Ôn Thủy Đun Harry

Chương 14



Bởi vì thế giới Muggle thay đổi nên thế giới phép thuật cũng cải biến rất nhiều. Ví dụ như thứ được hoan nghênh nhất là điện thoại di động phép thuật và TV phép thuật. Harry vốn nghĩ Draco sẽ gọi điện thoại mà nói mấy câu buồn nôn, nào ngờ đã qua ba ngày rồi mà không có cuộc gọi nào tới. Đến sáng ngày thứ tư hắn mới gọi về, nói tình huống có chút vướng bận nên hai ngày nữa hắn mới về được, nhớ nói với Scorpio rằng cha rất nhớ bé.

Bởi vì lúc đó linh hồn bạn đời cảm ứng nên Harry cũng cảm nhận được sự lo lắng của Draco, không thể không hỏi.

“Rất khó đối phó sao? Có cần tôi giúp không?”

“Không được, sợ rằng Cứu Thế Chủ vừa xuất hiện thì tâm tình của chúng sẽ càng không ổn định, lỡ làm ra chuyện gì cực đoan thì hối hận cũng không kịp.”

“Anh rất lo lắng, tôi cảm nhận được.”

“Ừ, lúc trước đàm phán nói chỉ có ba tên thôi, nhưng thật ra lại có đến mười ba tên, mười tên trong đó là các Tử thần Thực tử vượt ngục lúc trước, chúng là những tín đồ rất điên cuồng. Harry, có một Thần Sáng đã hi sinh, nhưng bên phía Thần Sáng vẫn tiếp tục cho người tới.”

“Trách không được hai ngày trước Ron hỏi tôi có muốn quay lại Đội Thần Sáng hay không.”

“Cái gì! Em tuyệt đối không được đồng ý! Tôi tuyệt đối không cho em đồng ý!”

“…Tôi không có đồng ý, nhưng nếu thật sự không ổn thì phải nói cho tôi biết. Dù sao thì tôi cũng có kinh nghiệm đối phó với Tử thần Thực tử.”

“Ừ, vậy là tốt rồi, được rồi.”

“Làm sao vậy?”

“Harry, tôi nhớ em.” Giọng Draco thoáng cái đã trở nên buồn nôn. Harry bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên là đến chết cũng không đổi tính, không trông cậy được quá ba phút.

“…Scorpio cũng nhớ anh.”

“Vậy còn em, có nhớ tôi không ~”

“…Làm việc cho tốt đi, tôi cúp máy.”

“Chẳng lẽ em không nhớ tôi một chút nào sao! Harry à, em làm tôi đau lòng quá.”

“…Làm việc xong thì về sớm một chút.” Harry nói xong liền cúp, không biết mặt mình đã ửng hồng.

Draco hưng phấn cất di động, nghe những lời này là biết Harry có nhớ hắn! Nhớ hắn nên mới bảo hắn về sớm một chút, ha ha ha ha, xem ra kế hoạch của Hermione đúng là rất hữu dụng. Hắn nhất thời nghĩ mười ba tên Tử thần Thực tử thì đã sao cơ chứ! Ba mươi cũng chẳng sao cả! Bây giờ hắn đang hừng hực lửa chiến!

Draco cùng ba Thần Sáng uống thuốc Đa Dịch ngụy trang thành Tử thần Thực tử, đột nhập vào trang trại. Bọn Tử thần Thực tử kia dù có hoài nghi, nhưng vì Draco lúc trước từng có kinh nghiệm làm Tử thần Thực tử nên rất nhanh đã dụ dỗ được bọn chúng. Tìm được nơi nhốt con tin, nội ứng ngoại hợp một lần diệt hết chúng, những tên còn sống cũng bị quăng vào Azkaban. Nhưng Draco lại bị thương một chút, hắn thậm chí còn không muốn để cho Lương y chữa trị, dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da. Bây giờ hắn chỉ muốn bay về nhà, dù sao mọi việc cũng ổn rồi, để thư kí làm nốt báo cáo đi.

Nếu là lúc trước, việc đi công tác là bị thương là chuyện thường, có khi hắn phải ở lại dưỡng thương đến vài tuần. Nhưng nếu bây giờ hắn không về nhà một ngày thì sẽ rất khó chịu. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã không thể rời xa Harry, rời xa nhà của họ.

