Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 30



Có lẽ Nặc Nhất Nhất còn đang quấn quýt vì tình cảm không xác định hoặc là tâm tình khác, nhưng Hàn Nại sẽ không, nàng đã từng mất đi tình cảm chân thành, rõ ràng từng giây từng phút đều rất quan trọng, nàng phá lệ quý trọng tất cả hiện tại, trong lòng thầm nghĩ không cần biết kết quả, chỉ muốn một đáp án xác thực của Nặc cảnh quan, muốn sự đồng thuận của cô đối với tình cảm này.

Nữ nhân thành thật nhất là lúc nào?

Lúc khuôn mặt tinh xảo của Hàn Nại mang theo một tia hương khí từng chút gần kề, cả người Nặc Nhất Nhất đều cứng lại rồi, tim cô đập kịch liệt, đã đánh mất tất cả năng lực suy nghĩ, chỉ biết ngây ngốc nhìn Hàn Nại, nhìn nàng từng chút đến gần mình.

"Nhất Nhất...."

Bất tri bất giác, tay của Hàn Nại đã từ nâng cằm Nặc Nhất Nhất biến thành nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ánh mắt của nàng ôn nhu chưa bao từng có, Nặc Nhất Nhất thần kỳ phát hiện thân thể cô cư nhiên nhịn không được run lên, theo trái tim nhiệt liệt rung động, từng chút tan chảy.

"Ách, Ta không phải cố ý cản trở hai người."

Lúc gần như hôn nhau thì bị Hoàng Phượng cắt đứt, hai người giống như điện giật mà tách ra, Hàn Nại cúi thấp đầu che giấu mà chỉnh lại mái tóc, quay đầu nhìn Hoàng Phượng.

Cái này, kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt nàng.

Nặc cảnh quan trái lại ngồi trên ghế sô pha, mặt đỏ bừng nhìn Hàn Nại, đầu cô giống như bị xe cán, không còn đủ năng lực suy nghĩ.

Hoàng Phượng xin lỗi mỉm cười, lắc lắc điện thoại trong tay: "Tiểu Nại, có phải ngươi không nghe thấy chuông điện thoại không? Điện thoại của A Khôn gọi đến, nói Tiêu tổng đến, đang nóng nảy ở phòng khách, có người nói nàng dáng vẻ nóng nảy, tuyên bố nếu ngươi không đến sẽ phá hủy Ma Huy."

"Nàng không phải ngày mai mới đến sao?"

Tâm tình của Hàn Nại rõ ràng có chút không tốt, Hoàng Phượng hiểu được, mỉm cười: "Nàng nói nhớ ngươi nên đến sớm, hơn nữa đã nói hôm nay nhất định phải nhìn thấy ngươi."

......

Đây là người nào nữa vậy a?

Nặc cảnh quan vỗn dĩ còn giả chết hồi phục tinh thần cô trơ mắt nhìn Hàn Nại, không muốn nàng đi, Hoàng Phượng ở một bên nhìn ánh mắt như tiểu cẩu của cô, có chút buồn cười.

"Ta rất nhanh sẽ trở về."

Hàn Nại đến trước cửa đổi giày, mang giày xong, nàng quay đầu căn dặn Hoàng Phượng: "Nếu như đói bụng, các ngươi ăn trước."

Ăn trước? Trong lòng Nặc cảnh quan lắc đầu, Hàn tổng không ở nơi này, cô còn phải ở đây ăn cơm?

"Ngươi cũng vậy." Tựa hồ có thể nghe được than oán trong lòng Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại chỉ vào cô: "Sau khi ta trở về, phải thấy ngươi, nếu không -"

Hàn Nại cười nhạt, lại chỉ vào Hoàng Phượng: "Hỏi tội ngươi."

Hoàng Phượng: "......."

Nặc Nhất Nhất: "........"

Mãi cho đến khi cửa đóng lại, hai người chưa từng hồi phục tinh thần, nửa ngày Hoàng Phượng mới lắc đầu, đi phòng bếp. Nặc Nhất Nhất vội vã từ trên ghế salon đứng lên, đi theo.

"Tỷ tỷ, ngươi cùng Hàn tổng là quan hệ như thế nào?"

Chỉ chớp mắt, thái độ của Nặc cảnh quan đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, Hoàng Phượng đang rửa rau liếc mắt nhìn cô, có chút buồn cười: "Thế nào, cũng bởi vì sự thiên vị vừa rồi nên tội nghiệp ta?" Đây là người nào a? Hoàng Phượng thầm mắng, không ngờ Hàn Nại là một người bao che khuyết điểm thiên vị như vậy, thân ái nhà nàng ấy phạm sai lầm còn phải lấy nàng ra chịu tội? Thật đúng là có ái tình không cần thân tình.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hoàng Phượng, mỉm cười ngọt ngào: "Không có, vừa rồi lúc ta vừa đến tâm tình không tốt, cho nên giận chó đánh mèo tỷ tỷ."

