Oan Gia Ngõ Hẹp - Dạ Lễ Phục Mông Diện
Chương 37
Ta nhìn tin nhắn kia, đột nhiên tay chân trở nên lạnh lẽo, đại não trống rỗng một mảnh, cả người hốt hoảng, cũng không biết là như thế nào mà rời khỏi phòng làm việc của Lâm Nhiên, trở lại phòng trọ mà ta với An Hảo cùng thuê. An Hảo vừa mở cửa thấy là ta lại càng hoảng sợ, đem ta kéo vào cửa nói: “Phương Nam Nhân ngươi làm sao thế? Sắc mặt sao lại trắng như gặp quỷ vậy?” Vươn tay sờ sờ cánh tay ta, “Ngươi lạnh sao? Sao lại run rẩy như thế?” Nàng rót một cốc nước nóng cho ta, ta một hơi uống xong mới thấy trên người ấm lên. Ta dẹp loạn tâm tình mình một chút, bắt đầu cùng nàng kể lại chuyện ta trông thấy. An Hảo nghe xong đầu tiên là cứng họng, một bộ không thể tin tưởng, sau đó liền tức giận đến mức giơ chân nói muốn thay ta đem Lâm Nhiên phế đi, vốn ta tìm nàng để an ủi ta, kết quả ngược lại biến thành ta trấn an nàng. Chờ An Hảo rốt cuộc ổn định lại, bắt đầu theo ta phân tích một cách trật tự khả năng xảy ra chuyện này, ta kiên trì cho rằng Lâm Nhiên là cùng bạn gái cũ ‘tro tàn lại cháy’, An Hảo lại cho rằng ta không có chứng cứ gì một người ở chỗ này đoán mò đoán bậy. Thế nhưng, ta thực sự không có dũng khí gặp Lâm Nhiên đối chất a. . . Ta tình nguyện bây giờ còn còn có một tia hi vọng, cũng không muốn thực sự nghe hắn trả lời với ta chuyện ta hoài nghi —— là phải. Cứ như vậy chúng ta hai người lẩm bẩm thật lâu, khoảng chừng buổi tối hơn 10h, Lâm Nhiên gọi điện cho ta. Nhạc chuông số điện thoại của hắn là ta cài đặc biệt, cho nên khi ca khúc 《 Tình yêu giản đơn 》 vang lên, ta cả kinh thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất, không hề nghĩ ngợi liền ấn tắt. Hắn lại gọi, ta lại ấn tắt. Lúc sau điện thoại di động yên tĩnh lại. An Hảo rất không tán thành cách làm của ta, nàng nói: “Ngươi hẳn là nên tiếp, sau đó các ngươi hai người đem chuyện này hảo hảo mà giải quyết rõ ràng!” Thế nhưng ta hiện tại thực sự rất sợ, ngay cả nghe giọng hắn đều sợ. Từ trước tới giờ ta cũng không hề nghĩ tới, nếu có một ngày Lâm Nhiên không thương ta nữa ta phải làm sao, nếu có một ngày chúng ta chia tay thì phải làm sao. Có thể là lúc ta đem chính mình giao cho hắn, ta liền một mực ỷ lại hắn. Phụ nữ đều là như vậy, cùng một người đàn ông xảy ra quan hệ, luôn luôn trong tâm lý sẽ nảy sinh sự ỷ lại rất lớn—— thậm chí, ta thực sự nghĩ, muốn gả cho hắn cùng hắn qua cả đời. Cũng không thể nói rõ mình rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu này sinh tâm lý như vậy, thế nhưng chân chính khiến ta ý thức được điểm này, không ngờ lại là lời nói dối buổi tối hôm nay. Chuông cửa đột nhiên vang lên, ta chăm chú nắm cái ly nhìn chằm chằm cửa. An Hảo đi mở cửa, Lâm Nhiên sải bước đi đến, đứng ở lối vào nhíu mày từ trên cao nhìn xuống ta, trầm giọng nói: “Vì sao không ở nhà chờ anh?” Ta hít sâu một hơi, nỗ lực khiến cho thanh âm mình không phát run, ta nói: “Lâm Nhiên, anh nói thật với em đi, anh đã lừa gạt em sao?” Hắn sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu. “Vậy. . . Tương đại biểu là, là bạn gái cũ của anh sao?” Ta chăm chú theo dõi hắn, hắn trầm mặc, lại gật đầu. Lại hít sâu một hơi, ta hợp hết toàn lực từ hàm răng nghiến ra một câu hỏi cuối cùng: “Vậy. . . Vậy, anh thích cô ấy sao?” Hắn cau mày, không nói lời nào. Trong nháy mắt đó, ta dường như mất đi hết thảy lực lượng, tâm trầm tới đáy cốc. Ta mở miệng, nghe thấy chính giọng mình vừa khô khốc vừa chua chát tựa như sợi dây leo sắp chết héo, ta nói: “Em hiểu rồi . . Em sẽ không quấn quít lấy anh nữa, em thành toàn hai người.” An Hảo vốn đang pha trà cho hắn, nghe thấy được chúng ta đối thoại, trực tiếp tiến lên đem chén trà hắt lên người Lâm Nhiên: “Hảo một tên Lâm Nhiên! Tôi còn tưởng rằng anh là thực sự đối tốt với Phương Nam Nhân nhà tôi! Tôi nãy giờ còn khuyên Phương Nam Nhân phải tin tưởng anh, phải hảo hảo mà nói chuyện với anh, không nên bởi vì một người không hề dính dáng làm ảnh hưởng đến cảm tình các người, thế nhưng hiện tại thì sao? ! Anh cũng dám thừa nhận! Anh cũng dám đối xử như vậy với Phương Nam Nhân nhà tôi! Anh cút cho