Ôn Nhu Nhất Đao

Chương 33: Cứu Mạng



Bốn kiếm cùng gãy.

Nhìn có vẻ như bị gãy cùng một lúc, nhưng thật ra lại không phải. Đặng Thương Sinh tổng cộng đã xuất ra bốn chưởng, mỗi chưởng đều là bốn ngón hợp lại, kịp thời và chuẩn xác chặt vào nơi cách mũi kiếm ba tấc, kiếm lập tức gãy ngang.

Lúc kiếm chiêu đâm đến, nơi cách mũi kiếm ba tấc chính là nơi yếu nhất trên thân kiếm, cũng giống như bảy tấc của rắn. Tay của Đặng Thương Sinh đã cắt vào nơi đó.

Tay của hắn giống như còn sắc bén hơn so với kiếm.

Sau đó hắn đi thẳng về phía Lôi Thuần.

Đường Bảo Ngưu lập tức xông đến, dường như muốn tấn công Đặng Thương Sinh từ phía sau.

Đặng Thương Sinh vẫn tiến lên phía trước, hắn đang đợi Đường Bảo Ngưu công kích.

Không ngờ, Đường Bảo Ngưu vừa xông đến sau lưng hắn ba thước thì đột nhiên dừng lại. Lúc hắn chạy vội, sàn nhà bị tác động rung lên lạch cạch, còn lúc hắn đột ngột dừng lại, sàn nhà càng giống như không chịu đựng nổi, như sắp bị hắn đạp thành một lỗ hổng lớn.

Nhưng hắn lại không phát động công kích.

Đặng Thương Sinh vốn đề cao cảnh giác, âm thầm tụ lực đợi ngăn cản một kích của Đường Bảo Ngưu, nhưng đối phương lại ngưng mà không phát, ngược lại khiến cho chân khí của hắn không thể trút ra. Đợi cả nửa ngày không thấy gì, hắn nổi giận quát lên một tiếng, bỗng quay người lại. Hắn còn chưa lên tiếng, Đường Bảo Ngưu đã nói:

- Ngươi thua rồi.

Đặng Thương Sinh khẽ giật mình.

- Ngươi thua thật là thê thảm.

Đường Bảo Ngưu lắc đầu tặc lưỡi nói:

- Thảm đến mức khiến cho ta không đành lòng ra tay với ngươi.

Đặng Thương Sinh vốn không giỏi dùng miệng lưỡi, lại càng không thích nói chuyện, nghe xong cũng nhịn không được lạnh lùng nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Xong rồi.

Đường Bảo Ngưu tiếc hận nói:

- Giọng nói của ngươi còn khàn khàn như vậy.

Đặng Thương Sinh đỏ mặt lên, cả giận nói:

- Ngươi…

Hắn khép hai tay lại như muốn động thủ.

Đường Bảo Ngưu vội nói:

- Đúng rồi, đúng rồi. Thứ ngươi luyện là “Thương Sinh thích”, còn tuyệt kỹ thành danh của Nhâm Quỷ Thần là “Quỷ Thần phách”, đúng không?

Đặng Thương Sinh sững sờ một chút, lại gật đầu, trong lòng cảm thấy hoài nghi, bởi vì chưởng pháp mà bọn họ tu luyện đều là tuyệt học độc môn, trên giang hồ vốn không nhiều người biết.

Đường Bảo Ngưu lập tức thở dài:

- Chính là hai môn chưởng pháp có lực sát thương lớn, uy lực vô cùng, trên đời khó gặp này.

Hắn lại hỏi:

- Ngươi có biết vì sao trên đời không thiếu kỳ tài luyện võ, nhưng lại không ai luyện thành “Quỷ Thần phách” và “Thương Sinh thích” không?

Đặng Thương Sinh vốn không muốn trả lời, nhưng những lời này của Đường Bảo Ngưu lại nghe rất lọt tai, giọng nói cực kỳ thân thiết, cho nên nhịn không được hỏi một câu:

- Vì sao?