"A, hiện tại ngươi tâm tình tốt rồi?"

Hoàng Phượng nhướng mày, nhìn khuôn mặt cô, Nặc Nhất Nhất trong lòng vừa nhảy, thử thăm dò hỏi: "Là biểu tỷ?"

Hoàng Phượng "hừ" một tiếng, không nói, rõ ràng là cam chịu. Nặc cảnh quan trong nháy mắt cảm giác đầy đầu mồ hôi, vội vàng xông lên: "Tỷ tỷ, ngươi mệt không, ra sô pha ngồi đi, để ta làm, xuống bếp chuyện như vậy làm sao có thể làm phiền ngài?"

Nhìn Nặc Nhất Nhất đặt mông chen vào, Hoàng Phượng nhịn không được cười ra tiếng: "Hiện tại bắt đầu nịnh hót? Không phải vừa rồi trừng mắt nhìn ta sao?"

"Không phải là ta hiểu lầm sao." Nặc cảnh quan có chút ngượng ngùng, Hoàng Phượng nhìn cô: "Nga? Ngươi hiểu lầm cái gì?"

......

Nặc Nhất Nhất hiện tại có thể khẳng định quan hệ giữa Hoàng Phượng cùng Hàn Nại, hai người này không chỉ có ngũ quan tương tự, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau.

"Tỷ tỷ, muốn ăn gì?"

Nặc Nhất Nhất bắt đầu nói sang chuyện khác, Hoàng Phượng không chấp nhất với cô, đến đứng trước bồn rửa: "Ta nghe Tiểu Nại nói ngươi cái gì cũng biết làm, nói như vậy, có thể gọi món ăn rồi?"

"Ân ân!" Nặc cảnh quan gật đầu như gà mổ thốc, đôi mắt xinh đẹp híp lại thành một đường.

Hoàng Phượng nhìn dáng vẻ của cô, cười lắc đầu: "Ngươi a, thật đúng là tâm tư đơn thuần."

"Có ý gì?" Nặc cảnh quan nhìn một chút nguyên liệu, chuẩn bị làm món ngọt Hàn Nại thích.

"Lẽ nào ta nói không phải sao? Ngươi trước khi đến hai người không phải còn giận dỗi sao? Cũng bởi vì Tiểu Nại muốn hôn ngươi, tâm tình ngươi liền tốt rồi?"

Lời nói trực tiếp của Hoàng Phượng khiến khuôn mặt Nặc cảnh quan nóng lên, cô chuyên tâm cắt nguyên liệu, không dám lên tiếng. Hoàng Phượng nói có lý, nhưng khiến Nặc cảnh quan thay đổi là do trong mắt Hàn Nại cô đọc được nhu tình, loại nhiệt độ này khiến cô tan mất bất mãn dưới đáy lòng, cả người đều hòa tan.

"Ngươi cùng Tiểu Nại còn chưa bắt đầu."

Hoàng Phượng lau khô tay, đứng ở một bên nhàn nhã Nặc Nhất Nhất Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu: "Nàng đã nói cho ngươi biết."

"Ha ha, nàng rất bảo bối ngươi."

Hoàng Phượng mặc dù đang cười nhưng rõ ràng cũng có một chút ghen tỵ, Nặc Nhất Nhất cảm thấy, ngẩng đầu nhìn nàng. Hoàng Phượng tỉ mỉ đánh giá Nặc Nhất Nhất, cô quả thật là một mỹ nhân, đôi mắt ẩm ướt giống như mang theo lệ quang, rất dễ chọc người trìu mến, mũi rất cao, da thịt trắng noãn có vẻ sạch sẽ lưu loát, nhất là đôi môi nhếch lên làm cho người ta không tự chủ được không muốn dời mắt.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Hoàng Phượng dừng trên môi mình, Nặc cảnh quan che giấu cắn môi, đầu đổ mồ hôi. Người nhà này thế nào đều như vậy?

Thấy phản ứng nguyên thủy của nguyên thủy, nụ cười trên mặt Hoàng Phượng mở rộng: "Nghe nói ngươi đến Thiên Tân?"

Một câu nói, Nặc cảnh quan thiếu chút nữa cắt vào tay, cô kinh ngạc nhìn Hoàng Phượng, phải biết rằng cô đến Thiên Tân ngoại trừ Lưu Bạch Ngọc không có ái biết, Hoàng Phượng làm sao mà biết được?

