Oan Gia Tuyệt... Thực

Chương 12



Lần đầu tiên Triệu Tôn gặp Dương Tịnh, không phải ở 1 bữa tiệc, không phải ở 1 căn phòng, không phải cẩu huyết giống như mấy truyện ngôn tình thêm thắt lãng mạng. Mà là ở công viên. Lần thứ 2 mới gặp ở khu phố X. Và lần thứ 3 là bữa xem mặt định đoạt kết hôn. Không nói chắc không ai biết, Triệu Tôn lần đầu tiên gặp Dương Tịnh đã ghi nhớ khuôn mặt vóc dáng cô. Lần thứ 2 gặp đã có cảm tình. Lần thứ 3 thì khỏi nói, chính thức trao nửa đời còn lại cho cô.

Nhưng Dương Tịnh hiển nhiên không quan tâm, cũng chả thèm nhớ 3 lần đó. Cô đã định trước là...lần đầu tiên thấy anh, cô ước mong mình gặp tai nạn xe chết ngay lập tức cho khỏe người.

Sau mấy tháng ở bên nhau, cái gì định thì cũng định, mà loi nhoi đẻ ra 1 thứ gọi là tình cảm.

Lần đầu tiên gặp nhau, cô rất...e hèm, nếu phải gọi...thì là 2 chữ: “Máu chó”

Lần đầu gặp Triệu Tôn, Dương Tịnh mặc 1 bộ váy, đang ngồi chơi dung dăng dung dẻ mua đồ cùng người yêu - e hèm...tên đó đã chia tay lâu rồi, vả lại...chỉ có cô xem hắn là người yêu. Cô hết sức vui vẻ đến mức vơ vẩy cái túi xách lung tung, khóe môi dâng tới tận mang tai. Không ngờ Triệu Tôn biết cái định ước này, đã đi đến gặp cô qua tấm ảnh, biết cô hôm nay vi diệu đi đâu đó với thằng con trai nào đó mà tới giờ anh vẫn hận không giết hắn được, vô tình đi ngược hướng với cô, bị tống nguyên cái túi xách vào mặt...sóng mũi dịu dàng chảy máu tươi...

Nói chính xác hơn, lần đầu tiên Triệu Tôn gặp Dương Tịnh, đã bị đập đến chảy máu cam...Sau đó anh mới biết, Dương Tịnh làm chủ cả 1 võ đường...

Lần thứ 2 gặp nhau, là ở khu phố X. Cô ngồi ở hàng ghế đá công viên, cúi đầu buồn rũ rượi, khéo làm sao nhà Triệu Tôn cũng gần đó, hôm đó anh ra ngoài đi làm vài chuyện, thấy hình dáng quen thuộc, liền tấp vào định hỏi chuyện. Không ngờ lúc đó cô khóc rất thảm thiết, bảo rằng tên đó không xem cô là con gái, bảo muốn chia tay, vì cô quá mạnh mẽ, làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng đàn ông của anh ta - cho tôi xin đi, lý do củ chuối đó cũng tin được, nói trắng ra là không cần nữa nên đá đi ấy mà. Cô vừa lầm bầm trách mắng mà không biết là anh đã lại gần. Triệu Tôn lần đầu thấy con gái khóc, liền rút khăn tay. Thừa dịp cô cúi đầu thì anh đặt cái khăn tay lên đầu cô - ....Triệu Tôn....sao anh lại đối xử với con gái như vậy?, nhấn đầu cô nhè nhẹ, bảo: “Tôi...tôi chỉ đi ngang qua, tôi sẽ đi ngay..” Nói rồi, anh vội vã bỏ khăn tay lại, phóng người chạy 1 hơi.

Lần thứ 3 gặp nhau, cô và anh ngồi chung 1 bàn ăn, gia đình để 2 người tự tìm hiểu thì Dương Tịnh nằm lăn ra ngủ khò khò, còn dặn Triệu Tôn ngồi canh. Anh đường đường là Tổng giám đốc, giờ phải trông cô ngủ, xem còn mặt mũi nào? Thế là đồng phạm ngủ chung 1 lượt, có bị chửi thì chửi chung.

Thêm mấy tháng quen biết nhau, anh thực sự muốn ở cạnh cô.

Nhưng bây giờ...hồi tưởng vô ích. Một cái cục nào đấy bị nói là Gay đang ngồi khóc âm ỉ đến mọc rêu chân tường mà không chịu chui đầu ra gặp ai...đã thế miệng còn lẩm bẩm suốt cả đêm, đến sáng thì đột nhiên nằm lăn ra bất tỉnh nhập viện...

Bác sĩ bảo là sì tờ rét quá lớn, đến độ thiếu máu chạy lên đầu, chỉ chốc nữa tỉnh lại..

Tên ngốc...
Chương trước Chương tiếp
Loading...