- Chính do ngươi không hiểu, cho nên sai ở điểm này.

Đường Bảo Ngưu vỗ chân:

- “Thương Sinh thích” của ngươi rất khó luyện thành, trước hết phải đả thông Túc Thiếu Dương Thận kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh. Chuyện này quả thật rất gian nan, không có thiên phú luyện võ, tư chất cực tốt, thiên chất thượng thừa, chẳng những hai gân hai mạch không thể cùng dòng, mà sai lầm một cái còn có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì công lực phế hết, nặng thì sẽ phát điên, nghiêm trọng hơn còn có thể đánh mất tính mạng. Chẳng lẽ ngươi không thấy năm đó lão Long đầu đà, “Thất Hồn đao” Tập Tiếu Phong, “Tiếu diện hổ” Trương Sanh Thương, những hảo thủ nhất đẳng này đều biến thành ngu ngốc như vậy.

Đặng Thương Sinh từ nhỏ đã ham học võ, đối với võ học mỗi phần đều xem như ngọc bích, gặp phải người có võ công mà mình chưa hề nhìn thấy, chưa từng nghe thấy thì lại càng lưu ý, sợ mất đi cơ hội học tập tốt. Những lời này của Đường Bảo Ngưu rất rõ ràng mạch lạc, nhịp nhàng ăn khớp, ngoài mặt dù chưa tán dương, nhưng bên trong lại ngầm khen hắn như bay bổng lên mây, nghe có vẻ rất thú vị. Chợt nghe Đường Bảo Ngưu đưa ra ba ví dụ kia, có vẻ đúng mà cũng có vẻ sai.

- Lão Long đầu đà đúng là tu luyện “Thương Sinh thích” không thành nên bị điên, còn Tập Tiếu Phong hình như đâu phải vậy.

Đặng Thương Sinh không nhịn được hỏi:

- “Tiếu Diện Hổ” Trương Sanh Thương là ai, sao ta chưa từng nghe nói?

Đường Bảo Ngưu liếc nhìn Trương Thán đang chiến đấu, lại nhìn sang Đặng Thương Sinh, thở dài một tiếng nói:

- Trương Sanh Thương à? Ngươi chưa từng nghe qua, đó là do kiến thức của ngươi nông cạn.

Đặng Thương Sinh quát lên một tiếng.

Đường Bảo Ngưu lập tức nói:

- Ngươi đừng hét, hét thì sẽ lộ ra nhược điểm đấy!

Đặng Thương Sinh ngẩn người, quả thật không hét nữa, trong mắt đầy vẻ nghi vấn.

- Gần đây mỗi khi gặp trời lạnh mưa dầm, ngươi có cảm thấy bốn huyệt đạo Thương Khúc, Đại Hách, U Môn, Thần Phong vận khí hơi ngưng trệ, thỉnh thoảng lại đau ngầm, hơn nữa còn hay khạc ra đờm, có thể còn ho ra máu?

Đường Bảo Ngưu nhìn Đặng Thương Sinh hỏi.

- Có.

Đặng Thương Sinh kêu lên:

- Làm sao ngươi biết được?

- Vậy là đúng rồi.

Đường Bảo Ngưu đắc ý nói:

- Như vậy các huyệt Úc Trung, Trung Cực, Phù Đột, Thiên Đỉnh của ngươi nhất định cũng có chút không ổn, chữa trị không tốt còn có thể lan đến tim gan, đau đến chết đi sống lại, còn có…

- Ngươi nói bậy!

Đặng Thương Sinh cả giận nói:

- Hai huyệt Úc Trung và Trung Cực của ta vốn chẳng có chuyện gì, còn hai huyệt Phù Đột và Thiên Đỉnh là thuộc về Thủ Dương Minh Đại Trường kinh, có liên quan gì?

- Đúng đúng đúng. Ngươi nói đúng. Ta sai rồi.

