Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 52: Khóc



Hình như từ trước tới giờ Hoàng Trường Minh chưa từng tới chỗ như thế này.

Có lẽ mặc một bộ Âu phục thủ công cao cấp nhập khẩu, lại ở trong hoàn cảnh tiếng người huyên náo ầm ĩ như bây giờ, có vẻ không hợp nhau lắm.

Lam Ngọc Anh chú ý tới lúc anh mới vừa vào cửa đã bắt đầu nhắn lông mày, nhưng anh cũng không nói gì, một câu oán trách hay một chút ghét bỏ cũng không có, trầm ổn dẫn theo cô đi vào trong.

Tay của cô từ đầu tới cuối vẫn luôn được anh năm chặt dắt đi.

Mình được anh bảo vệ ở sau lưng, hình như là vì phối hợp cùng cô, bước chân anh cố gắng bước chậm lại.

Đã thật lâu không ai bảo vệ mình như vậy rồi...

Tìm quây hàng rau quả tươi ngon nhưng cũng ít người, Lam Ngọc Anh chọn nguyên liệu nấu ăn căn cứ vào món ăn muốn làm vào buổi tối.

Đối với việc chọn đồ ăn thì cô tương đối thành thạo, tuổi còn nhỏ đã thường xuyên đi cùng bà ngoại đến chợ sáng đầu ngõ mua thức ăn, biết rõ mỗi một loại rau quả và món ăn mặn nên chọn như thế nào.

Đến khi có lựa chọn xếp lại xong, mới phát hiện ánh mắt Hoàng

Trường Minh giống như hơi có vẻ đang khóa ở trên mặt cô, đôi mắt cô có hơi mắc cỡ nhìn lướt qua: "À Ừ, hai thứ này trước! Rau muống có hơi héo, đợi chút nữa đổi quầy rồi mua tiếp...

Hoàng Trường Minh nhận túi nhựa, đưa cho ông chủ tính. "Tổng cộng là bốn mươi bảy nghìn năm trăm đồng!"

Móc ra một tờ hai trăm nghìn từ trong ví tiền, nhưng ông chủ không nhận: "Thưa anh, có tiền lẻ hay không?"

Hoàng Trường Minh nhíu mày, nhìn vào trong ví tiền thấy chỉ có một xấp giấy màu đỏ và hóa đơn. "Để tôi trả cho!" Lam Ngọc Anh cúi đầu lật túi. "Không cần!" Hoàng Trường Minh hơi đè xuống tay của cô, lông mày nhăn càng thêm sầu, thái độ kiên trì đưa tới tờ hai trăm nghìn: Thối"

Ông chủ đành phải nhận lấy, thổi lại cho anh một đồng tiền lẻ.

Lúc rời đi, Lam Ngọc Anh chú ý tới bên cạnh quản sữa chua đối diện đang để khung áp phích, bảo Hoàng Trường Minh chờ một chút, còn mình thì đi tới.

Đợi nàng cầm lấy điện thoại quay trở về, Hoàng Trường Minh lập tức mặt mày u ám chất vấn: "Cô mới cười cười nói nói với ông chủ bán sữa chua là muốn dụ dỗ vớ vẩn cái gì!" "Tôi đâu có..." Vẻ mặt Lam Ngọc

Anh sững sờ, ngơ ra. "Không add facebook nhau?" Hoàng Trường Minh híp mắt.

Vẻ mặt Lam Ngọc Anh câm nín, giơ bình sữa chua trong tay lên giải thích: "Tôi chỉ là quét mã, nói có thể cho một bình tặng phẩm nhỏ...

Nét mặt Hoàng Trường Minh đã tốt hơn nhiều, nhưng khỏe mỗi vẫn căng cứng. "Sau này không được mắt đi mày lại với người đàn ông khác!"

Người đàn ông theo chủ nghĩa phong kiến, "Cũng không được tùy tiện để lại phương thức liên lạc với người đàn ông khác!"

Hoàng Trường Minh kéo tay của cô qua một lần nữa, dùng sức siết chặt: "Có phải trong lòng đang lén măng tôi hay không?" "Khụ!" Lam Ngọc Anh liên tục lắc đầu không ngừng, cười ngượng ngùng: "Không có

Sao người đàn ông này luôn có thể biết rõ lòng người khác như vậy!

Từ đầu tới cuối luôn có cảm giác lạnh gáy, Lam Ngọc Anh nói sang chuyện khác: "Phía trước có bán hải sản đấy, có muốn mua chút tâm lớn om dầu hay không?"

Đã đến quầy hàng hải sản, cô cầm cái kẹp nghiêm túc lựa chọn. "Ông chủ, bớt chút đi!" "Cô gái à, ba mươi chín một cần là không đặt rồi, đều là còn sống "Ba mươi lăm "Không được không được, thế là mất hết tiền rồi!"

Lam Ngọc Anh giả bộ muốn trả lại tôm: "Mấy con tôm này của ông đều sắp chết, hơn nữa quầy hàng bán hải sản cũng rất nhiều, vậy tôi sang bên cạnh nhìn thử là được!" "Đừng đừng!" Ông chủ thấy cô định làm thật, vội vàng gọi lại, bộ dạng chịu thua: "Cô gái, cô xem cô đã chọn rất lâu, cho cô được hời ba nghìn, còn ba mươi sáu một cản nhét" "Được!" Lam Ngọc Anh rất miền cưỡng gật đầu.

Lúc ông chủ quay người cần lần nữa, hí hửng trong một lúc, nhướn lông mày với người bên cạnh.

Yết hầu Hoàng Trường Minh lên xuống.

Lúc ông chủ đưa cho Hoàng Trường Minh tiền lẻ, cười nói:"Ngài cưới được người vợ hiền lành như vậy thật đúng là có phúc mà!"

