Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 35



Thân thể Hàn Nại lui về phía sau, đem tách trà trong tay đặt lại lên bàn trà, xoay người, nàng cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất.

.......

Nặc cảnh quan vừa nhìn Hàn Nại dáng vẻ này liền không nhịn được ở sâu trong nội tâm gào thét, chúa ơi, chẳng lẽ lại là lúc chủ trì hội nghị sao.

"Đến đây."

Hàn tổng cong ngón út, Nặc cảnh quan bật người chạy đến, đem đầu tựa vào trên vai Hàn Nại, Hàn Nại ngược lại cũng không phụ thâm tình, dùng tay nhéo khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: "Lúc nào thì da mặt trở nên dày như vậy?"

Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất bị nhéo có chút biến dạng, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cô thè lưỡi: "Người ta vẫn luôn như vậy, chẳng qua là ngươi không phát hiện mà thôi."

"Vẫn luôn là loại nào?" Hàn Nại tăng thêm sức lực, Nặc cảnh quan đau đến hít một ngụm khí lạnh, không dám lên tiếng nữa.

"Ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, không được ghen lung tung, không có việc gì thì đừng đoán mò." Hàn Nại buông khuôn mặt Nặc Nhất Nhất ra, vuốt tóc cô, Nặc cảnh quan bĩu môi, như cũ mặt dày mày dạn tựa trong ngực nàng: "Thân ái, ngươi nói ta có phải ở nhà quá lâu rồi không, ngày mai ta muốn về sở, thế nào."

"Vì sao, tay ngươi còn chưa khỏe, sau khi trở về lượng công việc nhiều như vậy, ngươi chịu được sao? Còn phải thức đêm."

Kỳ thực sâu trong lòng Hàn Nại là không muốn để cho Nặc Nhất Nhất trở về nhanh như vậy, dù sao chuyện lần trước khiến nàng lòng còn sợ hãi, tuy rằng từ lần đó đã an bài người bảo vệ bên cạnh Nặc Nhất Nhất nhưng vẫn không yên tâm bằng đặt ở bên cạnh mình.

"Yên tâm đi, trong thời gian dưỡng bệnh chính ủy gọi điện thoại tới, hắn nói với ta sau khi trở về nhất định phải chậm rãi làm việc, không cần lập tức thức đêm và vân vân nữa, phỏng chừng cũng chỉ là giúp một tay."

Nặc Nhất Nhất cọ cọ vào ngực Hàn Nại, Hàn Nại nhíu mày, tay vẫn vuốt tóc cô. Tính cách của Nặc Nhất Nhất nàng hiểu rõ, tuy rằng những chuyện khác đều dễ thương lượng nhưng chỉ cần liên quan đến công việc, đó chính là tuyệt không nhân nhượng, nếu cô đã quyết định nàng lại ngăn cản thì đây là tìm chuyện cãi nhau, Hàn tổng cho đến bây giờ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.

"Được rồi, vậy ngươi chú ý an toàn."

Hàn Nại rốt cuộc thả lỏng, Nặc Nhất Nhất mỉm cười, nhìn nàng: "Ngươi nhìn ta một chút, hiện tại có bao nhiêu nghe lời ngươi."

"Nói nhảm." Tay của Hàn Nại nhéo nhéo lỗ mũi cô: "Ngươi bây giờ thuộc sở hữu tư nhân của ta."

Trong lòng của Nặc Nhất Nhất cũng sắp tan chảy, cô dùng sức ôm Hàn Nại. miệng nói nhanh đến răng nanh cũng sắp lộ ra rồi: "Ta rất vui, nếu như lời này ngươi có thể không dùng ngữ khí như nói chuyện công việc mà nói với ta, ta sẽ càng vui vẻ hơn."

Hàn Nại mỉm cười xoa đầu Nặc Nhất Nhất, không thể không nói, vô luận ban ngày bận rộn thế nào, tựa hồ chỉ cần thấy được Nặc Nhất Nhất nàng làm thế nào cũng không thể buồn phiền được, một thứ mềm mại như đường dán trên người, luôn luôn khiến người ta cảm giác vui thích.