Đường Bảo Ngưu dùng tay gõ gõ trán, vội nói:

- Ta không cẩn thận nên nhầm một chút. Hì hì! Không phải ngươi vừa mới nhận là bốn huyệt Thương Khúc, Đại Hách, U Môn, Thần Phong có chút vấn đề sao?

- Hai huyệt Đại Hách và Thần Phong thì không sao.

Đặng Thương Sinh lẩm bẩm nói:

- Còn U Môn và Thương Khúc đúng là có đau đớn, mà trong đờm lại có máu, đây là chuyện gì?

- Chuyện lớn, chuyện lớn.

Đường Bảo Ngưu nói:

- Ngươi còn dám động thủ với ta thì sẽ rất nguy hiểm.

Lúc này chợt nghe Nhâm Quỷ Thần đang giao thủ với Trương Thán kêu lên:

- Lão đại, huynh đừng nghe tên tiểu tử kia nói lung tung lừa gạt! Mau giải quyết hắn rồi đến đây hỗ trợ!

Trương Thán cũng kêu lên:

- Ha! Ha ha! Ha ha ha!

Hắn cười ba tiếng, giống như muốn nói vài lời chế giễu, nhưng thế công của Nhâm Quỷ Thần lại đột nhiên trở nên dồn dập, nhất thời nói không ra được, thật lâu mới lắp bắp nói:

- Ngươi, xin cứu cứu cứu… cứu binh… à? Ha! Ha!

Sau đó không còn tiếng nào nữa.

Có thể thấy thế công của Nhâm Quỷ Thần mạnh liệt thế nào, Trương Thán muốn nói thêm vài lời cũng lực bất tòng tâm.

Năm ngón tay phải của Đặng Thương Sinh hợp lại với nhau, giống như một mũi dùi sắt, hai mắt toát ra ánh sáng hung bạo, nhìn thẳng Đường Bảo Ngưu quát:

- Ngươi dám đùa giỡn với ta à?

Đường Bảo Ngưu lui một bước, lắc đầu khoát tay nói:

- Ngươi hãy nghe ta nói! Ta không có gạt ngươi. Bây giờ ngươi vận chân lực, trong bụng nơi Thông Cốc có phải hơi đau hay không?

Đặng Thương Sinh lại ngẩn ra một chút:

- Đúng.

Đường Bảo Ngưu nói:

- Vậy còn vận chân khí làm gì? Không sợ nội thương sao?

Đặng Thương Sinh vội vàng trút chân lực đi.

Đường Bảo Ngưu ngầm thở phào một hơi, thản nhiên nói:

- Ngươi có biết vì sao không?

Đặng Thương Sinh quả thật hỏi:

- Vì sao?

Đường Bảo Ngưu nói:

- Đó là vì ngươi luyện sai rồi.

Đặng Thương Sinh lại quát lên:

- Cái gì?

Đường Bảo Ngưu không chút hoang mang nói:

- Nếu như ngươi không luyện sai, bằng vào nội lực “Hỗn Nguyên Nhất Khí thần công” mà ngươi tu luyện, đã sớm đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, sau này cũng không có, không tiền khoáng hậu, trong mắt không người, có một không hai, làm sao khi vận dụng lại cảm thấy đau ngầm được? Với tinh thần dũng cảm tìm tòi, quyết tâm sửa đổi, nhất đại tông sư, danh gia võ thuật của ngươi, chắc sẽ không kị bệnh sợ thầy, lừa mình dối người để cho cái sai tiếp diễn chứ?

Đặng Thương Sinh sửng sốt cả buổi.

Nhâm Quỷ Thần lại nói:

- Lão đại, huynh còn nghe tiểu tử kia nói nhảm làm gì, mau giết hắn rồi đến bắt người!

Đặng Thương Sinh lần này lờ đi, hỏi Đường Bảo Ngưu:

- Ta luyện sai chỗ nào?

