Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 13: Thế Giới Hiện Thực – Bản Sao Của John



Editor: Royan

Trong phòng bệnh giành cho hai người.

Giường kế bên là một lão trung niên, tiếng ngáy của lão như sấm rung chuyển cả đất trời. Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi tiếng ngáy mà Nguyên Cửu Vạn không thể ngủ ngon, lông mày hơi hơi nhăn lại, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn khẽ phồng má lên, hai mắt nhắm chặt như vừa gặp ác mộng.

Trần Thải Tinh ngồi chăm sóc bên cạnh không khỏi cảm thấy đau lòng, đứa trẻ này vừa mới mất mẹ bởi tai nạn gian thông thảm khốc. Cậu không nhịn được mà ngồi ở mép giường khẽ xoa đầu vỗ về nhóc, thấp giọng nói: “Có anh ở đây rồi, ngoan ngoãn ngủ đi nhóc.”

Không khác vị cha già chăm sóc con là mấy.

“Ưm.. em hơi sợ.” Nguyên Cửu Vạn khẽ thấp giọng nỉ non.

Mang bộ dáng cha già hiền từ, Trần Thải Tinh một tay nhẹ nhàng vỗ về người nhóc thấp giọng ru nhóc ngủ ngoan.

Ngày hôm sau tin tức về vụ tai nạn giao thông đã lên bản tin của truyền hình địa phương, video vụ tai nạn cũng lan tràn khắp các trang mạng, tài xế xe tải bởi vì tắc nghẽn mạch máu đột ngột, dẫn đến hôn mê bất tỉnh ngay tại ghế lái, dẫm mạnh vào chân ga gây ra vụ tai nạn bất ngờ, mà tài xế cũng đã tử vong tại chỗ.

Có người kể truyện sinh động như thật kể lại bản thân mình sống sót sau tai nạn hoàn toàn là do may mắn, có người anh em ngồi ngay trước mặt anh ta đã chết ngay tại chỗ, nếu không phải do hắn đổi chỗ ngồi, nhất định cũng đã chết rồi. Cũng có người nói đến những nạn nhân của vụ tai nạn lần này, trong đó có người mẹ dùng thân mình che chở cho con trai cũng đã qua đời tại chỗ, vụ tai nạn thương tâm cứ thể trở thành chủ đề để mọi người bình luận.

Buổi sáng cảnh sát tới thăm, bởi vì mẹ của Nguyên Cửu Vạn đã qua đời, trên người không có giấy tờ gì chứng minh, hy vọng từ chỗ Nguyên Cửu Vạn biết được một ít thông tin. Trần Thải Tinh cũng đi theo bên cạnh. Khi cảnh sát vừa nhắc đến từ mẹ, Nguyên Cửu Vạn lập tức nhìn về hướng Trần Thải Tinh, bộ dạng bị kinh sợ, run rẩy không ngừng.

Sợ hãi đến mức cha nhóc là ai, nhà ở đâu cảnh sát cũng không thể hỏi được. truyện đam mỹ

“Tình trạng tâm lí của đứa trẻ này bây giờ không được ổn định.” Bác sĩ tràn ngập lòng thương cảm dành cho Nguyên Cửu Vạn nói với cảnh sát: “Từ tối hôm qua đến bây giờ cậu bé chỉ bám dính lấy anh trai nửa bước không rời.”

Trần Thải Tinh ôm Nguyên Cửu Vạn khẽ vỗ về, nói: “Đồng chí cảnh sát à, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Cậu rốt cục chẳng phải anh ruột Nguyên Cửu Vạn, ngay cả gia đình của Nguyên Cửu Vạn ra sao cũng không biết, đành phải nói dối: “Tôi gặp Tiểu Cửu ở công viên giải trí, nhóc ấy đi lạc. Tôi ở bên cạnh thằng bé một lúc, sau đó mẹ thằng bé tìm được con trai thì tôi cũng đi luôn. Không ngờ chúng tôi lại gặp nhau lần nữa.”

“Tôi cũng không biết chuyện về gia đình Tiểu Cửu ra sao, chỉ biết Tiểu Cửu tên là Nguyên Cửu Vạn.”

Cảnh sát không khái thác được thông tin gì, mà hiện giờ với trạng thái tinh thần của Nguyên Cửu Vạn, đưa đến sở cảnh sát cũng không thích hợp. Không thể tạo kích tích tinh thần với anh bạn nhỏ này được, vì vậy cảnh sát đành khó xử nói: “Trần tiên sinh à, cậu cũng biết trạng thái bất ổn của cậu nhóc rồi đấy, thằng bé bây giờ không chịu rời cậu nửa bước. Tôi biết thế là gây phiền toái cho cậu nhưng cậu có thể chăm sóc thằng bé một thời gian được không? Chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra người thân thằng bé.”