Nói chuyện xong cũng đã đến thời gian ngủ, Nặc cảnh quan như cũ đại đại liệt liệt ngủ bên cạnh Hàn Nại, còn không quên dùng cánh tay ôm nàng nói: "Yên tâm a, ta cái gì cũng không làm, không cần sợ hãi."

Trong bóng tối, Hàn Nại trắng mắt liếc cô, sợ? Có một số người có một số thời gian nhìn như ôn hòa, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt thì thật sự muốn bạo phát.

Ôm thân thể thơm mềm quen thuộc, Nặc cảnh quan khó có thể ngủ được, sáng hôm sau cô theo thói quen thức dậy làm điểm tâm , tay sờ một cái, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Nặc Nhất Nhất dụi mắt đứng dậy, mang dép lê, mới vừa đi tới phòng khách chợt nghe thấy tiếng nồi chảo khua kinh thiên động địa trong phòng bếp.

Thoáng cái, buồn ngủ hoàn toàn không thấy, không biết chuyện gì xảy ra, Nặc cảnh quan lấy tốc độ gió lốc chạy về phía phòng bếp.

Bên trong phòng bếp.... Một mảnh hỗn độn....

Hàn Nại cau mày, trong tay cầm cái muôi xào cái gì đó, mà tất cả xung quanh nàng, tựa hồ cũng không cách nào nhìn thẳng.

Nặc cảnh quan nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Hàn Nại như cũ rất nghiêm túc, nhìn cô: "Làm cơm."

.......

"Làm cơm?" Nặc cảnh quan lại nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ nguyên liệu đen như mực không biết là thứ gì trong chảo, hỏi: "Cái này sao?"

Sắc mặt của Hàn Nại càng thêm xấu xí, nàng rõ ràng nhìn thấy Nặc Nhất Nhất làm cơm rất đơn giản, vì sao đến nàng thử làm thì lại trắc trở như vậy.

Nặc Nhất Nhất vốn dĩ còn muốn trêu chọc Hàn Nại vài câu, nhưng khi nhìn thấy vết bỏng đỏ do dầu trên cổ tay nàng, nhất thời rất đau lòng.

"Ai u, ngươi không có việc gì đi nấu cơm làm gì, mau buông xuống, tắt lửa."

Nặc cảnh quan bước đến tắt lửa: "Ngươi đây đâu phải là làm cơm, ngươi đây là đang phóng hỏa."

Hàn Nại phụng phịu nhìn cô, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng như vậy thực sự nhịn không được cười rộ lên, cô vươn tay nắm lấy cổ tay Hàn Nại đến nhìn một chút: "Có phải nước lẫn trong dầu không, sao lại thành như vậy."

Hàn Nại không lên tiếng, biểu tình có chút không vui. Nặc cảnh quan khó có được nhìn Hàn Nại dáng vẻ phụng phịu như vậy, nhịn không được hôn một cái lên trán nàng: "Được rồi, không nói ngươi, vào phòng khách ngồi một lát đi, ân? Ta nấu mì cho ngươi có được không?"

Sắc mặt Hàn Nại cuối cùng cũng hòa hoãn, nhưng nàng như cũ không nói gì thêm, trực tiếp xoay người đi ra phòng khách, nhìn có vẻ vẫn còn có chút tức giận.

Nặc cảnh quan nhìn dáng vẻ ngạo kiều của nàng liền nở nụ cười, hạnh phúc trong lòng gần như tràn ra, một nữ nhân như vậy cư nhiên sẽ vì cô sáng sớm làm cơm. Tuy rằng hiệu quả không được tốt lắm nhưng quan trọng là tấm lòng, không phải sao?

Hung khí trong tay Hàn Nại vào tay Nặc cảnh quan đã tốt hơn rất nhiều, cô rất nhanh đã nấu xong hai chén mì sợi đầy đủ sắc hương vị, mì sợi là cô làm, mì sợi thủ công nguyên chất, mì sợ vàng tươi thêm hạt tiêu, còn có hương liệu đặc biệt của Nặc cảnh quan, nhất thời hương khí bức người.