Đường Bảo Ngưu chậm rãi nói:

- Ngươi luyện là dùng Túc Thiếu Âm Thận kinh phối hợp với Thủ Thái Âm Phế kinh phát lực, trước tiên mượn lực từ Nhiên Cốc, Thủy Tuyền, lại nối liền với Âm Cốc, sau đó vận lực từ Đan Điền, đi qua Quan Nguyên, truyền vào Tứ Mãn, Trung Chú, Hoang Du, lại chảy vào các huyệt Thạch Quan, Âm Đô, Bộ Lang, Thần Phong, Linh Khư, Thần Tàng, sau đó nhờ Du Phủ thông qua Trung Phủ, chuyển sang Vân Môn, từ Thiên Phủ, Hiệp Bạch đi xuống, lực phát ở Xích Trạch, chảy về hướng Khổng Tối, Liệt Khuyết, đến Kinh Cừ, Thái Uyên, Ngư Tế, sau đó năm ngón tay tụ lực, sẽ có thể sắc như đao kiếm, phá đá cắt thép dễ như trở bàn tay. Đây chính là Thủ Thái Âm Phế kinh phối hợp phát lực, có phải vậy không?

Đặng Thương Sinh lấy làm lạ nói:

- Đúng vậy.

Đường Bảo Ngưu lại nói:

- Ngươi luyện là Tiểu Chu Thiên Vận Công Thông Mạch pháp, những kỳ kinh bát mạch như Nhâm Đốc đều phải thông suốt mới có thể luyện tinh hóa khí, tiến tới Đại Chu Thiên Huyền Công luyện khí hóa thần…

Đặng Thương Sinh vội kêu lên:

- Nhưng ta đã đạt đến mức độ “luyện thần hoàn hư”, sao còn xảy ra chuyện?

Đường Bảo Ngưu biến sắc, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cười nói:

- Hà! Không ngờ lại có thể đạt đến mức độ “luyện thần hoàn hư”. Hì hì! Ngươi có biết, nội lực của ngươi bắt nguồn từ Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh, còn cần huyệt mạch ở phần đầu và phần lưng, trong đó bao gồm cả Ti Trúc Không, Hòa Liêu, Giác Tôn, Lô Tức, Nhĩ Môn, Khế Mạch, Ế Phong, Thiên Dũ, còn có huyệt đạo nơi phần lưng là Đại Chuy, Kiên Tỉnh, Thiên Liêu, Bỉnh Phong…

Đặng Thương Sinh mồ hôi chảy ròng ròng, nói:

- Đợi một chút, chậm lại một chút! Ta là dùng Túc Thiếu Âm Thận kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh vận khí tụ lực, dùng Thủ Thái Âm Phế kinh làm phụ trợ, nhưng chân lực bắt nguồn từ Đan Điền, phát đến trong bàn tay, có thể xem như quan hệ mật thiết với yếu huyệt nơi lưng và vai, còn yếu huyệt ở đầu thì có liên quan gì?

Đường Bảo Ngưu vỗ chân mắng:

- Ngươi còn có điểm không biết, chỉ biết một mà không biết hai. Muốn luyện tốt “Thương Sinh thích”, còn phải dựa vào mấy cái huyệt mạch mà ngươi cho rằng không quan trọng này.

Đặng Thương Sinh nghe xong, cảm thấy điều này hoàn toàn khác hẳn với võ học thường ngày của hắn, sửng sốt cả buổi, thần trí cũng ngỡ ngàng, lắp bắp nói:

- Ngươi nói thật…

Đường Bảo Ngưu nói:

- Ta đương nhiên là nói thật. Không chỉ có mấy huyệt đạo này đâu.