tôi!” Lâm Nhiên nhìn ta thật sâu, cư nhiên không nói hai lời xoay người rời đi. Ta nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cửa, nước mắt tự nhiên rơi xuống. Nhớ kỹ lần đầu tiên thấy anh, em không cẩn thận đem anh biến thành người quấy rầy An công chúa quăng xuống đất… Lần thứ hai thấy anh, em lại không cẩn thận đem anh biến thành tên cướp giật mà “tử hình ngay tại chỗ”… Lần thứ ba thấy anh, em vẫn là không cẩn thận, cũng bị anh chiếm tiện nghi. Rồi sau đó, lần lượt theo anh cãi nhau, lần lượt bị anh chọc tức tới nỗi bốc khói. Thế nhưng trong cuộc sống như thế, em không cẩn thận dần dần thích anh, không cẩn thận đến mức không thể bảo vệ trái tim mình. Lâm Nhiên, em không biết em muốn làm một người không cẩn thận đến cỡ nào, cứ như thế cùng anh đến bạc đầu, cả đời cãi nhau vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng, bất cẩn của em, rốt cục đã dùng đến hết. . . An Hảo đi qua ôm ta, vỗ vỗ lưng ta, nói: “Phương Nam Nhân, ngoan, muốn khóc thì cứ khóc to lên đi. . .” Vì vậy ta bắt đầu gào khóc xé cổ họng, như là muốn đem tâm can tỳ phế hết thảy đều thét gào ra ngoài. . . Sau đêm đó ta gửi đơn xin phép nghỉ ốm lên công ti, bắt đầu dưới sự giựt giây của An Hảo đi hẹn hò. Người có cả đống lớn, thế nhưng chính là không có một người có thể coi được, tổng nghĩ đều thấy thiếu một chút gì đó. Khi ta lại một lần hẹn hò thất bại, An Hảo đem quả cam gõ đầu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi nha, không nên cứ đem Lâm Nhiên ra so sánh có được hay không? Chân chính có điều kiện như Lâm Nhiên sớm đã có một đống phụ nữ nhìn chằm chằm, còn cần phải đi xem mắt sao? ! Hơn nữa, hắn điều kiện cho dù tốt thì thế nào? Đàn ông bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm như vậy, nên bỏ đi nhốt vào chuồng heo! Ngươi còn muốn để ý hắn cái rắm!” Trầm mặc một lúc rất lâu sau, ta hít sâu một hơi, thoải mái mà nói với An Hảo: “Được rồi được rồi, không muốn nói những thứ mất hứng này nữa! Ăn cam ăn cam!” Nhắc tới ăn An Hảo liền hài lòng, lập tức mặt mày hớn hở tìm dao gọt hoa quả xung phong nhận việc bóc vỏ, ta nhanh chóng đoạt lấy con dao nhỏ: “Đừng đừng, để ta làm đi! Tuy nói đây là dao gọt hoa quả, thế nhưng đặt trong tay ngươi ta thấy thế nào cũng giống như hung khí. . .” An Hảo quệt miệng làm nũng nói: “Hừ hừ, dù sao sau này ta cũng muốn tìm một người sẽ bóc vỏ cam cho ta, có thể bóc vỏ trái cây hay không có quan hệ gì. . .” “Ha ha, vậy ngươi còn phải tìm một tên sẽ nấu cơm cho ngươi, sẽ giặt quần áo cho ngươi, sẽ làm vệ sinh nhà cửa cho ngươi. . . Bạn trai của ngươi sau này có thể khổ cực dài dài. . .” Ta vui cười trả lời. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lâm Nhiên bóc vỏ cam cho ta. Hắn mặc áo lót bằng vải bông, bàn tay thon dài cầm quả cam, thần tình chuyên chú, khóe miệng mang theo mỉm cười. Ta gác chân bắt chéo ngồi trên sô pha yên tâm thoải mái ăn cam hắn bóc, nói: “Sau này nếu như anh thất nghiệp, có thể đi làm nghề lột vỏ cam mà sống.” Hắn cười một tiếng, một cước nhẹ nhàng đá ta lăn trên sô pha. Có thể là bởi vì ngày đó trái cam thực rất ngọt rất ngọt đi, ngọt đến mức ta có điểm muốn khóc. Khi ta rốt cuộc đối với chuyện xem mắt trở nên tuyệt vọng, An Hảo liền không biết từ nơi nào thấy được một cái quảng cáo “Tình yêu tám phút”, nói là cung cấp cho nam nữ thành thị không gian để hẹn hò. Trong vòng thời gian tám phút cho mọi người tìm hiểu nhau, thấy được thì lưu số điện thoại tiếp tục, thấy không được thì xx, sau đó cùng người kế tiếp tiếp tục giao lưu. Để cho ta tăng thêm dũng cảm, nàng thậm chí còn cùng ta đi báo danh. Xem nàng tích cực như thế ta cũng không thể từ chối, vì vậy cũng chỉ kiên trì đi. Ta vốn không có bất luận mong đợi gì, cho nên lúc người chủ trì tuyên bố mọi người dựa theo số thứ tự bắt đầu tiến hành vòng thứ nhất tìm hiểu nhau, ta liền ủ rũ tìm vị trí của mình ngồi xuống. Thế nhưng khi ta vừa ngẩng đầu, đột nhiên liền cùng một đôi mắt mang theo mỉm cười chạm nhau. Hắn mở miệng, thanh âm trầm thấp mà ổn trọng: “Phương tiểu thư, xin chào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương