Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 70



"Mẹ, ngài nghìn vạn lần đừng nói như vậy!" Giọng nói của Nặc Nhất Nhất đều có chút run, trái lại Lưu Bạch Ngọc ở bên cạnh nội tâm cười đến run rẩy, nhưng mặt mũi vẫn như cũ là cau mày nhìn Nặc Nhất Nhất, rõ ràng muốn cùng Nặc mụ mụ đứng ở cùng một trận chiến.

Nặc mụ mụ nhìn Nặc Nhất Nhất như vậy càng là vô cùng đau đớn: "Ta thế nào lại sinh một kẻ vô dụng như ngươi, thích nữ nhân ta còn chưa nói gì, lại còn là một kẻ bị thê quản nghiêm!"

Rất hiển nhiên, Lưu Bạch Ngọc đến đã hoàn toàn làm loạn tiết tấu xuất quỹ, trọng điểm của Nặc mụ mụ đã không ở chuyện con gái mình thích nữ nhân nữa, mà là từ từ diễn biến thành bàn luận sự đáng sợ của hồ ly tinh.

Nặc Nhất Nhất không dám cùng mẹ phát giận, chỉ có thể đem lửa giận phát tiết trên người Lưu Bạch Ngọc, cô hướng Lưu Bạch Ngọc đang nghẹn nín tố khổ rống giận: "Ngươi làm gì vậy a?"

Lưu Bạch Ngọc cả kinh, yên lặng cúi đầu, cắn môi ngưng thần.

Nàng tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng là lại dùng hành động vượt qua vô số cản trở, trực tiếp thông vào nội tâm của Nặc mụ mụ.

Vì vậy, một chưởng chụp lên đầu Nặc cảnh quan, Nặc mụ mụ đem Lưu Bạch Ngọc che chở sau người, hai tay chống nạnh, nàng hung thần ác sát nhìn Nặc Nhất Nhất: "Bạch Ngọc đã nói cái gì, ngươi lại rống nàng? Nặc Nhất Nhất, có phải ngươi cảm thấy mình thiếu người ta còn chưa đủ nhiều hay không?"

Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, đang muốn nêu lên luận chứng, lại bị Lưu Bạch Ngọc giành trước một bước.

Lưu Bạch Ngọc len lén nhìn Nặc Nhất Nhất, phi thường "khiếp đảm" lôi kéo cánh tay Nặc mụ mụ, nhỏ giọng khuyên: "A di, ngài đừng nóng giận, bởi vì ta, không đáng...."

Nói xong, giọng nói liền nghẹn ngào, Nặc mụ mụ nghe được thẳng nghiến răng, Nặc cảnh quan đã hoàn toàn hóa đá, Lưu Bạch Ngọc đây gọi là gì? Cái này gọi là ác độc nữ phối thích hợp nhất a! Quả thực ở trước mặt cô trình diễn cẩu huyết lúc tám giờ, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì hành động cao siêu, đem người mẹ "thuần khiết" cứ như vậy mà mê hoặc, Nặc cảnh quan đau lòng a!

Nhìn con gái, lại nhìn Lưu Bạch Ngọc, Nặc mụ mụ nặng nề thở dài: "Ngươi đi đi, ta hiện tại không muốn thấy ngươi."

Nặc Nhất Nhất trừng mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Đi nhanh lên a, mẹ ta không muốn thấy ngươi."

Lưu Bạch Ngọc rụt một cái nép vào cánh tay Nặc mụ mụ, Nặc mụ mụ thoáng cái nhíu mày: "Nặc Nhất Nhất, ngươi nghe không hiểu lời nói của ta sao? Ta bảo ngươi cút!"

Nặc Nhất Nhất: "....."

Dưới cái nhìn hả hê của Lưu Bạch Ngọc, Nặc cảnh quan bi phẫn, ngay cả thời gian thu dọn đồ đạc cũng không có liền bị đuổi ra khỏi gia môn, tuy rằng bị đuổi ra khỏi nhà đã là chuyện trong dự liệu, dù sao không có bị đánh chết hoặc bị thương, nhưng thấy Lưu Bạch Ngọc dáng vẻ dào dạt đắc ý như vậy, trong lòng cô quả thực rất ủy khuất.

