Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 49



Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn Nặc Nhất Nhất bộ dáng này liền biết đã xảy ra chuyện gì, nàng dùng tay đỡ trán: "Được rồi, ta đã biết, ngươi không chỉ phạm phải, hơn nữa còn rất triệt để."

Lưu Bạch Ngọc lợi hại chính là điểm này, nàng có thể dùng động tác tứ chi đơn giản biểu hiện ra linh hồn đang cường liệt khinh bỉ dựng thẳng ngón tay.

Nặc cảnh quan hoàn toàn hóa đá tại chỗ, cô không ngờ mình là một cao thủ đạp mìn, vấn đề là nếu nói Thiên tiên sinh..... Hành động thật là quá có thực lực rồi!

"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Lưu Bạch Ngọc vỗ vỗ vai Nặc Nhất Nhất, ngữ trọng tâm trường: "Không quan tâm hai người các ngươi vợ chồng son bao nhiêu ngọt ngào, ở trước mặt lão gia tử cũng không thể biểu hiện ra ngoài, hắn...Ân, ngươi hiểu được."

Nặc cảnh quan mặt đen lại nhìn Lưu Bạch Ngọc, cô thật sự không hiểu a....

Nặc cảnh quan dáng vẻ khẩn trương, Lưu Bạch Ngọc có chút hả hê: "Dù thế nào, không phải ngươi bình thường không sợ trời không sợ đất sao? Không đắc ý vì thân ái nhà ngươi yêu trù nghệ của ngươi nữa?"

"Ta đã nói đều là sự thật mà thôi, không đến mức....." Nặc cảnh quan vẫn khó tiếp thụ hiện thực, Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn đã biết cô thật sự khẩn trương, cười khoác vai cô an ủi: "Được rồi, đừng làm mặt khổ qua này nữa, Hàn thúc cho dù lợi hại hơn nữa, có không thích ngươi hơn nữa, nhưng ngươi cũng đã nắm thứ hắn quý trọng nhất trong tay, không cần sợ."

Nặc Nhất Nhất bĩu môi, cô nhấn mạnh "Ta không phải một Tiểu Bạch Kiểm kiếm cơm của nữ nhân."

"Tiểu Bạch Kiểm?" Lưu Bạch Ngọc cười nhìn Nặc Nhất Nhất, trên dưới quan sát một phen, giơ ngón tay cái lên: "Khoan hãy nói, Hàn thúc càng già khả năng quan sát càng mạnh."

Nặc Nhất Nhất: "......"

Lần thứ hai trở lại phòng làm việc, đối với việc Lưu Bạch Ngọc đến, Thiên tiên sinh cũng không để tâm, Lưu Bạch Ngọc còn nhiệt tình đến ôm Thiên tiên sinh một cái: "Hàn thúc, ngài thế nào lại đến?"

Hàn Thiên Đức ôm Lưu Bạch Ngọc vỗ vỗ bả vai của nàng, cũng không muốn giấu diếm: "Tiểu Bạch, đã lâu không gặp, lại đẹp ra."

Tiểu Bạch.....

Nặc cảnh quan vốn dĩ còn ở một bên thấp thỏm thiếu chút nữa cười ra tiếng, cô nhịn cười đến vẻ mặt dữ tợn, Lưu Bạch Ngọc dùng ánh mắt khinh bỉ cảnh cáo.

"Ân...ân -"

Nặc cảnh quan bước đến không biết nên nói cái gì, Hàn Thiên Đức liếc mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng. Lưu Bạch Ngọc cười cho cô một bậc thang: "Đây là Hàn thúc, vi phục xuất tuần, Nhất Nhất, xem ra ngươi tiếp đãi không được tốt lắm."

Nặc cảnh quan liếm môi, cô còn chưa kịp nói, Hàn Thiên Đức đã lên tiếng trước: "Đầu tiên là khiến ta chờ một lần, sau đó ở trước mặt ta khoe khoang tay nghề, ăn bánh trứng, uống trà, nói chuyện phiếm, phương thức làm việc của Nặc cảnh quan cùng người bình thường thật không giống nhau."

