Oan Gia? Không, Chủ Nợ!

Chương 17: Phản công



Nghiêm Tín Triệt giảo hoạt cười cười, nghĩ thầm lại nóng vội đưa tới cửa như vậy, làm hại chính mình cho rằng lầm rồi, nguyên lai là như vậy.

Kết quả là…

“Đồng nhi, trà.” Cũng không ngẩng đầu lên, phối hợp xem sổ sách trong tay.

Hấp tấp đi châm trà, hấp tấp đưa đến trong tay hắn.

Ân ~ cảm giác không tệ, có người hầu hạ thật là tốt.

Giơ lên cánh tay, chuyển chuyển cổ, con mắt giống như vô tình lướt qua vài lần, thấy người nọ đang quỳ trên mặt đất, bò rạp xuống mài mực, hơn phân nửa thân thể đều ghé vào trên bàn, bộ dáng chăm chú, vểnh lên mông nhỏ, điều quan trọng nhất chính là, không biết thân thể Thanh Đồng như thế nào, trước kia không có cảm thấy cái áo màu lam nhạt này ngắn như vậy ah, không phải Nhị nương mấy ngày trước mới làm cho hắn sao, eo nhỏ trắng nõn như ẩn như hiện lộ ra một đoạn, theo động tác tay của người nọ, khe hở kia cứ như vậy mở ra khép vào, chọc cho Nghiêm Tín Triệt cuống họng khô khốc.

Thoáng nhìn đĩa trái cây trên bàn, hắc hắc.

“Ah!”

“A? Làm sao vậy?” Giật mình.

“Không có gì, không cẩn thận làm rơi hoa quả. Đồng nhi giúp ta nhặt đi.”

“Ách.” Đây là lần đầu tiên hắn chủ động gọi mình Đồng nhi a, quả nhiên êm tai, “Được ~ “

Đi đến bên cạnh hắn, cúi xuống, rơi thật đúng là tán loạn, bất quá Đồng nhi của chúng ta hiện tại tâm tình thế nhưng lại thật tốt.

Cũng không biết cặn bã nhìn chằm chằm eo thon của mình hiện tại tâm tình cũng vô cùng tốt, ha ha. Hết sức nhỏ, tuyết trắng, nõn nà, mông nhỏ rất vểnh, còn lắc bên này bên kia, Nghiêm mỗ của chúng ta phải chảy nước miếng rồi.

Giữa hè nóng bức, Tam nương mấy ngày trước làm một tấm đệm lụa, lại phối hợp mang một bàn trà nhỏ tới, như vậy Nghiêm Tín Triệt có thể ngồi dưới đất xử lý sự vụ rồi, không chỉ thoải mái dễ chịu mát mẻ, hiện tại xem ra là tăng thêm tình thú ah.

Bạn đang

“A…Tránh tránh.” Thanh Đồng đẩy đẩy chân của hắn, dựa vào thêm gần, thân thể cũng cúi thấp hơn, trên lưng tự nhiên cũng lộ ra hơn nữa….

Bàn tay theo khe hở tham tiến vào, ha ha, xúc cảm quả nhiên là tuyệt hảo thượng thừa, mềm mượt trơn bóng, cũng rất mát mẻ, Thanh Đồng mảnh mai là vì nó đi. “Đồng nhi, ở đây còn có.”

“Ách, ” một cái cử động vô tình lại để cho Thanh Đồng thoáng chốc cứng ngắc.

Cái tay kia còn đang không ngừng hướng vào trong dò xét, “Như thế nào, không với tới?”

“A? Không, được rồi.” Vội vàng nhặt hoa quả “Chúng bẩn rồi, ta đi rửa.” Dứt lời, cuống quít đứng dậy, khuôn mặt hồng thấu, giống như chạy trốn đi ra ngoài.

Nghiêm Tín Triệt hiện tại thật sự là tâm tình thật tốt ah, cực kỳ tốt! Thật không biết trêu đùa hắn có thể có cảm giác thỏa mãn như vậy, ha ha. ( quả nhiên là cặn bã – . -)

Ân? Đây là cái gì?

Nhặt lên một quyển sách nhỏ, mở ra.

Quả nhiên là thế, ha ha.
Chương trước Chương tiếp
Loading...