Người mê tập võ cũng giống như người đang yêu đương, có chút ngọt ngào liền nhất định theo đuổi đến cùng, quyết không chịu rút tay kịp thời, cũng giống như người thích rượu không bao giờ chịu nếm qua rồi dừng. Huống hồ Đặng Thương Sinh đã khổ luyện “Thương Sinh thích” suốt mười sáu năm, thậm chí dứt khoát sửa lại cả tên. Hôm nay nghe Đường Bảo Ngưu nói những đạo lý hư hư thật thật này, như hiểu mà lại không hiểu, nhất thời đã quên mất tất cả, chỉ muốn nghe hết rõ ràng, nếu không thì khó mà ngừng, lập tức hỏi:

- Còn có huyệt đạo khác sao? Là huyệt đạo gì?

Đường Bảo Ngưu nói:

- Còn có Đồng Tử Liêu, Quyền Liêu…

Nhâm Quỷ Thần ở đằng kia lại kêu lên:

- Lão đại, huynh đừng nghe tên này lừa gạt nữa…

Đặng Thương Sinh chợt quát to một tiếng:

- Im ngay!

Hắn cắt ngang lời nói của Nhâm Quỷ Thần, vội hỏi Đường Bảo Ngưu:

- Ngươi nói đi, còn có huyệt đạo gì?

Đường Bảo Ngưu ung dung nói:

- Huyệt đạo gì à? Thái độ này của ngươi là sao?

Đặng Thương Sinh khẽ giật mình:

- Thái độ của ta thế nào?

- Cũng không thế nào cả.

Đường Bảo Ngưu hai mắt nhìn lên trời, hai tay chắp sau lưng, ung dung nói:

- Chỉ là có hơi giống như ta đang thỉnh giáo ngươi thì phải.

Đặng Thương Sinh lập tức cũng kính nói:

- Xin các hạ chỉ điểm, khai thông bế tắc.

Đường Bảo Ngưu hừ hừ nói:

- Các hạ gì chứ, ngươi có biết các hạ đây tên họ gì không?

Đặng Thương Sinh vội nói:

- Đang muốn thỉnh giáo.

Đường Bảo Ngưu ngước mặt lên trời nói:

- Danh hiệu của ta hơi dài một chút, ta sẽ lựa ra mấy điểm quan trọng nói cho ngươi biết.

Đặng Thương Sinh khiêm tốn nói:

- Được, được.

Đường Bảo Ngưu ngang nhiên nói:

- Ta gọi là “thần dũng vô địch thiên hạ đệ nhất tịch mịch đệ nhất thông minh đệ nhất uy vũ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn thượng thiên nhập địa kế vãng khai lai ngọc diện lang quân” Đường công Bảo Ngưu tiền bối.

Hắn bổ sung:

- Cộng thêm tám chữ “dũng giả vô cụ nhân giả vô địch”.

Đặng Thương Sinh lại ngẩn ra, lẩm bẩm cả buổi mới nắm được lời nói như nỏ tiễn liên hoàn của hắn, lắp bắp gọi một tiếng:

- Đường… đại hiệp.

Đường Bảo Ngưu nói:

- Sai rồi.

Đặng Thương Sinh lại càng hoảng hốt:

- Ngài không phải họ Đường sao?

- Ngươi hãy gọi ta là Đường cự hiệp!

Đường Bảo Ngưu phân tích:

- Cự hiệp là đại hiệp trong đại hiệp. Trên đời này đại hiệp nhiều lắm, ngươi cứ gọi ta là Đường cự hiệp, như vậy mới tương đối xứng thực hơn.

Đặng Thương Sinh không khỏi hơi nửa tin nửa ngờ đối với vị Đường cự hiệp trước mắt này. Trần Trảm Hòe nhịn không được nói:

- Tam Thánh! Thuộc hạ thấy lời nói của tên tiểu tử này không tin được, không bằng để thuộc hạ tống cổ hắn đi.

Đặng Thương Sinh quát lên:

- Cút sang một bên!

Trần Trảm Hòe không dám kháng lệnh, liền lui sang một bên. Đặng Thương Sinh bình tĩnh lại, hỏi:

- Đường cự hiệp, ngài nói ta luyện công sai, xin hỏi là sai chỗ nào?