Lam Ngọc Anh ngẩn ngơ

Ý thức được ông chủ đã hiểu lầm, lúng túng xua tay: "Ôi, chúng tôi không... "Đi thôi!”

Đột nhiên Hoàng Trường Minh dắt qua tay của cô.

Đi về từ cuối chợ, trong đầu Lam Ngọc Anh còn nghĩ tới câu nói kia.

Hình như xung quanh ngoại trừ mấy cô, dì đi một mình cầm giỏ đồ ăn, tới đây đều là vợ chồng, lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, hai người nắm tay, nguyên liệu nấu ăn mua được đều bị anh cầm lấy, hoàn toàn chính xác rất giống một đôi vợ chồng son. "Ông chủ bán hải sản vừa rồi hẳn là đã hiểu lầm quan hệ của chúng ta, mới nói như vậy..."

Hoàng Trường Minh thản nhiên liếc mắt nhìn cô: "Mình biết rõ là được không phải sao." "...". Cũng đúng.

Lam Ngọc Anh gật đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút buồn bực nhỏ. "Còn thiếu cái gì à?" "Đã đủ rồi."

Hoàng Trường Minh gật đầu, dẫn cô đi về cửa ra.

Bởi vì cửa ra vào liên quan với vị trí bày quầy bán hàng, có hơi chen lần, Lam Ngọc Anh có cảm giác bị người ta đụng nhẹ, nhưng cô lại không có để ý, chỉ cảm thấy bả vai nhẹ xuống, sau đó mới phản ứng: "A! Có người ăn cướp, túi của tôi!"

Bên ngoài chợ bán thức ăn, quả nhiên có bóng dáng một người đàn ông đang chạy đi.

Sau khi Lam Ngọc Anh thấy rõ, lập tức chạy đi đuổi theo.

Đám người hai bên đều bị cô phá mở ra, hình như cô chỉ có một suy nghĩ, chính là muốn cầm lại túi của mình.

Thật ra đồ vật bên trong có thể cũng không nhiều, một túi giấy vệ sinh và một chùm chìa khoá, trong ví tiền có tiền, tờ màu đỏ cũng không tới hai tờ, chỉ là cô vẫn phải đuổi theo, bởi vì bên trong có cái thanh mã tấu là vật bất ly thân và cực kỳ quan trọng đối với cô.

Lam Ngọc Anh không biết mình lấy sức ở đâu ra, kiên nhẫn đuổi theo điên cuồng.

Dường như người đàn ông cướp bóc tựa hồ cũng không ngờ tới cô có thể đuổi theo không bỏ như vậy, mằng hai câu trong miệng, lúc chạy đến ven đường đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra, chỉ lấy duy nhất thứ đáng giá là túi tiền.

Lúc Lam Ngọc Anh đuổi theo, người đàn ông cướp bóc đã chạy đến đường đối diện.

Còn túi của cô bị ném ở giữa lộ, cái thanh mã tấu kia cũng ở đây.

Lam Ngọc Anh không chút nghĩ ngợi chạy tới nhặt, cùng lúc đó, tiếng kèn ô tô bén nhọn vang lên, cô sợ tới mức nhắm mắt lại. "Cẩn thận!"

Có người vươn tay nắm lấy cánh tay của cô.

Ngay sau đó, một chiếc xe con chạy nhanh gần như tên bắn mà vụt qua từ trước người của cô.

Lam Ngọc Anh trơ mắt nhìn, bánh xe hai lần trước sau cản trên chuôi đạo ngay trước mặt.

Cô thò tay nhặt lên rất nhanh, đồng thời bị Hoàng Trường Minh kéo về vị trí ven đường an toàn: "Cô không sao chứ?" "Không sao hết..." Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Trong ánh mắt thì thất hồn lạc phách đấy, nhưng cũng không phải là bị dọa, mà là không hề chớp mắt nhìn xuống mã tấu trong tay.

Phía trên chuôi mã tấu đã hoàn toàn bị bánh xe cán bể nát rồi, cũng không còn cảm giác trơn nhẵn, nhẹ nhàng đụng xuống, cũng chỉ còn lại lưỡi dao lẻ loi trơ trọi. "Cổ điên rồi sao? Không biết đây là đường quốc lộ xe lớn đi qua à?"

Hoàng Trường Minh có chút nổi giận, vừa rồi nếu không phải anh kịp thời đuổi theo đúng lúc, thì bây giờ cô sớm đã bị xe đụng phải vào bệnh viện rồi.

Có vài món bị cướp thôi sao có thể liều mạng đuổi theo được? Nhất là cái túi kia của cô cũng không đáng tiền, bao túi cũng đều sờn lên rồi.

Nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chăm vào mã tấu trong lòng bàn tay, cơn tức của anh lập tức chui lên não: "Không phải chỉ là một thanh đao hỏng thôi sao? Có cần đến mức không muốn sống đuổi theo như vậy không, kẻ đần còn thông minh hơn so với cô! Có phải cô đổ nước vào não rồi hay không hả? Ngu xuẩn!" "Bên cạnh có thùng rác, mau mau ném đi

Hoàng Trường Minh thò tay, có ý định ném đi mã tấu đã bị hư.

Nhưng Lam Ngọc Anh lại né tránh cực nhanh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh thì biết cái gì!"

Hoàng Trường Minh bị mắng tới sửng sốt.

Dù là cái buổi chiều đầu tiên hai người họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ném tiền vào mặt anh ngày đó, cũng không như tình trạng bây giờ, như là một con ếch xanh tức giận dám quát lớn với anh, hơn nữa cặp mắt tràn đầy tức giận còn nổi lên một tầng hơi nước, cô...

Khóc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...