Ở Nơi Đó Em Cười

Chương 05



...

Sau buổi chiều ngày hôm đó, đúng như dự đoán, tôi đổ bệnh, nằm bất động 1 chỗ như thiểu năng, chân tay dã dời. Con người kể cũng lạ, rõ ràng vừa rồi còn khỏe như trâu, vậy mà chỉ sau có một trận mưa ko thể coi là nhỏ mà đã ốm yếu như mèo hen thế này... Thật ko thể ko tự thấy bản thân quả thật quá thảm hại...

Hjx, thật sự cũng chẳng còn nhớ nổi mình đã ngủ tất cả là bao lâu nữa. Điều cuối cùng còn nhớ là mình còn mò được về đến nhà trong trạng thái ko đâm vô vào ai, rồi sau đó quay đơ ra giường, hai mí mắt trĩu nặng.. Còn bây giờ thì... hjx, mắt đã hết “trĩu nặng” rồi nhưng thay thế vào đó là chiếc đầu. Nó cứ ong ong rồi lại quay vòng vòng. Mệt! Nóng, nóng quá... Có ai đó bật giùm cái điều hòa ko nhỉ? Tôi thầm than trong tuyệt vọng, có lẽ chắc chẳng ai nghe thấy đâu, thôi thì đành vùng vẫy tự mò dậy mà bật vậy. Chớp chớp... ánh nắng quái quỉ... Chói mắt quá... tuy nhiên, sau cái chớp mắt cái thứ 3 thì tôi cũng có thể mở hẳn mắt, ngồi bật dậy, ấy thế nhưng....

- A!!!!!!!!!

Trong phòng tôi đột ngột xuất hiện tiếng la của 2 con người. 1 là tôi. 2 là... định thần nhìn kĩ lại ... hóa ra là con người kì quặc mọi ngày... Sao càng ngày tần suất anh ta xuất hiện trước mắt tôi ngày càng nhiều vậy nhỉ???

- Em hét cái gì?

- Anh hét cái nỗi gì?

Chẳng ai bảo ai, chúng tôi cùng nhau lên tiếng, và cùng nhau phì cười.

- Cười cái gì mà cười... T_____T

- Hj, tự nhiên nhìn thấy bản mặt em, buồn cười..

- Đáng ghét! Anh dám nói như thế ah? Anh còn chưa nói, anh kêu cái gì? Nói!

- Uh thì... đang định xem em tỉnh chưa, thì em đột nhiên lại ngồi bật dậy, va vào mặt tôi. Bất ngờ thì kêu...

- Chứ tôi tưởng là đau quá nên kêu...

- Hìiiiiiiiiii, bõ bèn gì... xem ra kêu to như vậy, chắc là khỏe rồi... em làm tôi lo muốn chết... – tôi có nghe nhầm ko nhỉ? Hình như anh ta vừa lên tiếng thở phảo nhẹ nhõm. Lo cho tôi thật ah... – ah.. mà em kêu cái gì vậy? Đau ah? Để tôi xem!

Hừ, nhắc đến mới lại thấy máu sôi sùng sục 100 độ.

- Hứ, đau cái đầu anh đấy... Anh có biết hôm nay bao nhiêu độ ko?

Thấy tôi đột ngột hỏi 1 câu hoàn toàn lạc chủ đề, anh ta ngẩn ngơ đến vài chục giây rồi sau đó mới cười hìhì trả lời. Con người nào mà cũng đáng ghét như anh ta chắc tôi sớm phải vào trại thương điên mất...

- Tôi cũng ko rõ, thôi đợi chút, để tôi vô mạng kiểm tra rồi sẽ thông báo cho em sau nghen.. ^^

- Ôi mẹ ơi! Đừng nói với tôi là anh ko bao giờ xem thời sự nhé!

- Uh, sao em biết? Hiếm khi anh xem lắm. Hj, dù sao mưa nắng cũng đâu phải việc của anh? – tuyệt! Câu trả lời thật xuất sắc... xuất sắc đến nỗi khiến cho tôi muốn “oánh” cho anh ta vài phát vào mặt. Trời ạ! Sao người lại cho con giao lưu với 1 tên quái đản như thế này...