Đừng dùng ánh mắt loại này nhìn ta, ta nói rồi, Tiểu Nại nàng rất bảo bối ngươi, đương nhiên, đối với hành tung của ngươi cũng sẽ phi thường chú ý."

"Trước đó vài ngày... Ân, tâm tình của ta không được tốt, cho nên đi giải sầu một chút."

"Là bởi vì Hi Nhi?"

Đối mặt với sự thẳng thắn của Hoàng Phượng, Nặc cảnh quan chật vật gật đầu: "Phải."

"Chuyện này rất bình thường." Hoàng Phượng nhìn Nặc cảnh quan làm cơm: "Mọi người sẽ truy cầu hoàn mỹ tuyệt đối, cho nên, ngươi biết nàng từng có một đoạn quá khứ như vậy cũng sẽ khó chịu. Hơn nữa, tình địch dạng gì đáng sợ nhất, đó chính là sống trong tâm trí."

Nặc cảnh quan trầm mặc chốc lát: "Đây là một phần nguyên nhân."

"Còn có gì nữa?"

Nặc cảnh quan ngẩng đầu nhìn Hoàng Phượng: "Ta, ta và Hi Nhi giống nhau sao?"

"Ngươi đùa gì thế!"

Hoàng Phượng cầm quả thánh nữ đã rửa xong cắn một miếng, nàng trên dưới quan sát Nặc Nhất Nhất: "Trừ miệng của ngươi có chút tương tự, tính tình của các ngươi chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Hi Nhi cũng không phải động vật đơn bào như ngươi."

"Đơn bào?"

Nặc cảnh quan nhìn Hoàng Phượng, Hoàng Phượng bất đắc dĩ cười: "Ngươi xem qua《 tiếu ngạo giang hồ 》chưa?"

Nặc cảnh quan mím môi: "Đương nhiên."

"Nói vậy, ngươi cùng Hi Nhi khác biệt cũng giống như Lệnh Hồ và Đông Phương Bất Bại."

.....

Nặc cảnh quan bị sặc, Hoàng Phượng nhìn cô quẫn bách cười không ngừng: "Ngươi cũng thật không dễ dàng, có phải cùng với Tiểu Nại nàng cái gì cũng chưa từng nói với ngươi hay không, ngươi mới có thể ủy khuất như vậy. Ngươi phải hiểu, nàng từ nhỏ đã không biết cách trao đổi với người khác, lúc nhỏ còn có một chút trở ngại ngôn ngữ."

"A? Trở ngại ngôn ngữ.?"

Nặc Nhất Nhất nhíu mày nhìn Hoàng Phượng, thật hay giả? Không phải là vì an ủi cô đi, cô thấy Hàn tổng ngôn ngữ rất sắc bén a. Hoàng Phượng mỉm cười: "Ta nghe nàng nói ngươi rất hiểu tâm lý học, lẽ nào nhìn không ra nàng cũng có hiểu biết nhất định về tâm lý học sao? Chính là lúc nhỏ đã từng tiếp nhận tâm lý trị liệu."

"Vì sao?" Nặc Nhất Nhất có chút đau lòng, nhớ lại trước kia thôi miên, không sai, Hàn Nại quả thực nói nàng hiểu được một ít kiến thức cơ bản về tâm lý, không ngờ còn có một cố sự như vậy. Hoàng Phượng tiếp tục ăn: "Cô cô của ta qua đời sớm, nàng đi theo dượng, dượng quá bận rộn căn bản không có thời gian chăm sóc nàng, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của nàng đều bị bó buộc, cũng không có bạn bè gì, ngày tháng lâu dần, dưỡng thành tính tình quái gở, chờ lúc người lớn phát hiện thì đã có bệnh căn."

"Nhưng nàng hiện tại năng lực biểu đạt không sai."

"Ân, đó là kết quả trị liệu, còn có Hi Nhi... Ân, Hi Nhi thay đổi nàng rất nhiều."

Lúc Hoàng Phượng nói lời này tỉ mỉ quan sát đến biểu tình của Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan ngược lại là một bộ dáng vẻ thản nhiên: "Ân, hiểu rồi."

Hoàng Phượng gật đầu: "Lớn một chút, nàng có bạn bè, nói là bạn bè nhưng thật ra cũng chỉ có nàng, Hi Nhi, Bạch Ngọc còn có Mẫn Văn. Mấy người các nàng tụ lại cũng có chút khôi hài, tính cách mỗi người đều quá mức khác biệt, nhất là Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn. Mà Hi Nhi không phải, nàng là điển hình của người thuộc trường phái lạc quan, đặc biệt thích quấn quít lấy Tiểu Nại."