Lưu Bạch Ngọc nghẹn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất run một cái, đáng sợ, thực sự là đáng sợ, tâm lý trả thù còn mạnh hơn Hàn Nại.

"Ba."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hàn Nại đẩy cửa vào, xem ra nàng đến rất gấp, giày cao gót cùng váy ngắn màu đậm chưa kịp thay, tóc của nàng bị mồ hôi thấm ẩm, Hàn Nại dùng khóe mắt tìm kiếm thân ảnh của Nặc cảnh quan, sau khi thấy Nặc Nhất Nhất, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Mà hết thảy này đều bị Hàn Thiên Đức bất động thanh sắc đứng ở một bên quan sát thu hết vào đáy mắt, vì vậy, đố kị trong lòng lão nhân gia tăng vọt, khuôn mặt Nặc cảnh quan tựa hồ càng trắng hơn.

"Ba, sao ngươi lại tới đây?"

Hàn Nại đi tới bên cạnh Hàn Thiên Đức, trong giọng nói mang theo chút nũng nịu, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc gật đầu. Lưu Bạch Ngọc hướng nàng và Nặc Nhất Nhất chép miệng, Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, Nặc cảnh quan ủy khuất nhìn nàng, thật không quản chuyện của nàng a.

"Hừ. Ba người các ngươi tưởng ta mù sao? Trước mắt ta liếc mắt đưa tình cái gì?"

Hàn Thiên Đức tâm tình lại càng không thoải mái, thật đúng là con gái lớn không thể giữ, vừa vào đến trọng tâm hoàn toàn đặt trên người Tiểu Bạch Kiểm kia! Lưu Bạch Ngọc phản ứng nhanh, nàng vừa nhìn tình huống đã đoán được, cười vuốt tóc: "Ai u, ta đột nhiên nhớ tới vở kịch này không còn chỗ cho ta diễn, ta đi trước a, tạm biệt, Hàn thúc một nhà các ngươi trò chuyện a."

Lưu Bạch Ngọc thoại lý hữu thoại Hàn Thiên Đức không phải nghe không hiểu, hắn gật đầu, vẫn là gương mặt nghiêm túc. Nặc cảnh quan vẫn trơ mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, cô không hy vọng Lưu Bạch Ngọc đi, chỉ để lại mình cô đối phó cáo già, tâm lý thực sự không đủ. Lưu Bạch Ngọc dùng ánh mắt khách sáo thăm hỏi dáng vẻ khiếp nhược của cô, hất đầu, tiêu sái đi rồi.

Hàn Thiên Đức nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu Bạch Ngọc một hồi, thở dài,: "Thế giới này, thực sự là rối loạn."

Lời của hắn rất rõ ràng, là đang ám chỉ quan hệ của Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cùng với Hàn Nại cùng Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hàn Nại, cô thực sự không biết phương thức ra bài của Hàn Thiên Đức, tựa hồ không giống người bình thường. Hàn Nại nhìn cô một cái, xoay người cười kéo tay Hàn Thiên Đức: "Ba, ngài đã tới thế nào không nói cho ta một tiếng."

"Ta cũng không phải tới thăm ngươi."

Tuy rằng vẫn xụ mặt, nhưng bị con gái kéo cổ tay, sắc mặt của Hàn Thiên Đức vẫn còn có chút hòa hoãn.

Nặc cảnh quan ở một bên len lén nhìn, nhịn không được âm thầm khinh bỉ, thực sự là quá ngây thơ, cuồng ma yêu con gái.

"Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Hàn Nại nhìn đồng hồ đeo tay , lẽ ra nàng tối nay đã có sắp xếp, bị Nặc cảnh quan cùng ba nàng hai người trước sau truyền đến tin tức làm cho kinh động. Nếu không phải ba nàng ở đây, Hàn Nại thật muốn nắm khuôn mặt Nặc cảnh quan hỏi cô một chút là sợ dây thần kinh nào không đúng, lại dám không có việc gì đi vuốt râu cọp, chẳng lẽ không biết có chuyện gì trước tiên cũng phải báo cáo sao? Tính tình tự tin đến lỗ mãng này, Hàn Nại nhất định phải cho cô chút sắc mặt mới được.