- Hjx.. thật ko biết nên nói gì với anh nữa...

- Hjhj, nói gì mà chẳng được, anh thích nghe em nói mà... Mau nói đi... 

- Ui... Người đâu mà... NGU NGƠ...

- Sao???? :O

- Hôm nay 36 độ ông nội ạ, nóng đến nỗi sắp độn thổ để át rồi đây, thế mà anh lại lôi chăn bông ra đắp cho tôi, anh muốn biến tôi thành lợn quay chiến giòn ah...Nóng quá... nóng quá...

- Hôm nay 36 độ ông nội ạ, nóng đến nỗi sắp độn thổ để át rồi đây, thế mà anh lại lôi chăn bông ra đắp cho tôi, anh muốn biến tôi thành lợn quay chiến giòn ah...Nóng quá... nóng quá...

Nhắc đến mới nhớ, tôi thẳng tay gạt mạnh cái chăn sang 1 góc không thương xót. Trời ạ! Lúc mê man bất tỉnh thì ko nói làm gì, nhưng rõ ràng là bây giờ đã tỉnh, vậy mà vẫn còn để cái chăn đó nán lại trên người mình lâu đến thế. Thật chẳng còn gì để nói, ko biết là do mình dũng cảm, hay là do mình quá ngu đây??? Ôi! Thôi thì cứ để mình là 1 con ngu dũng cảm đi 

- Hjx... anh nghĩ em đang sốt nên..

- Làm ơn đi ông anh... anh ko biết hay là cố tình ko biết thế hả... tôi bị sốt chứ đâu có bị sốt rét... Thôi bỏ đi, tốt nhất tôi ko nên nói chuyện với anh nữa... càng nói càng thấy “nóng” đầu.. 

- Vậy ah? Vậy thì để anh quạt cho... thích quạt tăng tốc đến số mấy nào...

- Thôi bỏ đi!

- Ko bỏ được! Mau nói đi... Nói đi! – hjx, sao ko ai nói cho tôi biết rằng cái người 27 tuổi trước mặt này cũng có lúc con nít như thế này...

- Trời ạ! Tôi đã nói là ... KO CẦN mà... ĐI RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!!!!!!!!!!!!!

Ôi! Ôi! Đúng là tôi sắp trở thành 1 tên điên hạng nặng mất rồi.

- Này... 

- Anh vẫn chưa chịu đi ah? – tôi quay ra, lại cái kiểu đó, anh ta cứ đứng lén lút sau cửa như tên ăn trộm vậy...

- Hj, em đã đuổi đến tận nơi như thế... mặt dầy cỡ nào thì cũng phải đi chứ... chỉ là... mẹ em đã nấu cháo để trên bàn đó, còn thuốc nữa... ráng ăn hết đi nha...rồi sau đó uống thuốc... thì mới khỏe được nhà..pé..

- Cái gì cơ? Pé á??????? – eo ơi sởn hết da gà..

- Ah ko... thật ra phải là “péo” mới đúng... Vừa rồi vác em như vác bao tải 100ký vậy, mệt muốn chết... Tối về lại tốn mấy lá salonpas rồi...hjxhjx.. +_+

- Anh... tôi mượn anh vác tôi khi nào, chẳng phải khi về, tôi đã lên phòng mình rồi sao? – tôi cố nhíu mày nhớ lại, mà thôi sao phải nhớ, sự thật rành rành là thế mà ^^

- Ôi trời! Mơ ngủ hả péo? Em ngủ gục dưới salon kia kìa, mẹ em kêu anh “vác” em lên.. Có lẽ lần sau mỗi khi nhìn thấy em thì tốt nhất là lên “chuồn chuồn” thì hơn... Ko ngờ đống phiền phức này... thiệttt là nặngggggggggg....

- Anh?! – nghe cái điệu nói kéo dài giọng của anh ta chứ... đúng là tức nổ đom đóm...

- BIẾN! BiẾN NGAY! Ah... mà quên... AI CHO PHÉP ANH RA VÀO PHÒNG TÔI HẢ?