Nhìn Nặc Nhất Nhất rời khỏi, Lưu Bạch Ngọc nhẹ nhàng thở dài, quay đầu nhìn Nặc mụ mụ: "A di, nàng nặng tâm tư, ta vẫn nên đi xem nàng một chút."

"Ngươi còn đi xem nàng?" Nặc mụ mụ kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc bi thương cười: "A di, kỳ thực trong mắt của ta, tình cảm giữa những người như bọn ta, tuy rằng không giống tình cảm giữa nam nữ, có một tờ giấy hôn thú, có con cái ràng buộc, nhưng lại rất thuần túy, nhiều hơn là vì tình yêu mà ở bên nhau."

Nặc mụ mụ không nói, lời nói của Lưu Bạch Ngọc quả thực nói đến trong lòng nàng. Thấy phòng tuyến trong lòng Nặc mụ mụ thả lỏng, Lưu Bạch Ngọc nói tiếp: "A di, ngài cũng đừng trách Nhất Nhất nữa, nàng cũng rất vất vả...Trong thời gian tay nàng bị thương, là ta không ở bên cạnh nàng, vẫn là người kia cùng nàng, cho nên nàng mới có thể...."

Ánh mắt của Nặc mụ mụ thoáng cái rơi xuống trên người Lưu Bạch Ngọc: "Không phải ngươi nói nàng đến trung tâm an dưỡng sao?"

Lưu Bạch Ngọc cúi đầu: "Ta gạt ngài, xin lỗi."

Lời đơn giản thừa nhận lệch lạc, cùng với vẻ mặt đau lòng, Nặc mụ mụ không biết nàng còn có cái gì trách móc gì Lưu Bạch Ngọc, nàng thở dài, vỗ vỗ lưng Lưu Bạch Ngọc: "Đi thôi."

* * * * *

Chờ Lưu Bạch Ngọc vui vẻ từ trong nhà Nặc Nhất Nhất lắc lư đi ra, bị Nặc cảnh quan từ lâu ôm cây đợi thỏ bắt được.

"Ngươi còn cười, ngươi lại còn cười ra tiếng!"

Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc cười đến hoa chi loạn chiến, tức giận đến run người: "Bẫy chết ta, ta thế nào nói với nàng a!"

"Ai u, thân ái, ngươi có chút lương tâm có được hay không? Mẹ ngươi tính tình như vậy, nếu không phải ta giải quyết cho ngươi, ngươi có thể sinh long hoạt hổ nhảy nhót lung tung ở đây khi dễ ta?"

"Khi dễ?"

Nặc Nhất Nhất giả vờ sợ hãi: "Lưu đại tỷ, ngài nghìn vạn lần đừng nói như vậy, ai dám khi dễ ngươi a, ngươi thật lợi hại a, bất tri bất giác liền thần thâu đến nhà ta."

"Ngươi thật sự được thứ tốt, nghìn vạn lần đừng cô phụ Hàn Nại, sự nỗ lực của nàng vì ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng nổi!"

Lưu Bạch Ngọc liễm nụ cười, nghiêm trang nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan có chút giật mình: "Cái gì?"

Lưu Bạch Ngọc thở dài: "Ai, ngươi thật đúng là cái gì cũng không biết, nàng không nói cho ngươi biết?"

"Nói cái gì?"

Nặc Nhất Nhất nóng nảy nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc mím môi nhìn cô, Nặc Nhất Nhất càng nóng nảy hơn: "Ngươi nói mau a, tính tình của Hàn Nại ngươi còn không biết sao? Nàng làm việc gì cho tới bây giờ cũng không nói với ta, nhất định phải tự ta cơ duyên xảo hợp mà phát hiện."

