Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Quyển 5 - Chương 10



Một khối đạm hôi sắc quang cầu yếu đến hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu thất, tựa như mộ tàn hồn vì lưu luyến với phàm thế mà trôi lơ lửng vô thức trong nhân gian.

Đó chính là một tia hồn phách còn sót lại của Ngạc Mộng.

Nó không có mục đích, cũng không có ý thức, tựa như đã quay trở về trạng thái nguyên thủy của mình, cứ như vậy, phiêu dạt bất định đến một cánh rừng rậm…

Thẳng đến khi, nó trong lúc vô ý đã bay vào trong một tòa cung điện giấu ở tận sâu bên trong khu rừng ma ám.

Ở nơi đó, nó nhìn thấy hai vị Ám ma thần cấp cao đang trầm ngủ.

Sợi tóc đen sâu tựa bóng đêm như sương mù dày đặc nhẹ nhàng lay động, mỗi một sợi tóc đều tản ra một thứ vị thoang thoảng hoặc nhân, phối cùng gương mặt phiêu lượng lại càng có vẻ thanh mị dị thường.

Một loại hắc ám ma tức thuần túy, mị hoặc hết thảy những sinh mệnh tiến đề gần bọn họ.

Tiếp theo đó, tàn phách của Ngạc Mộng đầu tiên là lưỡng lự dừng lại, sau đó theo bản năng là hướng về phía Ma thần tóc dài hơi uốn, bởi vì, khí tức hắc ám của Ma thần này, khiến nó không thể kháng cự lại hấp dẫn mà muốn tiến gần đến.

Đợi đến khi nó đột nhiên ý thức được nguy hiểm… Đã không còn kịp nữa…

Nó đã bị thôn phệ…

Ác ma thanh mị, đôi môi đạm tử sắc khẽ nhếch lên, đem nó toàn bộ đều hút vào, sau đó, ở bên trong cơ thể, dùng hắc ám khí tức của mình đem nó nghiền nát ra, hấp thụ.

Theo đó, đôi lông mày phiêu lượng của ác ma khẽ chau lại, dường như là có chút gì đó không thích hợp… Thế nhưng, lại tựa như chỉ là ảo giác của một mình mình.

Cuối cùng, hắn với thân thể suy nhược, quyết định là không làm gì cả.

Dù sao, thương thế của hắn quá nặng, cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, kiên trì chờ đợi ngày thức tỉnh, đồng thời chờ đợi một bữa tiệc đầy những thánh xử nữ mỹ vị.

Nhưng ác ma ngay lúc đó lại không hề biết rằng, một trăm năm sau đó, hắn – một kẻ lãnh khốc đền gần như không có đến một tia tình cảm, lại gặp gỡ một nam tử nhân loại khiến hắn trầm luân.

Vì đối phương mà động tình, vì đối phương mà phẫn nộ, bi thương, vui mừng… Thậm chí… Tử vong…

Sở dĩ như vậy, có lẽ, là cũng hồn phách mà hắn vừa hấp thu vào cơ thể, có điểm quan hệ.

Ai mà biết được…

******

Phỉ Tu Đặc Tư đang tu thân dưỡng tức đột nhiên mở mắt nhìn về phía dương đài trước mặt mình, gần như ngay lập tức lúc đó, khung cửa sổ sát đất màu trắng được chế tác tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật trong phòng hắn, bị một lực cực kỳ thô bạo đánh bật văng ra, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi bừa bãi lên tấm thảm lông tơ trong phòng ngủ.

Hồng phát vương giả mới ly khai chưa được một ngày lần thứ hai xuất hiện, chỉ là lúc này đây, hô hấp của hắn có vẻ gấp gáp dị thường, ngay cả những sợi tóc đỏ rực cũng trở nên tán loạn.

Người này tựa hồ như đã tiêu hao rất nhiều ma lực để tìm đến đây.

Trong lòng hắn, còn ôm một đông phương nam nhân toàn thân bê bết máu, trong đó còn có vết thương nơi cánh tay bị xé ra vẫn còn đang chảy máu đầm đìa.

Gai mắt đến mức khiến Phỉ trong nháy mắt cũng thấy hít thở không thông…

“Cứu hắn…” Giọng nói luôn thanh sảng mà từ tính của Vong Dạ… Lúc này, chỉ còn lại mệt nhọc cùng khàn khàn.