Tuy rằng tự nói với mình phải thản nhiên tiếp nhận những chuyện này, nhưng trong lòng Nặc cảnh quan vẫn có nho nhỏ khó chịu.

"Cho nên, Tiểu Nại nàng là một người nhìn như cường đại, kỳ thực nội tâm thiếu tình cảm, tương đối quái gở."

Hoàng Phượng rất thông minh, nàng có thể cân nhắc tâm tình người khác rất tốt, cảm giác được Nặc cảnh quan không vui liền ngưng hẳn đề tài này. Nặc Nhất Nhất miễn cưỡng gật đầu, Hoàng Phượng nhìn cô, an ủi mỉm cười: "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều.Tiểu Nại chính là người quả quyết, đã quyết định chính là đã quyết định. Nếu như không phải đã quyết định nàng cũng sẽ không đem chuyện của các ngươi nói cho ta biết."

"Nói cho ngươi biết?" Nặc Nhất Nhất lặp lại lời nói của Hoàng Phượng, Hoàng Phượng nhướng mày: "Thế nào, ngươi cho là tỷ tỷ ăn không uống không?"

Nặc Nhất Nhất nhìn Hoàng Phượng, nhớ lại ngày đó ở quán cà phê Hoan Thần đã nói: "Là đang mở cửa hàng sao?"

"Thông minh." Hoàng Phượng không chút nào keo kiệt khích lệ: "A, không nhìn ra tướng mạo non nớt như vậy nhưng trong lòng rất có chủ ý."

Nặc Nhất Nhất tất cả tâm tư đều đặt trên lời nói của Hoàng Phượng, trơ mắt nhìn nàng, Hoàng Phượng mỉm cười: "Sau khi quyết định, Tiểu Nại nỗ lực rất nhiều, dượng là chủ nghĩa gia trưởng điển hình, muốn ngỗ nghịch hắn không chỉ cần dũng khí cùng kiên định, mà còn phải có hành động thực tế. Nhất Nhất, ngươi sẽ không cảm thấy Hàn Nại có đôi khi là một kẻ cuồng công tác sao? Không biết tận hưởng cuộc sống."

Hai chữ Nhất Nhất từ miệng Hoàng Phượng nói ra thản nhiên rất thuận miệng, dường như đã gọi quen rồi, trong lòng Nặc Nhất Nhất có chút hài lòng, biết nhất định là trong quá trình nàng nói chuyện trời đất cùng Hàn Nại, Hàn Nại không ít lần nhắc đến cô, cho nên Hoàng Phượng mới có thể trôi chảy như vậy.

"Ân, đúng vậy."Lần này Nặc Nhất Nhất cũng không cứng nhắc nữa, giống như cùng người nhà nói chuyện phiếm, khí tràng của Hoàng Phượng cũng rất tốt, loại nhu hòa như Hàn Nại này vô cùng có thể thân cận.

"Nàng là đang gia tăng thực lực của bản thân để truy cầu hạnh phúc, còn có năng lực bảo vệ người mình yêu."

Hoàng Phượng nuốt trọn miếng cuối cùng của quả thánh nữ, mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất: "Cho nên, tốt với nàng một chút, nàng có lẽ không biết cách biểu đạt, nên làm, nàng sẽ làm. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi lại bị bất kỳ thương tổn gì, mà bây giờ, có thể gây tổn thương cho nàng, cũng chỉ có ngươi."

Một câu có chút trúc trắc khiến Nặc Nhất Nhất trong lòng chua xót không thôi, đôi mắt nóng rát, nhớ đến mấy ngày nay mâu thuẫn cùng chống cự đối với Hàn Nại, dần dần, nội tâm bị hổ thẹn cùng tự trách bao phủ.

"Được rồi, đừng ra vẻ đáng thương nữa, lát nữa Tiểu Nại trở về thấy được sẽ cho rằng ta khi dễ bảo bối nhà nàng."

Hoàng Phượng nói rất trực tiếp, lại làm cho Nặc cảnh quan rất an ủi, tựa hồ cảm giác được tâm tình của Nặc Nhất Nhất xuống thấp, Hoàng Phượng nhún vai, cười xấu xa nhìn Nặc Nhất Nhất: "Như vậy đi, nể tình ngươi hôm nay nấu cơm cho ta, ta cho ngươi biết một bí mật của Tiểu Nại."

"Bí mật gì?" Nặc Nhất Nhất lập tức dán tới, Hoàng Phượng nhìn cô bĩu môi khát vọng nghe bí mật cười ra tiếng: "Tiểu Nại nhà ta a, đem tất cả những thứ tốt nhất đều giữ lại cho ngươi."