Lưu Bạch Ngọc liếc xéo: "Ngươi ít đem trách nhiệm đều đặt trên người kẻ khác, kẻ ngốc như ngươi cũng rất ít, ngươi không tự phát hiện a?"

"Ai nha, đều là lỗi của ta, được chưa? Tỷ tỷ, ngươi nói mau a."

Nặc Nhất Nhất thúc giục Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn cô: "Mẹ của ngươi ngươi còn không hiểu a? Mặc dù ta mới cùng a di tiếp xúc không bao lâu, nhưng tính tình của ngươi thật đúng là không giống a di, a di tuyệt đối là loại người nóng nảy, có thể đem ngươi đánh chết thì tuyệt đối sẽ không đánh tàn phế."

.....

Nặc Nhất Nhất thập phần bội phục nhìn Lưu Bạch Ngọc gật đầu: "Có thể đem ngươi đánh chết thì tuyệt đối không đánh tàn phế.... Lời này đơn giản là thiết kế riêng cho mẹ ta, quá hợp."

"Bớt nịnh hót." Lưu Bạch Ngọc liếc mắt: "Không phải trước đó ngươi là người tàn tật sao? Len lén ẩn nấp chữa thương, ngươi cho là lúc đó Hàn Nại sảng khoái như vậy mà ra ngoại quốc sao? Nàng âm thầm liên lạc với ta, bảo ta chiếu cố tốt cho ngươi. Còn cả mẹ ngươi, ngươi nghĩ một chút cũng không nói cho nàng biết một khuê nữ nuôi lâu như vậy đột nhiên âm thầm mất tích mấy tháng, là người ai cũng sẽ nóng lòng đi? Ngươi trước đừng trừng mắt, kế này không phải là ta bày ra, là Hàn Nại nhà ngươi dạy ta."

Nghe lời nói của Lưu Bạch Ngọc, trong lòng Nặc Nhất Nhất thật không phải tư vị, đoạn thời gian đó tay bị thương, cô đang làm gì? Hối hận, lúc không có chuyện gì làm tìm thú tiêu khiển giết thời gian, đến cuối cùng, nếu như không phải Hàn Nại tìm tới, với tính cách của cô là tuyệt đối sẽ không để bản thân mũi dính đầy tro, hai người sẽ cứ như vậy mà bỏ lỡ.... Hàn Nại....

Lưu Bạch Ngọc nhìn dáng vẻ của Nặc Nhất Nhất biết cô đang suy nghĩ gì, vỗ vai cô: "Nàng nỗ lực rất nhiều vì ngươi, ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng nổi, Nhất Nhất.... Đừng phụ nàng."

Lời này là Lưu Bạch Ngọc vẫn muốn nói với Nặc Nhất Nhất, tuy rằng đặt tay lên ngực tự vấn , vừa mới bắt đầu Lưu Bạch Ngọc quả thật là không đồng ý Nặc Nhất Nhất cùng với Hàn Nại. Dù sao bối cảnh của Hàn Nại nàng là hiểu rõ, tâm thái của Nặc Nhất Nhất nàng cũng hiểu, hai người thân phận địa vị cách nghĩ cách nhau quá xa, nhưng đến bây giờ, nàng cũng nhìn thấy tất cả nỗ lực của hai người. Dần dần, Lưu Bạch Ngọc cũng hiểu rõ, một người cần rốt cuộc là cái gì, những người đứng xem vĩnh viễn nói không rõ, chỉ có bản thân họ mới hiểu rõ tim mình. Có lẽ, sự thẳng thắn cùng chính trực của Nặc Nhất Nhất chính là ông trời chuẩn bị cho Hàn Nại, chỉ có Nặc Nhất Nhất mới có thể đi vào lòng nàng, bổ khuyết chỗ trống của nàng.

"Ta đã biết."

Nặc Nhất Nhất có chút ủ rũ, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô như vậy liền nở nụ cười: "Thế nào, lại tự ti? Ai nha, rất bình thường, ở cùng một chỗ với những người ưu tú như bọn ta, sẽ luôn để cho người ta có cảm giác thấp hơn một đoạn."