Trời ạ, nói 1 hồi giờ mới nhớ ra điều căn bản nhất. Hjx, nhưng đến lúc đó, anh ta đã sớm “cao chạy xa bay” rồi... +_+

Chương 5: Sự kì lạ đến từ số mệnh.

Haizz... Không ngờ mới đó mà đã chớm hạ rồi, nắng nóng khủng khiếp. Thời tiết như thế này cứ như chực chờ thiêu sống người ta luôn vậy. Giả dụ nếu để một 1 quả trứng gà ra lòng đường vào lúc giữa trưa như thế này, thì chắc khoảng 10phút sau chúng ta sẽ có món trứng luộc mất, mà có khi cũng chẳng cần phải bóc vỏ cơ. Thật kinh khủng! Vậy nên, cúp học vào những ngày như thế này, ko thể trách mình lười mà chỉ có thể trách do thời tiết quả khủng khiếp mà thôi. 37, 38 độ... Ôi! Người chứ có phải trâu đâu...^^ Nhưng dù sao thì điều đó cũng chẳng đáng để bận tâm nữa, vì bây giờ mỗi khi trốn học, tôi đã có điểm đến rồi, chẳng phải lang thang ngoài đường như 1 đứa vô gia cư bất hợp pháp nữa...

- Chị ơi... em đến rồi...

- Ôi.. may quá.. có em đây rồi... pha sữa giùm chị được ko... thằng bé quấy quá..

- hjhj... ok.. no vấn đề...

Bé Bin giờ đã được gần 2 tháng rồi. Hj, dường như là nó đã rất giống anh... Đôi mắt sáng nhưng... vẻ lanh lợi đó là của chị... Thằng bé rất đáng yêu và... rất nghịch ngợm... khiến cho tôi và chị nhiều lúc ko tránh khỏi việc “than ngắn thở dài”..hjhj... nhưng dù sao thì vui vẻ vẫn nhiều hơn cả... Từ lúc bé Bin ra đời, chị đã quyết định chuyển ra ngoài ở. Ko biết việc chị dành dụm tiền từ bao giờ nhưng chị đã mua được 1 căn hộ nho nhỏ trong khu chung cư mới xây dựng ở ven thành phố. Chị nói ở đó cho tiện chỗ đi làm. Nhưng tôi biết, thật ra chị chọn 1 nơi xa như vậy là để tránh mặt người nhà. Ai trong nhà chị cũng nói chị khờ. Mà tôi cũng thấy chị khờ thật. Cuộc sống 1 mẹ 1 con sẽ rất vất vả, tôi cũng đã từng trải qua rồi nên tôi biết. Trước đây, khi ba bị tai nạn mà bỏ hai mẹ con tôi ở lại. Mẹ cũng đã khóc suốt, cuộc sống sau đó quả thật cũng khá chật vật. Tất cả mọi bạn bè từng tưởng là tốt xung quanh mẹ, mỗi lần nhìn thấy mẹ đều cứ như nhìn thấy phiền phức, ai cũng tránh mặt, chỉ có vay 2 triệu thôi mà người ta sợ mẹ tôi ko có khả năng trả cho nên dù cho người đó nhà có giàu nứt đố đổ vách ra thì cũng kêu nham nhảm là ko có rồi bắt đầu kể nghèo kể khổ. Đời là vậy, người càng giàu thì càng ko thể có hai chữ “cảm thông” được. Có lẽ điều này là thứ quá xa xỉ đối với họ. Nhưng dù sao thì những ngày tháng cơ cực nhất cũng đã qua rồi, giờ thì 2 triệu đối với chúng tôi chẳng là cái gì nữa, thế nhưng 2 triệu vào ngày đó là miếng cơm, là cuộc sống và là bài học đắt giá cho tôi biết về lòng người. Người ta nói đúng, chỉ có vào lúc cơ cực nhất, người ta mới có thể thấu hiểu được bản chất của nhau.