“Không thành vấn đề.” Trần Thải Tinh lập tức đồng ý sau đó khai báo luôn thông tin cá nhân từ địa chỉ nhà cho đến nơi công tác, thẻ căn cước công dân.

Cảnh sát đăng ký xong cũng nhẹ nhàng thở ra, “ Hết lòng cảm ơn Trần tiên sính, chúng tôi sẽ ghé thăm định kỳ, đã làm phiền cậu rồi.”

“ Đừng khách sáo, tôi với Tiểu Cửu cũng là chỗ quen biết mà.”

Cảnh sát đi rồi, bác sĩ kiểm tra thân thể Nguyên Cửu Vạn xong báo rằng tất cả đều khỏe mạnh. Nguyên Cửu Vạn mong ngóng nhìn Trần Thải Tinh, “ Anh ơi, em không muốn ở bệnh viện đâu, em muốn về nhà.”

Cậu nhóc cũng quá đáng thương rồi.

Trần Thải Tinh đoán là Tiểu Cửu nhớ nhà nhớ mẹ, xoa đầu nhóc, nhẹ nhàng hỏi: “Về nhà của anh trước nhé?”

“Dạ.” Nguyên Cửu Vạn hai mắt đỏ hồng còn mang hơi nước gật đầu. Nhìn qua cỏ vẻ rất vui vẻ, nhưng Trần Thải Tinh cảm thấy nhóc là miễn cưỡng cười vui, lo lắng bị bỏ rơi cho nên ngoan ngoãn như vậy, thật tội nghiệp. Trong mắt Trần Thải Tinh thoáng vẻ chua xót, ôm lấy vai nhóc, nói: “Chúng ta bây giờ về luôn nhé, nơi nào có anh tồn tại thì nơi ấy có em.”

Thủ tục xuất viện làm nhanh chóng, cũng không có đồ gì cần sắp xếp. Hai người vừa ra viện sau lưng lập tức có phóng viên tiến đến phỏng vấn: ngày hôm qua lúc xảy ra tai nạn xe cộ có phải người mẹ thật sự dùng thân thể che chở con trai không, đứa trẻ hiện tại ở nơi nào……

“Cậu bé ấy đã xuất viện, mọi người đừng quấy rầy cậu bé nữa.” Bác sĩ lễ phép từ chối phỏng vấn.

Thành phố X nằm ở phương bắc, mùa đông nhiệt độ rất lạnh và khô.

Trần Thải Tinh vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ, người ta thấy cậu đều cho rằng vết máu trên người cậu là do bị dính từ vụ tai nạn, cho nên không ai nhìn cậu với ánh mắt quái dị. Áo khoác Nguyên Cửu Vạn tương đối mỏng, một cái áo bông cổ bẻ màu nâu hơi cũ nát, trước ngực in dòng chữ tiếng Anh, nhưng mà đều bị mài mòn hỏng rồi. Lúc trước ở trò chơi mọi người đều lo lắng đề phòng, sợ hãi mình sẽ mất mạng, Trần Thải Tinh cũng không để ý nhiều. Hiện tại nhìn lại mới thấy kiểu dáng áo bông đã lỗi thời.

Hình như lúc nhỏ cậu đã từng mặc kiểu áo này. Cũng may mắn là khả năng hồi phục của nhóc nhanh nên vẫn có thể đứng vững.

“Có lạnh không?”

Nguyên Cửu Vạn ngây ngốc gật đầu, vươn tay nhỏ cùng với đôi mắt to hướng về phía Trần Thải Tinh.

“ Anh à, xoa cho em đi.” Lại hạ giọng bổ sung câu, “Mẹ em hay xoa tay giúp em……”

Đậu má!!! Thế thì ai lại được em!!!

Trần Thải Tinh muốn rơi nước mắt, vội vàng nắm tay em trai, “Anh xoa xoa tay cho em nè, không lạnh nữa nhé.” Cậu bắt một chiếc taxi về tới nhà.

Nhà cậu rộng 80m vuông gồm một phòng khách hai phòng ngủ, vừa bước vào đã thấy nóng hừng hực, bắt đầu từ mùa đông tới nay thành phố tập trung cung ấm. Đây là phòng ở của cậu sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ cậu ngang ngạnh ép cậu phải mua cho bằng được, nói là nếu cậu muốn ở lại thành phố X thì nên sớm mua một căn hộ để sau này còn cưới vợ.