“…” Sau khi nhận ra được người đang nằm trong lòng đối phương, băng lam sắc đồng tử chợt co rút lại, đạm lục sắc quang mang nguyên bản đang bình ổn bao bọc lấy cơ thể trị liệu trong nháy mắt trở nên tán loạn. Ngay khắc sau đó, hắn đã vô thức thuấn di đến trước mặt Vong Dạ, đoạt lấy người trong lòng đối phương, trực tiếp thi triển pháp thuật chạy đến thánh điện. Cùng lúc đó, thân ảnh hồng sắc lóe lên, Vong Dạ hóa thành một tàn ảnh tiêu thất tại chỗ, bám theo sau.

Ngay sau đó…

Khi thân ảnh của bọn họ lần thứ hai xuất hiện, đã là trong một không gian khác.

Xung quanh đây toàn bộ đều sáng rực rỡ, hơn mười cây đại thạch trụ làm bằng thạch anh điêu khắc tinh xảo đỡ lấy vòm cung điện rộng đến trăm mét, mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng hát xướng du dương vang vọng đâu đó trong cung điện.

Giữa mông lung sương ảo tràn ngập điện phủ, một bạch ngọc bình thai được điêu khắc hoa mỹ hiện lên giữa thần điện, phảng phất như tứ phía đều được bao trụ bởi năng lượng thần bí.

Cẩn thận đặt Ngạo Triết Thiên nằm lên thai thượng [ kiểu như cái bệ tế ý ] phía trước Thánh Mẫu, Phỉ hai tay có chút không khống chế được cơn run nhè nhẹ, nhưng hắn lại không chậm trễ bắt đầu lấy tay phối hợp với chú ngữ kết ấn, có lẽ vì quá nóng ruột mà trở nên gấp gáp, sắc mặt vốn tái nhợt của Phỉ lúc này càng thêm trắng bệch, theo thời gian trôi qua, động tác của hắn càng lúc càng trở nên thần tốc.

Bởi vì, không còn thời gian nữa…

Nhân loại đang nằm trên bình thai kia…

Đã không còn hô hấp, đã không còn nhiệt độ…

Nếu như ngay cả mạch đập yếu ớt cuối cùng cũng dừng lại, như vậy, hắn phải làm thế nào mới có thể cứu được đối phương?

Cuối cùng, chú ngữ cũng hoàn thành. Xung quanh bình thai đột nhiên xoát xoát xuất hiện sáu, bảy ảo ảnh thiên sứ, mà ở chính giữa còn có hoàng kim thiên sứ bốn cánh, song đồng kỳ dị một xanh một tím.

Tiếp đó, không biết Phỉ đã niệm chú ngữ gì, dị đồng thiên sứ [ dị đồng ám chỉ 2 màu mắt khác nhau ] tuấn mỹ đứng ở chính giữa trung tâm bắt đầu rơi lệ, ngay sau đó song nhãn của thiên sứ biến thành hai khỏa bảo thạch tỏa ra quang mang rực rỡ nhẹ nhàng trôi giữa không trung, lệ biến thành máu.

Mà Phỉ lại không chút khách khí bắt lấy hai khối bảo thạch, trực tiếp đem nó ấn xuống trán Ngạo Triết Thiên, nhất thời, những thiên sứ xung quanh cũng lập tức hóa thành những bụi sao li ti tiêu thất giữa không trung.

Lúc mới bắt đầu, thân thể hư tàn yếu ớt của Ngạo Triết Thiên chống cự lại sự tiến nhập của bảo thạch, tiếp đó, Phỉ lại niệm một chú ngữ cực trúc trắc khó hiểu, bảo thạch cuối cùng mới có thể bắt đầu tiến nhập vào bên trong thân thể Ngạo Triết Thiên, mà sắc mặt Phỉ cũng theo đó trắng thêm vài phần.

Hắn cách đó không lâu mới cùng Vong Dạ giao chiến đến nỗi thụ thương, rồi lại tiếp tục sử dụng Hoàng Kim Thiên Sứ chỉ có thể gọi lên một lần, chính là khó nhọc vô cùng.