Bé Bin giờ đã được gần 2 tháng rồi. Hj, dường như là nó đã rất giống anh... Đôi mắt sáng nhưng... vẻ lanh lợi đó là của chị... Thằng bé rất đáng yêu và... rất nghịch ngợm... khiến cho tôi và chị nhiều lúc ko tránh khỏi việc “than ngắn thở dài”..hjhj... nhưng dù sao thì vui vẻ vẫn nhiều hơn cả... Từ lúc bé Bin ra đời, chị đã quyết định chuyển ra ngoài ở. Ko biết việc chị dành dụm tiền từ bao giờ nhưng chị đã mua được 1 căn hộ nho nhỏ trong khu chung cư mới xây dựng ở ven thành phố. Chị nói ở đó cho tiện chỗ đi làm. Nhưng tôi biết, thật ra chị chọn 1 nơi xa như vậy là để tránh mặt người nhà. Ai trong nhà chị cũng nói chị khờ. Mà tôi cũng thấy chị khờ thật. Cuộc sống 1 mẹ 1 con sẽ rất vất vả, tôi cũng đã từng trải qua rồi nên tôi biết. Trước đây, khi ba bị tai nạn mà bỏ hai mẹ con tôi ở lại. Mẹ cũng đã khóc suốt, cuộc sống sau đó quả thật cũng khá chật vật. Tất cả mọi bạn bè từng tưởng là tốt xung quanh mẹ, mỗi lần nhìn thấy mẹ đều cứ như nhìn thấy phiền phức, ai cũng tránh mặt, chỉ có vay 2 triệu thôi mà người ta sợ mẹ tôi ko có khả năng trả cho nên dù cho người đó nhà có giàu nứt đố đổ vách ra thì cũng kêu nham nhảm là ko có rồi bắt đầu kể nghèo kể khổ. Đời là vậy, người càng giàu thì càng ko thể có hai chữ “cảm thông” được. Có lẽ điều này là thứ quá xa xỉ đối với họ. Nhưng dù sao thì những ngày tháng cơ cực nhất cũng đã qua rồi, giờ thì 2 triệu đối với chúng tôi chẳng là cái gì nữa, thế nhưng 2 triệu vào ngày đó là miếng cơm, là cuộc sống và là bài học đắt giá cho tôi biết về lòng người. Người ta nói đúng, chỉ có vào lúc cơ cực nhất, người ta mới có thể thấu hiểu được bản chất của nhau.

- Chị này...

- Ơi...

- Bất cứ khi nào... chị gặp khó khăn gì... nhất định chị phải nói cho em biết... giờ chúng ta đã thật sự là người 1 nhà rồi... 

Tôi đưa bình sữa tới tay chị, miệng vẫn ko quên nói những điều cần nói. Tự nhiên, tôi thấy thương chị ghê quá. Dường như là tôi đang đồng cảm với hoàn cảnh của chị, vì quả thật nó quá giống hai mẹ con tôi trước đây. Ôi! Bà chị dâu khờ này... có lẽ là chị ấy sẽ phải “khờ” như thế cho đến hết cuộc đời mất, vì chị có 1 điểm rất giống anh... Đó là KIÊN ĐỊNH. Hj, chắc hẳn anh sẽ hạnh phúc lắm, vì kiếp này anh đã may mắn có được người con gái yêu anh đến vậy còn gì... hjhj, còn em... vẫn như trước anh nhé... em sẽ là cô em gái nhỏ vô tư lự trong lòng anh...Chỉ như vậy thôi anh nhé! Giờ thì em có thể can đảm để nói lời tạm biệt với cái tình yêu đầu ng0x nghếch của mình rồi. Anh thuộc về chị, mãi mãi là như thế.. Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng của chị thốt lên nhè nhẹ..

- Uh, chúng ta là người 1 nhà. 

Hj, trong cái khoảnh khắc chúng tôi xác nhận mối quan hệ thân thiết ấy, bé Bin nhìn chúng tôi đã thôi í ới, khóc lóc từ lúc nào. Trên khuôn miệng giờ chỉ còn là một nụ cười dễ chịu. 

Rồi cả hai chúng tôi ko ai nói gì nữa. Chỉ khẽ nhìn về 1 hướng mà mình đã chọn, hai hướng nhìn hoan toàn ko giao nhau, ấy thế nhưng trên cả hai hướng nhìn đó vẫn luôn trải dài màu nắng ấm...