Nặc cảnh quan đem mì sợi đặt trước mặt Hàn Nại, sau đó trực tiếp đổ sạch cà phê của nàng, đổi thành sữa đậu nành.

"Nếm thử xem thế nào?"

Hàn Nại nhìn cô, cúi đầu ăn một miếng, nữ đầu bếp chính là nữ đầu bếp, mì sợi trơn dai, nhai không tốn sức, trứng chần nước sôi cũng vừa chín, ăn rất ngon. Hàn Nại cắm đầu ăn, không nói được lời nào, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng liền muốn cười: "Sau này ngươi đừng nấu ăn nữa, ngủ thêm một lát không tốt sao?" Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Nặc cảnh quan so với ai khác đều rõ ràng, cô biết Hàn Nại đôi khi đến khuya lúc cô đã ngủ sẽ tiếp tục làm việc, phần này vất vả khiến cô yêu thương, nhưng biết Hàn Nại tính khí quật cường, cô cũng không tiện ngăn cản, có thể làm chính là hầu hạ nàng.

Hàn Nại lại ăn một miếng, lúc Nặc cảnh quan muốn xoay người đi lấy dưa muối, nàng nhìn cô, rầu rĩ nói: "Người khác có thể làm được, ta cũng có thể làm được."

Thân thể Nặc cảnh quan cứng đờ, xoay người nhìn nàng. Hàn Nại lại cúi đầu ăn mì, không nhìn cô. Cái này, Nặc cảnh quan cảm động không biết nói như thế nào. Một câu có vẻ không đầu không đuôi lại khiến Nặc Nhất Nhất cảm động đến không biế phải nói gì. Hàn Nại là có ý gì? Người khác? Bên cạnh Nặc Nhất Nhất bạn bè cùng tuổi có không ít người đã kết hôn lập gia đình, bởi vì thân là nữ nhân, cho nên bình thường dù bận rộn công việc vẫn phải tự giác làm việc nhà, nấu cơm, nếu không sẽ mang tiếng "bỏ bê gia đình", mà Hàn Nại hôm nay.... Nặc cảnh quan muốn cười, nhưng đôi mắt lại cay cay, cho nên trong thâm tâm nàng là muốn cưng chiều cô nhưng không biết cách biểu đạt sao? Người như vậy, không biết biểu đạt cũng không sao, trong lòng Nặc Nhất Nhất đã đủ ấm áp, cô có thể cảm nhận được, thậm chí có chút may mắn vì Hàn Nại không biết cách biểu đạt, như vậy, cô cũng sẽ trong lúc bất tri bất giác giảm rất nhiều tình địch, không phải sao?

Ăn sáng xong, Hàn Nại đơn giản căn dặn vài câu liền ra cửa, trước khi ra cửa Nặc cảnh quan lại phát huy trọn vẹn dáng vẻ làm nũng, ôm Hàn Nại hướng mặt người ta hôn lên vài cái, Hàn Nại vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười ra cửa.

Đến trên xe, A Khôn kinh ngạc nhìn Hàn Nại, bất quá chỉ qua một đêm, vì sao tiểu thư thoạt nhìn vui vẻ như vậy?

"Đi thôi, đến Ma Huy."

Hàn Nại nói xong nhìn ra ngoài của sổ, tựa hồ còn có thể nhìn thấy Nặc cảnh quan đang nhìn nàng mỉm cười, nàng nhịn không được khẽ cong khóe môi.

A Khôn ngồi trên ghế lái thân thể đều cứng lại rồi, đây là.....Đây là tình huống gì?

* * * * * * *

Nặc cảnh quan cũng vui vẻ trở về sở, thật lâu không mặc cảnh phục, lúc ký túc xá ký túc xá thay cảnh phục cô liền không nhịn được ngâm nga bàu hát.

Trái lại là Lưu Bạch Ngọc, ở một bên hút thuốc, ánh mắt bất thiện nhìn cô.

Nặc cảnh quan tuy rằng tâm tình rất tốt nhưng đối với Lưu Bạch Ngọc vẫn rất chột dạ, dù sao cô cũng biết người ta vì sao mà liếc mắt muốn giết chết cô, chuyện ngày đó....