"Có ý gì?"

Nặc cảnh quan rất thông minh, nhưng không cách nào lý giải ngôn ngữ của Hoàng Phượng, Hoàng Phượng nhíu mày, cười đê tiện: "Nàng cùng với Hi Nhi thời đại học, khi đó hai người rất thuần khiết nga, cũng chỉ biết hôn nhẹ, là loại hôn cạn mà thôi, ngươi hiểu."

Ta hiểu?

Khuôn mặt Nặc cảnh quan trong nháy mắt đỏ như tôm luộc, thoáng cái đỏ bừng. Hoàng Phượng vỗ vỗ vai cô, lời nói thấm thía: "Đồng chí, Vạn Lý Trường Thành đang ở trước mắt, ngươi nhất định phải lãng mạn chinh phục, đem bản lĩnh đều xuất ra hết đi."

Nặc cảnh quan không nói gì, mà chỉ đỏ mặt nhìn Hoàng Phượng. Hoàng Phượng nhìn cô như vậy, nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi đừng nói với ta, mấy năm nay ngươi cũng lãng phí túi da xinh đẹp này."

Nặc cảnh quan: "....."

Trầm mặc chốc lát, Hoàng Phượng không nhịn cười được: "Rất tốt, rất tốt, hai người nửa vời cùng một chỗ, thật đúng là đặc sắc."

Nặc Nhất Nhất tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong lại nỡ rộ pháo hoa, tuy rằng cô biết loại ý nghĩ này của bản thân rất ác liệt, nhưng biết Hàn tổng đã từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy cô khó tránh khỏi sẽ hiểu sai, nhưng hiện tại có được đáp án của Hoàng Phượng, tâm tình cũng giống như mầm cây đội đất chui lên, bắt đầu rục rịch.

"Mau làm đi, phỏng chừng lát nữa tiễn bước Tiêu tổng xong nàng sẽ trở về."

Thấy cô đã quên nấu cơm, Hoàng Phượng nhìn đồng hồ thúc giục, Nặc Nhất Nhất gật đầu, hỏi: "Tiêu tổng là ai?"

Hoàng Phượng mỉm cười: "Một kẻ già còn không đứng đắn, yên tâm a, người ta có gia thất rồi, chính là tính tình phong lưu, đoán chừng là đến đây bàn công việc, thuận tiện vui chơi một vòng."

"Nga nga."

Nặc Nhất Nhất yên tâm, nhìn cô như vậy Hoàng Phượng nhịn không được nhéo nhéo má cô: "Thật sự giống như nàng đã nói, lòng dạ hẹp hòi, thích ăn dấm chua, để tâm vào chuyện vụn vặt."

Nặc Nhất Nhất: "......"

Chờ Nặc Nhất Nhất cùng Hoàng Phượng chuẩn bị xong một bàn món ăn phong phú, Hàn Nại cũng đã trở về, nàng vừa vào nhà Nặc Nhất Nhất liền nghênh đón, nhận lấy túi xách của nàng, đưa dép lê đến, sau đó đứng ở một bên cười híp mắt nhìn nàng, rất có một loại cảm giác nữ tỳ.

Hàn Nại kỳ quái nhìn cô, hỏi: "Làm chuyện xấu gì?"

.....

Nặc Nhất Nhất lắc đầu: "Không có, làm cơm xong rồi, mau đến ăn đi."

Rửa tay xong, ngồi trên bàn cơm, Hàn Nại cúi đầu nhìn một bàn thức ăn, mí mắt có nụ cười. Nàng ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Nặc cảnh quan đối diện hai tay nâng cằm, hoa si mỉm cười đôi mắt híp lại thành một đường nhìn nàng, biểu tình kia thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

Nhịn không được nhíu mày, Hàn Nại nhìn về phía Hoàng Phượng, Hoàng Phượng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Ai u, thật không đúng lúc, ta có hẹn, phải đi rồi."

Làm cái gì?

Thân thể Hàn Nại tựa về phía sau, nheo mắt nhìn Hoàng Phượng, nàng vừa tới Bắc Kinh thì có cuộc hẹn gì, hai người này rốt cuộc thừa dịp nàng không có ở đây đã làm cái gì?

Mắt thấy Hoàng Phượng lấy tốc độ ánh sáng biến mất, trong lòng Nặc Nhất Nhất cầu vồng nở rộ, cô mỉm cười kéo ghế sát vào Hàn Nại, dùng giọng nói ôn nhu như nước chảy hỏi: "Có muốn ta xới cơm cho ngươi không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...