Ở trước mặt con gái, Hàn Thiên Đức tựa hồ cũng không cứng rắn như trước, nhất là lúc bị Hàn Nại kéo cánh tay, sắc mặt của hắn rõ ràng hòa hoãn.

Nặc cảnh quan tự động trở thành tài xế, mà Hàn Nại thì cùng Hàn Thiên Đức ngồi ở ghế sau.

Hàn Thiên Đức nhìn con gái, đau lòng hỏi: "Thế nào lại gầy đi?"

Hàn Nại mỉm cười trả lời: "Gần đây công việc có chút bận rộn, trời lại quá nóng, không có khẩu vị."

Hàn Thiên Đức hừ lạnh một tiếng: "Không phải ngươi có đầu bếp sao?"

Hàn Nại ôm cánh tay Hàn Thiên Đức, cười nói: "Đầu bếp nào nấu cũng không bằng ba nấu, không phải cùng một cấp bậc."

Nặc cảnh quan lái xe ở phía trước nỗ lực để bản thân biến thành không khí, nỗ lực không để bản thân nhìn cái miệng cười thiếu chút nữa rộng đến mang tai của Hàn Thiên Đức. Kỳ thực Nặc cảnh quan cũng có chút buồn bực, lấy thân phận cùng địa vị của Hàn Thiên Đức, bình thường bên cạnh người khen tặng hắn khẳng định không phải số ít, thế nào còn dễ dàng thỏa mãn như vậy?

Đến nhà hàng Thiên Hòa, Nặc cảnh quan trước là mở cửa xe cho Hàn Thiên Đức, sau khi xuống xe Hàn Thiên Đức nhìn cô, đứng tại chỗ, Nặc Nhất Nhất có chút kỳ quái vì sao hắn không đi, cửa xe bên kia bị mở ra, Hàn Nại bước xuống khoác cánh tay hắn, hai cha con nàng cùng nhau vào nhà hàng.

Nặc cảnh quan: "....."

Nặc cảnh quan buồn bực ngồi đối diện hai người, thế nào đều cảm giác mình có chút dư thừa.

Lúc món ăn lên bàn, có đồ ngọt Hàn Nại thích ăn, Nặc cảnh quan theo thói quen gắp một miếng cho Hàn Nại, Hàn Nại vừa định ăn, Hàn Thiên Đức ở một bên ho khan một tiếng.

Hàn Nại mỉm cười, gắp một cái mề gà vào chén cho Hàn Thiên Đức: "Ba, ngươi ăn nhiều một chút, ta cảm thấy món ăn ở đây coi như không tệ, hoàn cảnh cũng tốt."

"Ân."

Hàn Thiên Đức liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, cúi đầu ăn.

Nặc Nhất Nhất: "....."

Trời xanh a! Hậu thổ a~! Ai có thể nói cho cô biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Trong lúc Nặc Nhất Nhất phát điên, phòng ăn bị gõ cửa, ba người cùng nhìn ra, chỉ thấy nam nhân một thân tây trang giày da bưng ly rượu đi đến: "Hàn lão gia? Ta nhìn thấy rất giống ngài, nhưng không dám mạo muội sợ nhận lầm."

Nhìn nam nhân ăn nói cùng cử chỉ chính là người làm ăn, Hàn Thiên Đức trên mặt mang một nụ cười nhạt, thái độ bất ôn bất hỏa, hiển nhiên là quan hệ làm ăn bình thường. Uống một ngụm rượu, nam nhân nhìn Hàn Nại: "Vị này chính là lệnh thiên kim đi, thực sự là khí chất tốt, người cũng xinh đẹp."

Hàn Thiên Đức nhướng mày, nhìn Hàn Nại, gương mặt kiêu ngạo, cùng loại thần sắc nhàn nhạt vừa rồi hoàn toàn bất đồng.

Nam nhân giơ ly rượu nhìn Nặc Nhất Nhất: "Vị này chính là?"