Ho khan một tiếng, thay xong cảnh phục, Nặc cảnh quan nhích tới: "Bạch Bạch, rất nhớ ngươi nga."

Lưu Bạch Ngọc ngậm điếu thuốc trắng mắt liếc cô, trên mặt viết đầy khinh bỉ.

"Ai nha, được rồi, đừng nóng giận, ngày đó là ta sai còn không được sao? Chủ yếu là cũng không biết cũng không biết ngươi cùng tỷ tỷ đang làm gì, vạn nhất đả thảo kinh xà thì làm sao bây giờ?"

"Đả thảo kinh xà?" Lưu Bạch Ngọc hướng về phía Nặc Nhất Nhất phun một ngụm khói, ánh mắt kia đơn giản là muốn tiền lên bóp chết cô, Nặc Nhất Nhất bị sặc khói ho khan, oán giận: "Đã nói, ngươi bớt hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe."

"Nói như vậy Hàn Nại không hút thuốc trước mặt ngươi?" Lưu Bạch Ngọc tuy rằng buồn bực, nhưng nhìn Nặc Nhất Nhất ho khan vẫn dập tắt thuốc lá. Theo Nặc Nhất Nhất nói, Lưu Bạch Ngọc chính là điển hình nói năng chua ngoa tâm mềm như đậu hũ.

"Ai nha, không nói đến nàng, lát nữa xuống xã khu, chủ yếu là cảnh của chúng ta, chính ủy cố ý bảo ta đi, có phải là có chuyện gì hay không a?" Nặc cảnh quan quả nhiên là cuồng công tác, nhất là sau khi trở về lập tức tiến nhập trạng thái công việc.

Mà Lưu Bạch Ngọc vốn dĩ còn không muốn phản ứng Nặc Nhất Nhất nghe cô nói lời này biểu tình có chút ngưng trọng, nàng nghiêng đầu nói sang chuyện khác: "Được rồi, ngươi có đến án khu xem — áp phích tuyền truyền hướng Nặc Nhất Nhất đồng chí học tập chưa? Nhất Nhất. Hiện tại ngươi ở phân cục chúng ta rất có danh tiếng nga."

"Làm cái gì?"

Vừa nghe Lưu Bạch Ngọc nói như vậy, Nặc Nhất Nhất đã biết không có chuyện gì tốt, cô thật nhanh chạy xuống lầu, khi thấy tấm áp-phích tuyên truyền học tập, tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.

Mỗi mội tấm áp phích tuyên truyền tấm gương để học tập hẳn là đều sẽ in một tư thế oai hùng chính diện mặc cảnh phục sao?

Vì sao của cô lại là như thế này?

Ảnh chụp chắc là lúc Nặc Nhất Nhất trên đường đưa đi bệnh viện, sắc mặt cô tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, cảnh phục trên người đều loang lổ vết máu, mà tua vít xuyên qua cánh tay phá lệ nổi bật, Nặc Nhất Nhất lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ tay phải, vừa lúc, sư phụ Triệu Vũ từ bên cạnh bước đến, cười vỗ vỗ vai Nặc Nhất Nhất: "Đến rồi, anh hào?"

"Sư phụ....."

Nặc Nhất Nhất vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đây rốt cuộc là như vậy chơi ác cô như vậy.

"Được rồi, ảnh chụp này tuy rằng thảm liệt một chút, nhưng may là đã giữ lại, hiệu quả tuyên truyền rất tốt, năm nay trong sở sẽ tiến cử ngươi. Bất quá ta nghe Bạch Ngọc nói ngươi không nói với mẹ ngươi? Rất nhanh sẽ đến thời gian đề cử đồng chí tiêu biểu rồi, nói cho cùng tay cũng tốt rồi, ngươi vẫn nên mau chóng nói cho ba mẹ ngươi biết một tiếng."

"Ân.... Thực sự là phiền phức. Cũng không phải công ty giải trí, làm những việc này làm gì."