Trần Thải Tinh là con một trong nhà, cha cậu đã mất do tai nạn lao động lúc cậu còn học cấp 2. Tốt nghiệp cấp ba xong, mẹ cậu đi thêm bước nữa, Trần Thải Tinh không phản đối vì cậu cũng hy vọng mẹ mình có thể hạnh phúc.

Căn hộ là do mẹ cậu mua, Trần Thải Tinh vốn dĩ không cần nhưng không lay chuyển được ý mẹ, nguyên văn lời mẹ cậu là: “Đây là tiền bồi thường của cha con, mẹ dành hết cho con’.

Lúc ấy giá nhà ở thành phố X không đắt lắm, mua nhà xong, mỗi tháng chỉ cần trả góp hai ngàn đồng, Trần Thải Tinh không có thú tiêu tiền phung phí nên mỗi tháng sau khi trả góp, còn để dành được một khoản.

Để dành ‘cưới vợ’.

Cậu là một tên gay, chỉ muốn tìm một nửa mà bình đạm sống hết ngày tháng.

Trong nhà chỉ có một đôi dép, ngày thường chẳng có khách tới. Trần Thải Tinh gãi đầu, nói: “Trước mắt không cần đổi giày, tí nữa anh mua cho em ít đồ sinh hoạt hằng ngày.”

Phòng ngủ cho khách cậu chuyển thành thư phòng, có chút lộn xộn.

Phòng hơi lộn xộn, Trần Thải Tinh trước khi rơi vào thế giới bảo tàng tượng sáp thì phải liên tục tăng ca nửa tháng, vốn không có thời gian dọn dẹp phòng. Dẫn nhóc con tham quan một vòng, “Tiểu Cửu à, bây giờ anh em mình ngủ chung nhé? Đợi hôm nào anh sẽ dọn giường vào thư phòng cho em…”

“Anh ghét bỏ Tiểu Cửu ư?” Nguyên Cửu Vạn đứng ở tại chỗ nức nở, nói xong lại cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.

Trần Thải Tinh: anh nào có! Anh không có ý đó!

Thời điểm mẫn cảm như vậy, nhóc con lại ỷ lại cậu, Trần Thải Tinh biết nhóc ở nơi xa lạ chắc chắn sẽ thấy bất an nên vội vàng ngồi xổm xuống dỗ dành nhóc, cho nhóc một cái ôm, nói: “Không phải đâu, anh có Tiểu Cửu ngủ cùng chắc chắn sẽ ngủ ngon.”

“Cảm ơn anh.” Nguyên Cửu Vạn nâng mi mắt ướt đãm, như vừa mới lén lút mà khóc.

Trần Thải Tinh càng cảm thấy có lỗi.

Vẫn là phải dành nhiều tâm tư quan tâm nhóc con mới được.

Hai người đều cảm thấy thân thể hơi dơ, đặc biệt Trần Thải Tinh ở viện bảo tàng tượng sáp lăn lê bò toài đủ kiểu, tối hôm qua lại phải thức trắng cả một đêm. Hiện tại chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đánh một giấc say sưa.

“Em tự tắm được chứ? Có cần anh tắm cùng hay không?” Trần Thải Tinh đưa khăn cho nhóc xác định thêm lần cuối.

Nguyên Cửu Vạn nhẹ lắc đậu, khuôn mặt trắng nõn như có như không bắt đầu đỏ ửng. Trần Thải Tinh thầm nghĩ nhóc con này còn biết thẹn thùng, vì thế nói: “Vậy thì em tự tắm đi nhé.”

Chờ phòng tắm vang lên tiếng nước rí rách, Trần Thải Tinh thấy không có vấn đề gì nữa, bèn nhặt quần áo bẩn của hai người đem ra ban công, máy giặt được đặt ở ngoài ban công. Trần Thải Tinh móc thử các túi quần áo, túi của nhóc con không có gì, tới túi áo khoác lông vũ chợt thấy có tờ giấy, thì ra là tờ báo bọc con dao trong bảo tàng tượng sáp.

Đồ vật ở bên trong thế giới có thể mang ra ngoài?

Tờ báo lúc ấy cậu chỉ vội vàng xem qua, nội dung chính đó là bảo tàng tượng sáp đã từng rất huy hoàng. Mr. House nói qua sau khi kế thừa bảo tàng, tiếng tăm của John ngày càng bành trướng, còn có thị trưởng tới chơi chụp ảnh chung, chính là đoạn báo này.