Sau khi nhìn thấy thân thể Ngạo Triết Thiên bắt đầu tiếp nhận bảo thạch, Phỉ mới có chút thở phào nhẹ nhõm, sau lại vô pháp khống chế cảm xúc của mình mà quay sang rống lên với Vong Dạ: “Ngươi đã làm cái gì!? Vì sao hắn lại biến thành như vậy!?”

Rốt cuộc đã gặp hành hạ thế nào, nam nhân này mới có thể biến thành cái dạng bê bết thảm thương đến vậy…

“…” Đối với chất vấn của Phỉ, hồng phát vương giả chỉ là diện vô biểu tình, im lặng, nhưng theo thân thể căng ra cứng ngắc, mơ hồ có thể thấy được hắn đã có sức kiềm nén điều gì.

“Ngươi cút ra ngoài cho ta, bằng không ta không thể chuyên tâm điều trị.” Sắc mặt Phỉ trước nay chưa bao giờ âm trầm như vậy.

Nếu như là trước đây, nếu có kẻ dám dùng ngữ khí như vậy nói thẳng vào mặt Vong Dạ, bất luận là địch hay bạn, cuối cục cuối cùng chỉ có chết.

“…” Nhưng lúc này, cỗ khí tức tàn bạo trên người Vong Dạ cũng tựa hồ như bị thứ gì đó vững vàng kiềm nén lại, chỉ là im lặng nhìn Ngạo Triết Thiên thật lâu, sau liền lặng lẽ xoay người rời đi.

Bóng lưng cao lớn mà đỉnh lập, giữa sương ảo dần dần tiêu thất, mang theo một loại xúc cảm cô độc không nói thành lời.

Sau khi Vong Dạ ly khai, ánh mắt Phỉ một lần nữa lại quay trở lại nhìn Ngạo Triết Thiên.

Sau khi tỉ mỉ kiểm tra lại những vết thương trên thân thể đối phương, song nhãn Phỉ bất giác để lộ ra một tia thần tình cực độ phức tạp.

Hắn hiểu rõ, những vết thương này không phải là do Minh vương trực tiếp tạo thành. Bởi vì người kia dù xung động đến mức nào, cũng không thể lộng đến nông nỗi thành cái dạng gần như không thể cứu chữa được như hiện tại. Nhưng mà, mặc dù là như vậy, sự tình trở nên như vậy, Vong Dạ nhiều ít gì cũng không tránh được có điểm quan hệ —

Vết cắt nơi cánh tay nham nhở không đều, không thể nghi ngờ gì khác, cánh tay đã bị xé toạc ra, hơn nữa còn là bị xé xuống với tốc độ cực chậm rãi… Từng chút, lại từng chút, xé ra…

Khi đó, nỗi đau mà người này phải chịu đựng… Đến tột cùng là thống khổ đến chừng nào?

Hắn không thể biết được…

Thế nhưng, hắn lại biết một điều, nỗi đau lớn nhất của nam nhân, không phải từ cánh tay bị xé xuống… Mà là từ một việc khác…

Theo dòng suy nghĩ, ánh mắt Phỉ chậm rãi dời về phía ngực Ngạo Triết Thiên, chân mày bất giác càng thêm chau lại.

Tình trạng của vết thương không khó để nhìn ra, hẳn là bị người ta từ phía sau đâm xuyên qua một dao…

Bị đâm từ phía sau lưng… Hiển nhiên là người mà đối phương tín nhiệm…

Như vậy, người này là…

Hôi tinh linh…

Bởi vì chỉ có nữ nhân này mới có thể có điểm liên quan đến Tuyết Liệp…

Đối với suy đoán của mình, trong lòng Phỉ dậy lên thứ xúc cảm không thể diễn tả thành lời, ngón tay thon dài trắng ngần cũng không chịu được mà đưa lên khẽ vuốt lấy khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt của nam nhân, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Ngươi… Lại bị phản bội sao?”

Nói đến đây, Phỉ lại cười khổ một tiếng, bất giác lại nhớ đến… Chính hắn, cũng đã từng phản bội người này…

Nhớ tới nhãn thần lạnh lùng đến không còn chút xúc cảm nào của nam nhân ngày hôm đó nhìn mình… Phỉ chỉ cảm thấy trong ngực nhói lên…

Bất quá, hiện tại không phải lúc thích hợp để suy nghĩ lung tung, trước mắt cứu sống nam nhân mới là điều quan trọng nhất.

