà anh nói em đã làm cách đây lâu lắm rồi. Lúc đó em cần tiền hơn bây giờ. Rất cần. Em thường xuyên nhận tiền của anh ấy nhưng hôm qua thì không phải. Em đến để trả tiền. – Đôi mắt đỏ hoe của Trung Dũng khiến Nam Giao muốn khóc – Em nghĩ có thể dùng tiền để giải tỏa những uất ức trước kia nhưng không phải vậy. Em chợt hiểu ra, em không vô cảm với những biểu hiện của anh ấy. Đau đớn, tổn thương không phai nhạt theo thời gian nó tích tụ thành khối u trong lòng. Nó khiến em nôn nóng, kiên trì dành dụm từng đồng xu để trả cho anh ấy. Em muốn khẳng định mình, muốn đứng thẳng lưng và quan trọng là muốn làm anh ấy đau đớn vì đã làm tổn thương em. Nhưng kết quả là em đau đớn hơn, lại đau đớn đến hai lần. Đáng đời em. Thật đáng đời khi em hành động như một kẻ vô ơn.

Anh đã sai lầm. Một sai lầm không thể sửa chữa được.

− Sau khi anh của em qua đời, anh ấy vẫn gửi tiền đều đặn để giúp gia đình em. Nó là tín vật mong manh để mẹ em tin rằng Phương Đàn vẫn còn sống. Khi anh ấy về nước, tin vào lời hứa ấy, em tiếp tục nhận tiền vì bệnh của mẹ em đã đến giai đoạn cuối cùng. Em cần tiền hơn bao giờ hết. Trong mối quan hệ của em và anh ấy, tiền là nhân vật thứ ba. Và trong cả cuộc đời này chẳng mấy khi em làm kẻ thấp hèn nhưng không ít lần em thấy mình thấp hèn qua ánh mắt anh ấy nhìn em nhưng anh ấy có lý do còn anh thì không.

Giờ Phong Châu như chiếc bóng mờ ngã nhào trong lòng cô.

− Em không muốn tiền bạc xen vào mối quen hệ giữa chúng ta.

Giọng Phong Châu khản đặc:

− Tại sao những chuyện này anh không được biết hở Giao? Không bao giờ em hỏi tại sao, không bao giờ chịu giải thích. Em luôn giấu tình cảm của em, giấu suy nghĩ của em đằng sau sự lạnh nhạt và anh nghĩ rằng người đàn ông đó đã khơi dậy được vì thế anh xử sự như một tên vô loại. Anh không hiểu em, Giao. Em không bao giờ để người khác hiểu mình cả.

− Vì thế nếu anh nhìn thấy hiện tượng và xuôi theo ý nghĩ sắp sẵn trong đầu là lỗi của em. Em hiểu rồi, em vẫn ở ngoài trái tim anh. Chưa bao giờ em ở trong anh cả.

Sau tấm rèm, cô gái đang nhìn họ. Cô gái trong chiếc chemise kẻ sọc của anh. Phong Châu nhìn theo ánh mắt Nam Giao:

− Em không muốn nghe anh giải thích sao?

Nam Giao cười nhẹ:

− Không. Với em, không có gì lạ khi bị bạc đãi. Không có gì lạ khi bị bỏ rơi. Không có gì lạ khi bị thay thế bằng một nguồn cảm hứng khác. Em đã bị hỏng một lần và giờ lại bị lần nữa.

− Nam Giao…

Giọng cô khô, nhạt, hanh hao như cái nắng vàng vọt. Vực thẳm vô hình đã hiện ra dưới chân anh và cô:

− Không ai có thể vừa khinh vừa yêu một người nào đó. Có thể anh cho rằng cái này không ảnh hưởng đến cái kia nhưng em khẳng định với anh chúng loại trừ nhau. Hoặc anh không yêu em hoặc tình yêu ấy đã chết. Giờ xin anh buông tha em.

Nam Giao nhìn lần cuối người đàn ông có lần muốn hôn lên những giọt nước mắt của cô. Tình yêu thường khiến cho người ta phóng đại cái tốt ở người yêu lên nhiều lần và làm giảm nhẹ cái xấu đi nhiều lần. Nhưng anh không như thế. Nụ hôn vừa rồi không có bóng dáng của tình yêu. Anh hôn vì khinh cô, thế thôi.

Tình yêu đến rồi đi, khi đi thì nhanh hơn tất cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...