Tiếc là cô thư kí lại không để cho Bộ Trưởng toại nguyện, mà làm cho hắn phải ở lại giải quyết cục diện rối rắm, nghe thẩm vấn, phán xét xong thì mới được về. Draco vừa định đi thì đã bị giữ lại, lúc về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối. Scorpio đang ngủ, còn Harry thì ngồi một mình trong thư phòng xem giấy tờ.

“Tôi về rồi đây.”

Harry nhìn vẻ phong trần, mệt mỏi của Draco đứng ở cửa thì kinh ngạc, “Tại sao anh lại về sớm như vậy? Không phải nói sáng mai mới về à?”

“Tôi nhớ em với con.”

“…Slytherin đều buồn nôn như vậy à?”

“Không, tôi chỉ như vậy với mình em thôi Harry.”

Hai mắt hắn sáng rực nhìn Harry đang ngồi trên ghế da. Lông sư tử Gryffindor tuy dày nhưng vẫn không chống lại được độc của con rắn gian xảo, mặt đỏ bừng. Draco cười hì hì hôn lên,

Nụ hôn lần này không bá đạo như mọi khi mà rất dịu dàng. Harry vẫn như đứa nhóc lần đầu hôn môi, khẩn trương nhắm mắt không biết đáp lại thế nào. Nụ hôn này có cảm giác gì đó mà cậu không tả được, không khỏi làm cậu hoảng hốt, nhưng cũng lại rất thích. Khi rời ra, Draco áp trán mình vào trán Harry, nhìn thẳng vào mắt cậu. Chưa được mấy phút mà Harry đã xấu hổ vô cùng.

“Đi xem Scorpio đi, con rất nhớ anh đó.”

“Ừ.” Draco mỉm cười hôn lên khóe miệng cậu một cái rồi đi tìm con trai. Đối với loại lơ đãng mờ ám này của hắn, Harry vừa yêu vừa hận. Mỗi lần hắn đều nhắm chính xác đến chỗ mềm mại nhất trong lòng cậu.

Scorpio đã ngủ. Draco vuốt vuốt khuôn mặt đáng yêu của bé mà hôn lấy hôn để, hắn thật sự rất nhớ con. Không ngờ lại đánh thức Scorpio, hai cha con nháo một hồi lâu mới ngừng.

Draco tắm rửa thoải má xong, cố ý không mặc áo ngủ, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra. Về phòng thì thấy Harry đang tựa vào giường đọc sách, bộ dáng rõ ràng là đang chờ hắn khiến Draco cao hứng vô cùng.

“Lưng anh bị sao vậy?” Draco đang đứng lau tóc trước gương, Harry ngẩng đầu một cái thì đã thấy vết thương trên lưng hắn. Da Draco trời sinh đã rất trắng, chỉ cần một vết thương nhỏ thôi cũng sẽ nổi bật đến đáng sợ.

“Không có gì, bị thương một chút thôi, hai ngày nữa là tốt rồi.” Draco thờ ơ nhún vai, lấy thuốc ra chuẩn bị bôi lên. “Dù sao cũng quen rồi, em ngủ sớm chút đi, tôi xong ngay đây.”

“Để tôi bôi giúp cho. Anh đừng cử động, coi chừng đụng tới vết thương.” Draco đang chờ câu này, ngoan ngoãn trèo lên giường chờ Harry bôi thuốc cho mình.

Harry nhẹ nhàng bôi thuốc lên lưng Draco. Vết thương kéo dài từ bả vai trái xuống thắt lưng bên phải, trông như là bị roi quật. Tay Harry thoa đều thứ nước sệt màu trong suốt lên lưng hắn, tuy rằng không biểu hiện gì nhưng thật ra cậu rất đau lòng, hai mắt nhắm chặt lại không muốn nhìn, bàn tay run rẩy. Draco cảm nhận được Harry không thích hợp, quay đầu lại thì thấy khóe mắt cậu đã đỏ bừng, tâm thoáng cái đã mềm nhũn.

“Harry, tôi không sao, đừng lo.”