Hẳn là John lưu lại.

Khổ nỗi lúc ấy thời gian cấp bách Trần Thải Tinh không nhìn kỹ, hiện tại cầm quần áo ném vào máy giặt xong không có chuyện gì làm, nên lật sang trang sau của tờ báo mềm mềm, lúc nhìn thấy bức ảnh ở góc trái, ánh mắt của Trần Thải Tinh ngay lập tức bị thu hút.

Đó là tấm ảnh đen trắng, tiếng Anh giới thiệu thiếu niên John có tài làm tượng sáp thiên phú, tài năng của cậu được người ông rất coi trọng blah blah. Ảnh chụp bộ dạng John lúc còn nhỏ, chắc là tầm 10 tuổi.

Chợt cảm thấy cậu bé này thật sự rất quen mắt.

Trông rất giống…

Sắc mặt của Trần Thải Tinh đột nhiên cứng lại, cậu đã phát hiện ra là giống ai, gương mặt cậu bé John rất giống Nguyên Cửu Vạn.

“Anh ơi?”

Giọng nói vang lên sau lưng. Sống lưng Trần Thải Tinh truyền đến một cảm giác ớn lạnh, quay đầu nhìn sang cách đó không xa Nguyên Cửu Vạn đang mặc áo thun của cậu, chân đi dép lê, ánh mắt đơn thuần lại tin cậy nhìn cậu.

Nhất định vừa rồi là cậu bị điên nên mới có cái suy nghĩ kia, nào là Joanna cùng con cô ấy được chôn cùng nhau ở nấm mồ dưới thân cây óc chó, rồi cả thời điểm lần đầu gặp Tiểu Cửu, lúc ấy nhóc ngồi lẫn trong đám tượng sáp…

Nhưng quan trọng hơn là NPC rời khỏi trò chơi, mò ra tận đây?

Hơn nữa Tiểu Cửu cùng cậu vào sinh ra tử, nếu NPC quỷ quái che dấu thân phận thì cậu sớm đã chết 7749 lần rồi.

Chính mình thế mà lại hoài nghi một cậu nhóc.

Trần Thải Tinh cảm thấy nhất định là do mấy nay cậu thiếu ngủ nên đầu óc choáng váng mất rồi, tờ báo này vốn đã từ lâu, mực in sớm phai mờ, còn chẳng nhĩn rõ nữa là.

“Tắm xong rồi? Vậy anh đi tắm đây, em tự chơi nhé, tí nữa đưa em đi mua quần áo, tiện thể đi ăn một bữa.” Trần Thải Tinh giấu tờ báo cũ trong ngăn kéo rồi đi tắm rửa.

Cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước vang lên róc rách.

Nguyên Cửu Vạn đang ngồi ngoan ngoãn xem TV ngay lập tức đi ra ban công, kéo ngăn kéo ra, nhìn đến phần ảnh chụp báo chí của John, khuôn mặt non nớt nho nhỏ không có biểu tình gì, rồi sau đó nở nụ cười, “Sơ sót quá, nhưng mà anh ấy sẽ không nghi ngờ mình, đúng không anh trai tốt của em…”

Chữ anh trai nghe thật ngọt, nửa điểm cũng không giống một đứa trẻ đơn thuần.

Trần Thải Tinh ở phòng tắm tắm rửa còn đang suy nghĩ về tấm ảnh chụp trên báo, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, phỏng chừng là di chứng sau khi ra khỏi bảo tàng tượng sáp, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy có vấn đề.

Nhanh chóng thay quần áo, giặt sạch quần áo của Nguyên Cửu Vạn, cuối cùng mặc một chiếc áo T-shirt bên ngoài khoác thêm một cái cardigan, Trần Thải Tinh bế nhóc ra ngoài. Cậu nhóc trên tay nhẹ quá.

“Em bình thường ăn không no hử?” Mấy nhóc học sinh lớp hai bình thường cậu thấy vốn không nhỏ và nhẹ như vậy.

Nguyên Cửu Vạn vòng đôi tay nhỏ ôm cổ cậu, nhỏ giọng nói: “Mẹ em kiếm tiền rất vất vả.”

“Vậy cha em đâu?” Trần Thải Tinh thấy nhóc nhắc đến mẹ nên tranh thủ hỏi vài chuyện. Cậu dù sao cũng là người xa lạ, nhóc con vẫn phải có người nhà.