- Ta nhìn ngươi xuất chiêu, lại nghe giọng nói của ngươi liền biết.

Đường Bảo Ngưu làm ra vẻ nói:

- Cho nên ta mới không động thủ với ngươi. Nếu ta nhắm vào nhược điểm của ngươi ra tay, ngươi nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào?

Đặng Thương Sinh tính tình bộc trực, gấp đến độ vén mặt nạ lên, lộ ra một khuôn mặt như sư tử, gần như muốn nói: “đa tạ đã hạ thủ lưu tình”, nhưng lại nhịn không được hỏi:

- Ngài vừa mới nói, ngay cả Hòa Liêu, Ti Trúc Không, Lô Tức, Nhĩ Môn, Thiên Dũ, Giác Tôn, Ế Phong, Khế Mạch trên đầu cùng với Quyền Liêu, Đồng Tử Liêu đều phải luyện thành khí thông thần hợp, nhưng làm thế nào để luyện?

Đường Bảo Ngưu trong lòng cũng thầm bội phục Đặng Thương Sinh có trí nhớ tốt. Hắn chỉ vội vàng nói qua mấy huyệt đạo này một lần, hơn nữa còn nói rất mơ hồ, rất lung tung, nhưng Đặng Thương Sinh lại có thể lặp lại rõ ràng mấy thứ mà hắn thuận miệng nói ra. Đường Bảo Ngưu không dám trả lời thẳng vấn đề của đối phương, chỉ giả vờ bực mình nói:

- Ngươi nhớ thiếu rồi.

Đặng Thương Sinh ngẫm nghĩ, cúi đầu ngẫm nghĩ, lại ngước lên trời ngẫm nghĩ, vẫn là nghĩ không ra. Hắn dùng tay gõ gõ sau đầu, nói:

- Trí nhớ của ta không tốt, kính xin Đường cự hiệp chỉ điểm!

Đường Bảo Ngưu tức giận nói:

- Uổng công ngươi là người học võ, Túc Thiếu Dương Đảm kinh còn có các huyệt Thượng Quan, Huyền Ly, Hạm Yếm…

Mấy chữ phía sau hắn nói giống như nhai gạo nếp, nghe rất hàm hồ.

Đặng Thương Sinh nghe không rõ, đành phải hỏi:

- Cái gì?

Đường Bảo Ngưu lại nói một lần. Đặng Thương Sinh chỉ miễn cưỡng nghe được một huyệt Huyền Ly, còn lại vẫn không nghe rõ, ánh mắt vô cùng bối rối.

Đường Bảo Ngưu tức giận đến giậm chân:

- Ai da, sao ngươi lại đần như vậy!

Hắn dùng tay chỉ vào chỗ trên tai Đặng Thương Sinh, nói:

- Chính là cái huyệt này.

Đặng Thương Sinh lúc này mới tỉnh ngộ, gật đầu nói:

- Là Hạm Yếm.

Đường Bảo Ngưu lại dùng tay chỉ vào ven tai dưới mắt của hắn. Đặng Thương Sinh ngạc nhiên nói:

- Mệnh Môn à?

Đường Bảo Ngưu nổi giận đùng đùng, dùng ngón tay ấn vào gò má của hắn, mắng:

- Không phải Mệnh Môn, là huyệt Thượng Quan! Huyệt Thượng Quan mà cũng không biết, thật xấu hổ cho ngươi…

Nói đến đây, hắn đột nhiên biến chỉ thành quyền đánh vào mặt Đặng Thương Sinh.

Đặng Thương Sinh phản ứng có nhanh cũng không né tránh kịp. Theo tiếng xương mũi vỡ vụn, thân hình hắn đã bắn ra, rớt xuống bên ngoài cửa sổ. Đường Bảo Ngưu cười ha hả nói:

- Đừng nói ta thừa dịp ngươi không đề phòng, cự hiệp ta đây mới dùng hai thành lực, chỉ muốn ngươi nằm hai ba tháng chứ cũng không muốn lấy mạng già của ngươi.