Nặc Nhất Nhất có chút không vui, Triệu Vũ vỗ vỗ vai cô: "Đi thôi, lên lầu họp đi thôi, vừa lúc ngươi đã trở về, lần này có trọng án, trung đội cảnh sát và chi đội trị an đều đã đến."

"Chuyện của khu vực ta quản lý sao?"

Nặc cảnh quan vừa nói chuyện với sư phụ vừa đến phòng họp, Triệu Vũ mỉm cười: "Có thể xem là phải cũng có thể nói là không phải, sáng sớm mới nhận được tin tức, ta và Bạch Ngọc là hai người biết cuối cùng."

Phải nhưng cũng không phải? Bạch Bạch cũng biết?

Rốt cuộc là chuyện gì mà thần bí như vậy? Mắt phải của Nặc cảnh quan đột nhiên giật một cái, trong lòng cô mơ hồ dâng lên một cổ dự cảm bất hảo.

Đến phòng họp, Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn xung quanh một lần, người đến không ít, mà hiển nhiên áp phích tuyên truyền của cô có hiệu quả, người của phân cục cư nhiên đều biết cô, nhiệt tình cùng cô chào hỏi.

Đơn giản chào hỏi xong, bởi vì sở trưởng ra ngoài huấn luyện, cho nên chuyện trong sở tạm thời do ủy viên giải quyết, để hắn tự thân xuất mã, Nặc Nhất Nhất biết lần này không phải việc nhỏ,.

Đầu tiên là Trần cảnh trưởng đứng lên mà nói: "Trước đây đã tìm được chút manh mối, trên cơ bản nắm được thông tin, quán bar Thịnh Thế ở tầng ba tòa nhà Ma Huy, quả thực có hoạt động buôn bán ma túy."

Ma Huy.....ma túy....

Nặc cảnh quan cảm giác đầu óc của mình oanh một tiếng, trong nháy mắt tựa hồ cái gì cũng đều không nghe được nữa.

Sau đó là phân tích phương án của tổ điều tra ma túy và đội trị an, trong sở phụ trách công tác bắt người, mọi người tranh luận trọng điểm là người kinh doanh rốt cuộc nên bắt ai. Ủy viên kiên định nhận thức chuyện này không có quan hệ gì với Ma Huy, mà độ trưởng đội phòng chống ma túy kiên trì cho rằng nhất định thoát không ra quan hệ, nếu đã kinh doanh trong tòa nhà này thì người đứng đầu nhất định phải chịu trách nhiệm.

Nặc Nhất Nhất có chút ngân ngẩn nhìn mọi người, Lưu Bạch Ngọc từ phía sau bước đến đỡ lấy vai cô, hướng cô lắc đầu.

"Bạch Bạch, ngươi cũng biết vụ án này đúng không?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn cô: "Ta không quản chuyện của xã khu, nhưng nhiều ít cũng nghe được một chút, ngươi biết, đối với chuyện chấp pháp ta luôn luôn không hỏi tới."

"Ngươi tin không?" Nặc Nhất Nhất muốn cười, nhưng nụ cười kéo ra tựa hồ một chút cũng không giống cười, Lưu Bạch Ngọc nhìn vào mắt cô: "Nhất Nhất, ta có tin hay không không quan trọng, quan trọng là ... Ngươi tin hay không."

Nặc Nhất Nhất trầm mặc, kỳ thực cô muốn nói mình không tin, tràng cảnh lúc gặp mặt Hoan Thần hiện lên.

— Nặc cảnh quan, ngươi muốn biết thập nhất khu là làm hoạt động gì không?

— đây chính là căn cơ gia nghiệp của Hàn gia, căn cơ sản nghiệp lớn của Ma Huy.

Nếu là căn cơ.... Trong lúc nhất thời, Nặc Nhất Nhất tâm loạn như ma

Công tác trong sở chính là như vậy, một ngày thiết kế nghiệp vụ phân cục, đó chính là phương án đã ấn định thì sẽ lập tức hành động.