Nguyên Cửu Vạn không nói chuyện, con ngươi ảm đạm đi mấy phần, dán váo cổ Trần Thải Tinh. Qua một lúc lâu tới khi gần đến trạm xe mới nhỏ giọng nhút nhát sợ sệt nói:

“Ông ấy không cần em, còn đánh em và mẹ nữa……”

Trần Thải Tinh:!!!

Lửa giận bùng cháy lên, Trần Thải Tinh suýt xuất khẩu thành thơ may mắn là kiềm chế được.

Không thể làm cậu nhóc sợ được.

“……” Một hơi nghẹn đến mức mặt đen lại, Trần Thải Tinh vừa thấy bộ dạng sợ hãi của cậu nhóc cũng không dám nhắc đến tên cặn bã kia nữa. Thế nhưng người ta rất tức giận đó nha!

Khó trách cậu nhóc nhỏ gầy đến mức gió thổi một phát là bay luôn. Hèn gì cậu nhóc không muốn nhắc đến cha trước mặt người khác.

Trần Thải Tinh cuối cùng cũng rõ nguyên nhân. Trong trò chơi thì cậu đối với Nguyên Cửu Vạn cũng chỉ coi là cậu nhóc cùng đội, nhưng hiện thực ngắn ngủn chưa tới một ngày, Trần Thải Tinh đã bắt đầu đối đãi với Nguyên Cửu Vạn như con.

Tới trung tâm thương mại.

Cậu, ngày thường toàn đợi siêu sale 11-11 mua áo lông vũ để tiết kiệm tiền nong.

Thế nhưng mua cho Nguyên Cửu Vạn, giảm giá ư? Mẫu mới nhất ư?

Mua luôn!

Màu sắc kiểu dáng khác? Mua luôn ngại gì!

Nguyên Cửu Vạn mặc quần áo mới, trên chân đi đôi giày da nhỏ, nhìn Trần Thải Tinh chọn quần áo, đôi mắt cong cong ý cười.

Tinh Tinh thật là đáng yêu.

Mấy ngày sau cảnh sát cũng không đến xác nhận thân phận của mẹ Nguyên Cửu Vạn, lập tức đăng báo địa phương, nhưng không có người nhà đến nhận, tự nhiên cũng không ai liên hệ là người thân khác của Nguyên Cửu Vạn.

Cảnh sát lại tới thêm một lần, làm rõ tình huống, lại hỏi Nguyên Cửu Vạn một số vấn đề, nhưng mà vẫn không hỏi ra được tin tức gì, thấy cậu nhóc sinh hoạt khá tốt, trên người quần áo đẹp đẽ gọn gàng, bọn họ cũng tra qua thân phận Trần Thải Tinh, là nhân viên thiết kế nhân vật trong game cho một công ty lớn, kiếm được rất nhiều tiền.

Vì thế nên tiếp tục giao Nguyên Cửu Vạn cho Trần Thải Tinh chăm sóc.

Trần Thải Tinh trước đó hơn nửa tháng vẫn luôn chạy deadline phác thảo, ngày đó đến bảo tàng tượng sáp vừa lúc hoàn thành hạng mục. Bọn họ lúc theo đuổi hạng mục tăng ca muốn hói sạch đầu, nhưng có lúc lại nhàn rỗi chẳng có việc gì, cậu xin nghỉ mấy ngày, giúp đỡ Tiểu Cửu hoả táng di thể mẹ, tro cốt tạm thời gửi ở nghĩa trang.

Lại qua mấy ngày, thành phố X tuyết rơi ngập tràn.

Nguyên Cửu Vạn ghé vào cửa sổ ngắm tuyết, bộ dạng mới mẻ có vẻ thích thú. Trần Thải Tinh cảm thấy cậu nhóc đã bình phục, nhìn cũng rất chi là đang yêu

“Trưa nay nhà mình ăn lẩu, chúng ta cùng nấu lẩu, em muốn ăn cái gì nào?”

Trần Thải Tinh mới vừa nói xong, trước mắt bỗng nhiên một màu tối sầm quen thuộc, một màn hình hiện ra, lại tới rồi…Beta: Diễn sâu, diễn sâu, diễn sâu….điều quan trọng phải nói 3 lần

Em thụ mua đồ cho mình thì tiếc, mua đồ cho “em trai” thì lại hào phóng, này có phải gọi là dại trai hay không? Cầu trả lời, online chờ gấp =)))
Chương trước Chương tiếp
Loading...