Hắn còn chưa dứt lời, chợt thấy một trận kình phong ập đến, Đặng Thương Sinh lại xuất hiện trước người.

Mũi của hắn vỡ tung, xương gò má cũng nứt ra, nhưng lại không ngã xuống lầu.

Hắn đã trúng một quyền, nhưng khi ngã xuống một nửa lại có thể đề khí nhảy lên.

Dáng vẻ hiện giờ của hắn so với một con sư tử đang tức giận còn đáng sợ sơn. Một con sư tử nhiều nhất cũng chỉ ăn thịt người, còn Đặng Thương Sinh hiện giờ lại giống như muốn đem Đường Bảo Ngưu nuốt cả da lẫn xương, sau đó nhổ ra rồi lại nuốt vào, ít nhất phải ăn đến một trăm mười một lần mới có thể cam lòng.

Đường Bảo Ngưu lập tức hối hận, hối hận vì sao chỉ dùng hai thành lực.

Sớm biết tên này lỳ đến như vậy, hắn đã thi triển sáu thành lực, chỉ chừa bốn thành.

Hiện giờ hối hận cũng đã không kịp.

Đặng Thương Sinh quát lên:

- Ngươi gạt ta…

Hắn vừa lên tiếng, máu liền từ mũi, tai, miệng chảy ra.

Đường Bảo Ngưu vội lắc tay nói:

- Đặng thương quỷ, à không, Đặng lão đầu nhi, Đặng lão tiền bối, ngài hãy nghe ta nói, ta…

Lần này Đặng Thương Sinh không đợi hắn nói xong, đã phát ra “Thương Sinh thích”.

Đường Bảo Ngưu đành phải vung quyền.

Nắm đấm còn lớn hơn cái bát của hắn nện vào trên đầu ngón tay của đối phương, giống như chùy sắt gõ vào then cửa.

Nhưng kết quả là hắn lại nhảy dựng lên.

Đau đến mức nhảy dựng lên.

Hắn cảm thấy bàn tay do máu thịt tạo thành của mình như đập vào một chiếc đinh.

Không chỉ một chiếc, mà là bốn chiếc.

Đặng Thương Sinh đã phát ra chiêu thứ hai.

Đường Bảo Ngưu muốn trốn, muốn tránh, muốn né cũng đã không còn kịp.

Hắn hú lên quái dị, đưa tay lục lọi trong vạt áo, sau đó giơ lên cao, quát lớn:

- Ngươi còn dám tới, ta sẽ bà nội nó ném ra “Yên Vũ Mông Mông” của Thục Trung Đường môn chúng ta.

“Yên Vũ Mông Mông” là độc môn ám khí của Tứ Xuyên Đường môn, rất khó ứng phó. Mà Đường Bảo Ngưu quả thật cũng họ Đường, tướng mạo lại rất có khí phái. Ngoai trừ vạn bất đắc dĩ, người trong võ lâm đều không ai muốn đối địch với đệ tử Đường môn thiện dùng ám khí, khó lòng phòng bị. Đặng Thương Sinh lập tức ra tay chậm đi một chút. Đường Bảo Ngưu nhân cơ hội này đã như cá vượt cửa rồng, cá chép xuyên sóng nhảy ra ngoài. Không ngờ khi hắn vừa đứng lại, một tiếng “vèo” bỗng vang lên, vật trên tay đã bị người khác đoạt đi.

Chỉ thấy bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đội nón cỏ rộng vành của Mã Liên, đã đoạt đi túi tiền của hắn, lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Đây mà là Đường môn cái gì.

Đặng Thương Sinh vừa nhìn thấy người kia, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt, nói:

- Nhị Thánh, ngài cũng tới rồi.