Thôi nhé! Những gì đã qua hãy để cho nó qua. Ngày hôm nay rồi sẽ bị thay thế bởi ngày mai, cũng giống như việc Nhật Cường của ngày hôm qua sẽ có lúc bị thay thế bởi Nhật Cường của ngày hôm nay. Hãy yên nghỉ anh nhé! Rôi đến 1 ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ lại được gặp nhau ở 1 nơi có tên gọi là Thiên Đường...

~(^oo^)~ (.< )

~- Này! Sao dạo này trông anh đen thế? Mới chớm hè mà đã như vầy rồi. Khai mau! Chắc hẳn là anh đã lang thang rất nhiều.

- Không có! Chỉ là anh đến cổng trường đứng đợi em thôi..

- Đón tôi?! – anh ta có đón tôi ah - Sao tôi ko biết nhỉ? 

- Sao mà biết được? Một tuần em trốn những 4 buổi học cơ mà... Học hành như vậy đấy...

Tôi đã nói là tên này đầu óc có vấn đề thật mà. Anh ta có thể biết tôi trốn tới tận 4 buổi học, mà 1 tuần tôi học có 5 buổi.. Oái! Vậy hóa ra, cả tuần anh ta đến đây ah? Trời ạ! Thảo nào mà... mình ko chê anh ta đen mới là lạ đấy... Đứng liên tiếp mấy ngày trước cổng trường tôi, mà da mặt anh ta chưa biến thành cái bánh nướng cháy khét thì xem ra sức chịu đựng của anh ta vẫn rất tốt đấy chứ. Phải tôi thì... chỉ cần 5phút đứng ngoài đấy thôi, đừng nói là da mặt đến ngay cả tâm trí cũng bị thiêu cháy khét lẹt... Quanh cái chỗ quái quỉ này làm *** gì có chỗ râm. Hở ra cái cây nào là người ta chặt phéng đi rồi còn đâu, cứ như thể để thêm bất cứ cái cây nào sẽ lại tốn thêm đất, thêm nước nhà họ vậy... Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình, phán 1 câu xanh như mây trời.

- Anh đúng là điên quá sức tưởng tượng.

Nhận lại cái lườm sắc như dao chọc tiết của anh ta, đành phải ngậm ngùi cười xòa.

- Hìhì... ko thể trách em được, do thời tiết nóng quá ấy mà.. học hành vào tầm này, thật ko chịu nổi...

- Vậy thì lang thang ngoài đường giữa thời tiết như thế này thì chịu nổi?

- Đâu có.

- Lại còn chối. Vậy sao ko về nhà?

- Việc này... Sao đột nhiên hỏi nhiều vậy? Chuyện này anh ko cần biết... Hjhj, em đói rồi, đi ăn kem nhé? 

Ôi ôi... đúng là thời tiết nóng bức dễ khiến người ta nổi điên, nếu ko đi ăn cái gì đó mát ngay lập tức thì chắc tôi sẽ thê thảm với anh ta lắm lắm đây. Đôi mày anh ta đã nhíu lại lắm rồi... Thật là khổ! Ngồi cùng xe với 1 tên bình thường đã khổ, huống hồ là ngồi cùng với 1 tên tính khí thất thường như thế này.. Hjx, chỉ có thể tóm lại trong hai chữ: THẢM HẠI.