"Cái gì a? Ngươi còn có tâm tình nói đùa?" Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, cô nắm tóc: "Hiện tại đều hỗn loạn rồi, ai, thế nào biến thành như vậy."

"Ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ." Lời nói của Lưu Bạch Ngọc sắc bén không chút lưu tình: "Ngươi nhìn không ra a di đã có chút nhượng bộ rồi sao?"

"Có sao? Ta thấy là nàng rất thích ngươi."

Nặc Nhất Nhất liếc Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc bễ nghễ nhìn cô: "Đó là đương nhiên, bản cô nương chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở trong truyền thuyết, được rồi, ngươi biết một ca khúc tên là Hoa Hồ Điệp của Thái Y Lâm không? Đó chính là nói về ta."

Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc nở nụ cười: "Không có, ta chỉ biết nàng có một ca khúc tên là "Ta Khinh"."

Lưu Bạch Ngọc trầm mặc một hồi, nàng ưu nhã giơ chân lên, nhắm cái mông của Nặc Nhất Nhất tống một cước: "Ngươi nên đem chút thông minh của ngươi dùng trong tình cảm mới phải."

Nặc Nhất Nhất rất nhanh tránh né, cười nói: "Cũng là bởi vì ta không thông minh, cho nên ông trời mới mang một người bạn thông minh như ngươi đến cho ta." Nặc cảnh quan không ngốc, làm bạn làm được như Lưu Bạch Ngọc, cả cục phân cũng dám hứng, phần tình cảm này, cô sợ là cả đời này cũng muốn ghi khắc trong lòng.

"Ai, u, nói lời đường mật?"

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Lưu Bạch Ngọc được khích lệ vẫn là rất vui vẻ, Nặc Nhất Nhất tiến lên, làm nũng ôm lấy thắt lưng nàng: "Bạch Bạch, cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn ta cái gì?" Lưu Bạch Ngọc mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cọ cọ: "Có ngươi thật sự tốt."

Nhéo mũi Nặc Nhất Nhất, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô: "Ngươi thôi đi, hiện tại bắt đầu vỗ mông ngựa? Đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa dối qua cửa, nói một chút, ngươi thế nào lại yêu ta như vậy, mỗi lần có chuyện xấu gì đều phải kéo ta xuống nước?"

"Ai u, người ta không phải mỗi lần đều đem ngươi để ở trong lòng sao, trong cái khó ló cái khôn liền nhớ đến ngươi."

"Cái miệng này nga."

Lưu Bạch Ngọc nhéo miệng Nặc Nhất Nhất, hai người cười cợt không chút đứng đắn.

"Nhất Nhất, các ngươi đang làm gì vậy?"

Một giọng nam hồn hậu vang vọng bên tai, Nặc Nhất Nhất giống như bị chạm điện liền đẩy Lưu Bạch Ngọc ra, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt.

"Ba.... Ngài thế nào thời gian này đã trở về?"

"Ta quay về xem ngươi có bị mẹ ngươi đánh chết chưa!"

"Cái gì?"

Một lời hai ý nghĩa khiến cả người Nặc Nhất Nhất cũng không tốt rồi, ba Nặc vẫn nhìn Nặc Nhất Nhất, lại nhìn Lưu Bạch Ngọc, nặng nề thở dài: "Nhất Nhất, ta không ngờ con gái ta lại là như vậy....."

Cô chưa kịp nói, phía sau,âm thanh giày cao gót nện xuống từng tiếng vang lên, kèm theo là lãnh hương quen thuộc, Nặc cảnh quan hoàn toàn hóa đá, mà Lưu Bạch Ngọc đứng ở bên cạnh cô cũng mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Hàn Nại từ phía sau ba Nặc chậm rãi bước ra, mang theo một tia vô cùng kinh ngạc nhìn hai người.

......Đây là tình huống gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...