Mà khi Phỉ dựa vào năng lượng của bảo thạch, bắt đầu giúp nam nhân chữa trị thân thể… Bỗng nhiên lại phát hiện ra…

Tình trạng của nam nhân…

So với trong tưởng tượng của hắn thì nghiêm trọng hơn rất nhiều…

******

Bên ngoài cung điện.

Vong Dạ nửa ngồi trên bậc thang ngoài thần điện, những sợi tóc đỏ dài như máu theo gió nhẹ nhàng lay động, thoạt nhìn có một chút sa sút tinh thần, cũng không phù hợp chút nào với tác phong của một người vương giả.

Nhưng lúc này, hắn cũng không còn để tâm gì nữa, chỉ là muốn ngồi xuống, hảo hảo nhớ lại chuyện cũ…

Chuyện về nhân loại kia…

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng, hắn quả thực rất để tâm đến nhân loại kia…

Để tâm đến ánh mắt lạnh lùng mà lại mang theo đau thương của đối phương…

Mà khi hắn thực sự bắt đầu quan tâm đến nam nhân này… Là vào buổi tối khi nam nhân xoa bóp cho mình, cuối cùng lại trở thành ngủ mê man trong lòng mình… Lúc đó, hắn không biết vì sao mình lại không kêu thị vệ dẫn nam nhân đi, thậm chí còn ôm hắn ngủ…

Thẳng đến khi bị cảm giác ẩm ướt ở trước ngực làm cho tỉnh giấc… Mới phát hiện… Nam nhân lạnh lùng kia cư nhiên lại khóc…

Rõ ràng là vẫn ngủ say như vậy… Nhưng lại im lặng rơi nước mắt… Một bộ dạng… Yếu đuối không nói thành lời…

Đồng thời, đôi môi tái nhợt mà run rẩy của nam nhân… Tựa hồ như đang kêu một cái tên…

Thế nhưng, bởi vì cổ họng bị tàn tật, người kia chỉ có thể bật ra những âm tiết vụn vỡ vô nghĩa.

Nhưng hắn theo hình dáng của khuôn miệng khi phát âm của đối phương, mơ hồ có thể thấy được…

Người kia đang gọi tên mình…

Vong Dạ…

Vong… Dạ…

Một lần lại một lần…

Mỗi lần lại càng thêm bi thương…

Âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe ra được… Nhưng lại khiến hắn không thể không lưu tâm… Thậm chí là bất giác, đem ngươi kia ôm chặt thêm một chút…

Gần thêm một chút…

Bọn họ có đúng hay không đã từng xảy ra chuyện gì? Mà hắn thì lại không biết…

Hắn rất muốn hỏi người kia rõ ràng, nhưng khi thấy nam nhân tỉnh lại thì lại là một nhãn thần lạnh lùng, như đang nhìn một kẻ xa lạ không hề quen biết… Hắn một câu cũng không hỏi…

Thậm chí là hoài nghi, cảnh tượng ngày hôm qua khi nam nhân khóc, có phải hay không chỉ là ảo giác của mình…

Đang trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn, Vong Dạ chợt cảm giác được phía sau có một động tĩnh rất nhỏ, quay đầu, chỉ thấy Phỉ diện vô biểu tình đang đến gần hắn… Vô thanh vô tức, tựa như một con mèo…

“Hắn thế nào?” Vong Dạ đứng lên đối mặt với Phỉ, trong lòng bất giác có một dự cảm không tốt…

“Đã chết.” Phỉ vẫn như cũ không có bất luận biểu tình gì, cả người lạnh đến mức giống như một bức tượng điêu khắc từ băng đá.

“Không thể.” Vong Dạ nhíu mày, hoàn toàn không tin vào lời nói của Phỉ, nhưng lòng bàn tay thì lại sớm phát lạnh.

“Không thể?” Phỉ cười khẽ, thế nhưng song nhãn nhìn Vong Dạ thì lại không có một chút tiếu ý nào, thậm chí còn mang cả oán hận hàm ẩn bên trong, ngay cả thanh âm cũng trở nên bén nhọn: “Hắn như vậy, cùng với chết thì có gì khác biệt?”

“…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...