Hjhj, kể cũng kì nhỉ? Tôi cứ liên miệng kêu cái tên bên cạnh tính khí thất thường thế mà tôi cũng quen anh ta được gần 3 tháng rồi đấy. Ở bên cạnh anh ta, tôi cũng đã lĩnh giáo kha khá các điểm thất thường của anh ta rồi...Ví như, anh ta luôn miệng kêu tôi dở người, lớn rồi mà vẫn thích đọc truyện tranh, ấy thế nhưng bất kể khi nào, conan ra tập mới, anh ta lại mua nó đem đến cho tôi. Rồi cả tiểu thuyết nữa, chỉ cần giở 3 trang anh ta sẽ lại kêu oai oái rằng thứ đó nhiều chữ, rối mắt, chóng mặt, thật chẳng ra sao... vậy mà vẫn biết nội dung của cuốn truyện đó là gì... Còn nữa, điều này mới càng khiến tôi thấy anh ta bị chập mạch nè. Giữa trưa, nắng nóng đến sa sẩm mặt mày, anh ta khăng khăng kéo tôi ra chỗ công viên gần nhà ngồi đầy nắng gần cả tiếng đồng hồ, chỉ làm đúng 1 việc duy nhất là ngửa mặt lên nhìn trời, rồi sau đó lại lảm nhảm như 1 tên điên thực sự rằng “ Được nhìn thấy ánh mặt trời, thật là hạnh phúc!”

Trời ạ! Nhờ phúc của anh ta, mà mới chỉ mấy ngày đầu hè, tôi đen chẳng khác nào than đun. Còn anh ta, do da ko bắt nắng, vẫn chẳng đen đi là bao nhiêu. Mỗi lúc tôi tỏ ra bực bội với anh ta về vấn đề này, anh ta chỉ cười khà khà – cái điệu cười đáng ghét, và nói thản nhiên rằng “ Nếu thích, tôi có thể đổi da cho em.” Ôi trời ơi! Anh ta nghĩ tôi và anh ta là rắn có thể lột xác chắc??? Nhưng bao giờ chẳng thế, ở lâu trong cái khổ rồi cũng thích nghi với cái khổ, cũng như việc tiếp xúc nhiều với tên dở người này, tôi cũng sẽ dở người theo. Chẳng biết từ khi nào, tôi cũng chẳng buồn thấy khó chịu với cái lối sống kì quặc của anh ta nữa. Có lẽ tôi nên đăng kí sớm 1 suất dành ình ở trong trại thương điên đi là vừa...

Trời ạ! Nhờ phúc của anh ta, mà mới chỉ mấy ngày đầu hè, tôi đen chẳng khác nào than đun. Còn anh ta, do da ko bắt nắng, vẫn chẳng đen đi là bao nhiêu. Mỗi lúc tôi tỏ ra bực bội với anh ta về vấn đề này, anh ta chỉ cười khà khà – cái điệu cười đáng ghét, và nói thản nhiên rằng “ Nếu thích, tôi có thể đổi da cho em.” Ôi trời ơi! Anh ta nghĩ tôi và anh ta là rắn có thể lột xác chắc??? Nhưng bao giờ chẳng thế, ở lâu trong cái khổ rồi cũng thích nghi với cái khổ, cũng như việc tiếp xúc nhiều với tên dở người này, tôi cũng sẽ dở người theo. Chẳng biết từ khi nào, tôi cũng chẳng buồn thấy khó chịu với cái lối sống kì quặc của anh ta nữa. Có lẽ tôi nên đăng kí sớm 1 suất dành ình ở trong trại thương điên đi là vừa...

- Sao tôi thấy ghét anh kinh khủng?

- Không sao! Ghét của nào, trời trao của ấy mà... 

Ôi! Thật chẳng còn gì để nói +_+

...

Hôm nay tôi bắt đầu quyết tâm trở lại trường học. Chao ôi! Cứ nghĩ đên việc ngồi nghe giảng mà cứ như là đang chịu tra tấn dã man, đôi chân lại chùn chẳng muốn bước. Thế nhưng, 1 chút lí trí yếu đuối còn sót lại vẫn cố thuyết phục đi học. Thời đại này, ko học thì chỉ có mà die, thôi đành ỉu xìu mà bước tiếp.