Ủy viên nhìn Nặc Nhất Nhất còn đang ngây người: "Nhất Nhất, ngươi cũng đi theo, vừa lúc ngươi đối với nơi đó quen thuộc hơn, cũng đừng ra mặt, tay ngươi không phải còn chưa hồi phục sao?"

Nặc Nhất Nhất chậm rãi gật đầu, không nói gì.

Trên đường trở lại ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc kéo lại Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, ngươi điên rồi? Ngươi thật sự muốn đi?"

Nặc Nhất Nhất nhìn nàng: "Mặc kệ thế nào, ta cũng phải nhanh chóng đến xem."

Lưu Bạch Ngọc có chút sốt ruột: "Ngươi như vậy mà đến thì xem là cái gì? Ngươi không cần gọi điện thoại trước cho Hàn Nại sao?"

Nặc Nhất Nhất lắc đầu, nhìn nàng: "Chẳng lẽ ngươi không biết trước khi hành động gọi điện thoại thì gọi là gì sao?"

Lưu Bạch Ngọc nhất thời cũng nói không ra lời, đúng vậy, nếu như trước đó gọi điện thoại, một khi bị phát hiện, đây là "mật báo", để lộ bí mật, phải bị cơ quan và đảng bộ xử phạt nặng.

"Hay là ngươi đừng đi, tính tình của Hàn Nại ngươi biết mà."

Lưu Bạch Ngọc tuy rằng ngày thường bất hòa với Hàn Nại, nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hàn Nại để ý nhất là cái gì, coi trọng nhất cái gì nàng rất rõ ràng.

Nặc Nhất Nhất cười khổ lắc đầu: "Bạch Bạch, cho dù ta không đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua sao? Đã lựa chọn trở về, lại đụng phải chuyện như vậy, đây có lẽ là an bài của ông trời."

"Ngươi thế nào lại tiêu cực như vậy."

Lưu Bạch Ngọc nhịn không được oán giận, dưới lầu, xe cảnh sát đã sẵn sàn, cảnh sát bắt đầu gọi Nặc Nhất Nhất.

Nặc Nhất Nhất nhìn nàng một cái, không nói thêm nữa, xuống lầu lên xe cảnh sát, Lưu Bạch Ngọc từ cửa sổ nhìn xe cảnh sát hú còi lao đi, nặng nề thở dài.

Dù sao vẫn là cố kỵ danh vọng của Hàn gia, trước khi chưa bắt được người, cảnh lực mặc cảnh phục cũng không xuống xe, xuống xe đều là cảnh sát mặc thường phục, Nặc Nhất Nhất như đứng đống lửa, như ngồi đống than ở trong xe cảnh sát chờ đợi, tay tới tới lui lui lật điện thoại nhiều lần, cuối cuộc gọi đó cũng không gọi đi.

Mãi cho đến nửa giờ sau, trong bộ đàm truyền đến tiếng hô hoán của một cảnh sát mặc thường phục.

— chính ủy, chính ủy, tình huống không ổn, người của đội chống ma túy và đội trị an đều đã ở đại sảnh.

Đại sảnh? Một xe người hai mặt nhìn nhau, chỉ chốc lát, có người đến gõ cửa xe, Nặc Nhất Nhất vừa nhìn đã nhìn thấy là A Khôn, A Khôn nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Là ủy viên sao? Cục trưởng Hồ ở bên trong, gọi ngài cùng thủ hạ đều vào trong."

Cục trưởng Hồ?

Vừa nghe đến lãnh đạo trên cục, Nặc Nhất Nhất càng là bất an. Ủy viên gật đầu không chút do dự dẫn theo lực lượng mặc cảnh phục tiến vào.

Dọc đường, Nặc Nhất Nhất đều thấp thỏm bất an, chờ lúc đẩy cửa đại sảnh ra, liếc nhìn lại Nặc Nhất Nhất đầu tiên nhìn thấy chính là cục trưởng ngồi ở giữa sảnh cùng Hàn Nại chuyện trò vui vẻ.

Hàn Nại tựa hồ cũng nhìn thấy Nặc Nhất Nhất, biểu tình trên mặt nàng không đổi, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén,
Chương trước Chương tiếp
Loading...