Người đội nón cỏ che mặt kia lạnh lùng nói:

- Hôm nay cả Thất Thánh chủ cũng đến, lão phu làm sao có thể không đến.

Y dường như rất không hài lòng:

- Ngươi và lão Tứ ngay cả hai tên lưu manh này cũng không giải quyết được, thật làm mất mặt thánh chủ.

Đặng Thương Sinh xấu hổ nói:

- Vâng.

Hắn lại nhìn chằm chằm Đường Bảo Ngưu, hai mắt phát ra ánh sáng hung ác.

Đường Bảo Ngưu nghe xong, nhịn không được lớn tiếng kháng nghị:

- Cái gì lưu manh, là “vũ nội kỳ hiệp đệ nhất cao thủ thiên hạ vô địch” Đường Bảo Ngưu.

Lần này hắn thấy tình thế không ổn, cho nên giới thiệu ngắn gọn đi một chút.

Người đội nón cỏ kia nói:

- Tốt, vậy để ta giết ngươi trước!

Vừa nói xong, đôi tay đã chụp đến cổ họng Đường Bảo Ngưu.

Đường Bảo Ngưu mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng lần này thật sự quá nhanh, đành dùng tay trái cản lại.

Ngay lúc tay trái của Đường Bảo Ngưu khẽ động, tay của người kia đã chụp vào trên vai trái hắn.

Nửa người bên trái của Đường Bảo Ngưu lập tức giống như tê liệt, hắn vội vàng dùng tay phải ngăn lại.

Nhưng khi tay phải vừa mới giơ lên, tay của người kia lại chụp vào cánh tay phải của hắn, tay của hắn liền mềm nhũn ra.

Sau đó tay của người kia lại móc vào cổ họng Đường Bảo Ngưu.

Người nọ vẫn luôn sử dụng cánh tay này, là tay phải, giống như y không có tay trái, lại giống như y vốn không cần dùng đến tay trái.

Bởi vì y chỉ dựa vào một cánh tay phải này đã quá nhanh, nhanh đến mức không cách nào chống cự, lại giống như mang theo sấm sét, chạm vào nơi nào là nơi đó bị phá hủy.

Nhưng đó chỉ là một cánh tay mềm như không xương.

Hiện giờ cánh tay này đang nhắm vào cổ họng Đường Bảo Ngưu.

Lầm này Đường Bảo Ngưu dù làm cách nào cũng không tránh được.

Đường Bảo Ngưu thấy Trương Thán có thể cầm cự với Nhâm Quỷ Thần, trong lòng không phục lắm. Võ công của hắn mặc dù không có chỗ hơn người, nhưng trời sinh dáng vẻ vô cùng khí phái, thích chơi thích đùa. Hắn không chịu tập trung tu luyện võ công, nhưng lại tinh thông rất nhiều võ học của các nhà các phái trong thiên hạ, chỉ nhìn qua là không quên được. Vừa thấy võ công mà Đặng Thương Sinh tu luyện là “Thương Sinh thích”, nhất định phải nối liền kinh mạch, tổn hao chân khí, lại thấy hai mắt y lộ ra hung quang, giọng nói khàn khàn, liền đoán rằng y tính tình nóng nảy, dễ sinh máu đờm, bởi vì luyện công quá gấp, các huyệt như Thần Phong nhất định thường hay đau nhức. Đường Bảo Ngưu cố ý dùng lời nói thăm dò, quả nhiên vừa nói liền trúng. Hắn mượn chuyện này để lừa gạt Đặng Thương Sinh một phen, không ngờ chỉ có thể gây tổn thương mà không khống chế được đối phương. Lúc này lại chợt xuất hiện một kẻ xa lạ, cánh mềm nhũn đã sắp lấy mạng của hắn.

Hắn gần như muốn kêu lên: “Cứu mạng”.

Không ngờ có người còn kêu lên trước hắn:

- Cứu mạng!
Chương trước Chương tiếp
Loading...