Vẫn như thường lệ, trên cái bảng thông báo to tướng được đặt ngay cạnh lối đi vẫn dán chằng chịt giấy. Một tờ giấy to in đậm ghi là nhận đào tạo thạc sĩ gì gì đó.... Chẳng cần bận tâm.. Cái bận tâm phải là cái này nè... Tôi nhìn tờ giấy thông báo lịch thi mà kinh ngạc đến suýt lăn đùng xuống đất mà ngất xỉu. Trời ạ! Còn 1 tuần nữa là đã thi hết kì rồi... Sao chẳng ai nói cho tôi biết nhỉ??? Ah mà quên, tôi làm gì có bạn chứ +_+ hjxhjx.. ko biết bản thân có nên vui vì đã nhận ra cái sự thật rõ như ban ngày này ko nữa... Đọc xong cái tin giật gân, xém chút gây chết người đó, tôi lại thất thểu bước vô vào lớp. Lại là cái lớp với 75 thành viên quen thuộc với đầy đủ tên họ nhưng chẳng thân thiết với ai. Mệt! Nóng! Quan trọng là chán!!!!!!!!!! Nhưng thôi, mất 3 nghìn gửi xe, ráng mà ngồi cho đến hết tiết.

...

Hjxhjx, đúng như tôi đã dự đoán. Liên tiếp 1 tuần sau đó, tôi lao vào học như thiêu thân, chẳng còn biết mọi sự trên đời. Ngày trước, mỗi lần đến kì thi, anh vẫn thường hay đùa rằng, nếu quanh năm suốt tháng, tôi luôn làm việc với tốc độ này, thì anh sẽ chẳng còn gì để mà làm nữa. Ấy thế nhưng, anh vẫn phải làm đấy thôi, vì chẳng bao giờ tôi chăm chỉ như vậy cả năm cả, thường thì tôi rất là lười. Học hành rất chểnh mảng, chỉ khi đến kì thì mới có thể phát huy hết khả năng chăm chỉ. Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi có thể nhứ thế nữa, cứ nước đến chân mới nhảy, cứ như thể tôi sợ nếu nhảy trước mà trượt thì lại bị nước dìm chết mất thôi ^^. Ngày trước thi đại học, thấy các bạn xung quanh lo lắng, sốt sắng, đi học hết chỗ này đến chỗ kia, làm mình cũng thấy lo lo theo, cũng định chăm chỉ vào bàn học mỗi tối, nhưng kết quả là chẳng vào đầu được chữ nào, thôi thì đành lại ngồi chơi điện tử. Mấy lần bị mẹ phát hiện ra, ăn 1 trận mắng tơi tả, nhưng lại vẫn đâu vào đấy. Kết quả là còn 1 tháng cuối cùng , mới cắm đầu vào học, nhưng cũng ko đến nỗi phải thức trắng đêm, học đến 10h là đã ngáy khò rồi. Thế nên, trong nhà chẳng có ai hi vọng tối sẽ đỗ được đại học cả, chỉ có anh kiên định vỗ vai tôi, cười hỉ hả, nói một câu : “ Em gái anh mà lại” Cuối cùng thì tôi cũng đã đỗ. Tuy với số điểm ko cao chót vót, nhưng vẫn thừa 1.5 so với điểm chuẩn của trường, tôi thấy như thế là quá ổn rồi, sức ko chịu bỏ ra, sao có thể mong chờ 1 kì tích...

Ngày nối tiếp ngày vẫn vụt qua như tên ăn cướp, chẳng chịu chờ đợi ai bao giờ. Tôi vẫn miệt mài vùi đầu trong đống sách vở, chẳng còn nhận biết nổi hôm nay là bao nhiêu độ nữa. Còn cái con người được xem là kì lạ kia, sau khi thấy vẻ mặt thất thần cùng với mái tóc rối bù xù ngồi bên cạnh chồng xách cao hơn cả tầm nhìn của tôi, thì anh ta lặng lẽ quay trở ra sau cái nhướng mày cao ngạo. Hjx, còn bé Bi nữa chứ... đã mấy ngày nay tôi ko qua thăm nó. Ui nhớ chết mất! Hj, nhưng cuối cùng lại vẫn chẳng thể chết nổi mà phải can tâm tình nguyện ngồi chôn chân trong đây. Hjx, sớm biết học hành khổ cực như thế này thì chết quách luôn cho rồi...