Nặc cảnh quan có chút xấu hổ, cô cảm thấy lấy ấn tượng của Hàn Thiên Đức đối với cô, rất có thể bị nói thành người làm chuyện quét rác.

Hàn Thiên Đức liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, nhàn nhạt nói: "Con gái nuôi của ta."

"Nga, cũng là nhân trung long phượng."

Nam nhân cười khích lệ, lời nói của Hàn Thiên Đức không chỉ khiến Nặc Nhất Nhất giật mình, ngay cả Hàn Nại ngồi ở bên cạnh hắn cũng kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn ba mình.

Nam nhân hàn huyên vài câu, nhìn ra Hàn Thiên Đức tâm tình không cao, liền biết điều đi rồi.

Bởi vì nhạc đệm mới vừa rồi, bầu không khí giữa ba người nhất thời có bất đồng rất lớn.

Hàn Nại nhìn Hàn Thiên Đức, trong mắt mang theo vẻ vui mừng. Hàn Thiên Đức nhìn nàng một cái, thở dài: "Nuôi con gái thật đúng là uổng phí, có Tiểu Bạch Kiểm liền không cần ba nữa."

"Nào có."

Hàn Nại bất đắc dĩ cười, Hàn Thiên Đức hừ lạnh một tiếng: "Không phải sao? Nhiều năm như vậy, ngươi đã khi nào mở miệng cầu xin ta? Ân?"

Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua với cô là đã nói chuyện giữa hai người với Hàn Thiên Đức, cũng chưa nói qua cái gì mở miệng cầu xin các loại.

Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, lại nhìn Hàn Thiên Đức: "Ba......"

"Hừ, ta phải nói." Hàn Thiên Đức cuối cùng cũng đồng ý dời ánh mắt lên người Nặc Nhất Nhất. Nặc cảnh quan như lâm đại địch, buông đôi đũa trong tay, ngồi nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Đức.

"Nặc Nhất Nhất."

Hàn Thiên Đức chậm rãi lên tiếng, ánh mắt thâm trầm xen lẫn một chút bất đắc dĩ, Nặc Nhất Nhất bật người trả lời: "Có!"

Hàn Thiên Đức nhìn tư thế ngồi tiêu chuẩn quân sự hóa của Nặc Nhất Nhất, nghe đáp lại vang dội của cô, thở dài: "Thật đúng là không đi con đường bình thường, khó trách không thể bắt được con gái của ta."

Lời này nói giống như Nặc Nhất Nhất là yêu quái, cô cũng sẽ kiên trì đáp ứng, chỉ cần có thể cùng với Hàn Nại, dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc, thế nào cũng được, mất mặt thì mất mặt đi.

Hàn Thiên Đức ánh mắt thâm trầm nhìn Nặc Nhất Nhất: "Ngươi rất lợi hại, Tiểu Nại từ nhỏ đến lớn theo ta nũng nịu số lần cũng không sánh bằng một tháng này."

"Ba!" Hàn Nại đỏ mặt, có chút quẫn bách nhìn Hàn Thiên Đức. Nàng không quen biểu đạt, quen yên lặng làm mọi chuyện, càng không muốn đem việc này nói cho người yêu biết, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy thẹn thùng. Hàn Thiên Đức liếc nàng một cái: "Ngươi nghĩ rằng ta lão hồ đồ dễ gạt gẫm? Ta còn nghĩ ngươi gần đây thế nào rãnh rỗi như vậy, ba lần bốn lượt bay về ta bên này, vừa mới bắt đầu ta còn tưởng rằng ngươi thật sự nhớ ta, nếu không phải sau đó thấy ảnh chụp của nàng cười đến không giống cái gì trong điện thoại, ta đến bây giờ còn không biết là xảy ra chuyện gì, aiz, xem ra khuôn mặt già nua của ta so ra kém tiểu bạch kiểm người ta....."

Lời nói của Hàn Thiên Đức muốn bao nhiêu chua thì có bấy nhiêu chua, nhưng những lời này đả kích Nặc cảnh quan chỉ là một điểm nửa điểm, cô nhìn Hàn Nại cúi đầu mím môi không nói, trong lòng cảm động cùng khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...