Cuộc sống đại học, ai dám bảo là sướng. Học thì chẳng thật nhưng thi thì thật đến 100%. Lúc học thì cảm thấy thời gian thật quá là dư dả, nhạt nhẽo, thừa thãi, nhưng đến lúc thi, bất luận là bao nhiêu thời gian cũng cảm thấy là ko đủ. Nhưng mà thôi, đằng nào thì cũng chết, thôi thì chết sớm sẽ được đầu thai sớm. Vậy là cuối cùng Mạc Phương tôi cũng đã được đối mặt với kì thi trong tình trạng 2 con mắt thâm quầng. Lẽ ra thì cũng ko đến nỗi phải thức trắng liền mấy đêm như thế, chỉ tại bây giờ ko còn anh nữa, cho nên cũng ko còn gia sư miễn phí nữa... mà cái đầu của tôi thì... ôi thôi... cũng ko đến nỗi khó đào tao, tuy nhiên trong 1 thời gian ngắn như vậy mà phải “nuốt” tới mười mấy cuốn giáo trình, đừng nói là tôi, đến thần thánh cũng phải phát buồn ngủ...

Vào phòng thi mà tâm trạng hệt cứ như là đi đánh trận. Chẳng có địch, cũng chẳng bị bắn thương, ấy thế nhưng chỉ cần sơ sẩy 1 chút là tử vong ngay lập tức mà chẳng cần bất cứ thương tích nào. Hjxhjx.. ôi quãng đời sinh viên, ai rồi cũng sẽ được trải nghiệm...

Khi lê nổi những bước chân nặng nề về đến thềm cửa nhà, nghe được tiếng cằn nhằn quen thuộc của mẹ, lúc đấy tôi mới rõ.. Thì ra là mình vẫn còn sống sót mà trở về. ..

- Sao rồi nhok? Làm bài tốt chứ! 

- Anh?! Sao anh lại đến nhà tôi nữa ah?

- Hj, đương nhiên là anh... LẠI ... đến nhà em rồi... Vui mà..

- Vớ vẩn! Tôi sắp đứt hơi rồi đây, ko có time đùa với anh. Xê ra chút đi!

Nói rồi, tôi đảo mắt đi tìm chiếc cặp sách đáng thương đã bị tôi nhẫn tâm quăng vào xó xỉnh nào đó. Khi đã tìm được mục tiêu, đôi chân chẳng cần ai nhắc, tự động biến lên phòng. Kinh nghiệm nhiều năm mách bảo cho tôi thấy, dưới này đang có cả 1đống phiền phức ^^

- Nóng quá! Đi tắm thôi...

Vì trong phòng tôi ko được người ta ưu tiên xây khu vực bathroom nên đành phải mò ra bên ngoài chỗ cuối hành lang tầng 3 vậy. Hjx, mà mỗi lần đi qua đây, lại phải đi qua phòng của anh. Buồn! Ơ?! Sao cửa hôm nay lại mở nhỉ? Mẹ ở trong đó ah? Thấy chiếc cửa được kéo qua 1 bên, tôi ko khỏi hiếu kì, cho nên ngay lập tức, những bước chân được di chuyển rất nhẹ nhàng, chẳng thua kém chân mèo là bao nhiêu... Hjxhjx, sao tự nhiên lại đi so sánh với mèo nhỉ? Chẳng phải tự hạ thấp bản thân quá sao???

Khi đôi tay đã bám được vào vành cửa, tôi mới ghe ghé mắt vào nhìn. Trời ạ! Sao cái tên kì quặc đó lại ở trong phòng của anh, lại còn với vẻ mặt rất chi là thiểu não nữa, anh ta đã từng có lúc như vậy ah? Sao tôi chưa thấy nhỉ??? Kì lạ! 

- Cảm ơn cậu! Mình đã hứa rồi, mình nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Cảm ơn?! Sao lại cảm ơn? Anh trai đã giúp gì cho anh ta nhỉ? Sao trước giờ chưa hề nghe anh nhắc đến... Còn nữa, anh ta hứa gì với anh mình cơ chứ? Ôi ôi... đau đầu quá, cái đầu vừa mới phục hồi lại 1 số chức năng cơ bản sau trận thi ác liệt sao giờ chỉ toàn là dấu hỏi chấm chằng chịt thế này +_+
Chương trước Chương tiếp
Loading...