“Tôi mới không… Đừng nhúc nhích, thuốc còn chưa bôi xong đâu.” Nói xong lại đè Draco xuống giường, tiếp tục bôi thuốc. Nhưng Draco lại một tay kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt. Mấy phút sau Harry mới vươn hai tay ôm lại hắn.

“Tôi ở đây, không sao cả.”

“…Ử.”

Draco thấy dáng vẻ yêu thương của Harry, nháy mắt đã quên sạch kế hoạch của Hermione. Hắn thế nhưng lại làm Harry đau lòng, thật là đáng chết. Hermione nghĩ ra kế sách chết tiệt gì đây, hắn muốn trả lại hàng.

Draco hôn nhẹ lên trán Harry giọng nói trầm ấm từ tính còn mang theo tia gợi cảm, thanh âm chui vào tai Harry câu dẫn vô cùng.

“Draco anh…ưm…” Draco rất thích chuyện làm tình. Hắn thích nhìn Harry rên rỉ không ngừng dưới thân hắn, sắc mặt ửng đỏ. Làm tình khiến hắn an tâm, khiến hắn có thể cảm nhận được là Harry thuộc về hắn, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình hắn. Hơn nữa hắn có đầy đủ nhiệt tình cũng như sức lực để áp đảo Harry, nếu như Harry cũng nhiệt tình như vậy thì càng tốt hơn. Nhưng mỗi lần hắn ăn no xong thì hôm sau Harry lại không xuống giường nổi, hắn cũng rất khổ não.

Còn Harry cũng tương đối hưởng thụ chuyện này, ít nhất ban đầu là từ bá vương ngạnh thượng cung biến thành ta tình ngươi nguyện. Dù sao kĩ thuật của Draco cũng rất tốt, đương nhiên nếu hắn bỏ cái thói mặc kệ thời gian địa điểm mà ăn sạch cậu thì càng tốt hơn.

Thế nhưng đêm nay Draco lại được mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Harry lại chủ động ngồi lên người mình.

Thật ra hắn đã nghĩ đến tư thế này từ rất lâu rồi, nhưng mà Harry trước giờ luôn rất thẹn trong chuyện giường chiếu, loại tư thế to gan này hắn chỉ dám mơ tới mà thôi. Nhưng trăm triệu không ngờ rằng nay mơ lại thành thật! Ánh mắt nóng rực của Draco tựa hồ có thể đốt cháy Harry.

“Harry…em còn sợ mình chưa đốt chết tôi à?”

“Tôi…” Kì thực Harry cũng không nghĩ đến mình có thể chủ động như vậy, đành toàn tâm toàn ý mà hít vào một hơi thật sâu, vội vàng muốn ngồi xuống. Nhưng làm sao Draco lại để cho cậu toại nguyện, đè hông cậu lại.

“Đêm nay đừng mong tôi bỏ qua cho em.”

Harry bị ánh mắt nóng rực của Draco làm cho chân tay luống cuống, cuối cùng chỉ có thể trả lời một tiếng “…Ừm”. Thanh âm run rẩy cùng thân hình ướt đẫm mồ hôi nháy mắt khơi dây dục vọng của Draco. Harry bị hắn làm từ giường đến sofa, giúp cậu thấm thía nghĩa của câu ‘chơi với lửa có ngày chết cháy’, nhưng tiếc là đã chậm rồi.

Một đêm này của Draco đúng là đủ đặc sắc. Bình thường thì Harry sẽ không bao giờ chịu làm liên tục từ phòng ngủ đến phòng tắm như vậy, nay được ăn một bữa thịnh soạn đến no căng, hắn nằm trên giường thỏa mãn, chỉ tội cho Harry nằm ngây đơ không cử động được.

Harry tức giận nghĩ, dựa vào cái gì mà sau khi huyết thống thức tỉnh thì chênh lệch lại lớn đến như vậy. Lúc trước phép thuật của hai người có thể nói là tương đương nhau, nhưng sau khi huyết thống của Draco thức tỉnh, phép thuật của hắn lại càng tăng cao hơn cậu một bậc, về cả ma lực lẫn thể lực. Draco hồi còn đi học chỉ là một cái cây nhỏ, còn hắn bây giờ là một cây đại thụ khổng lồ. Còn cậu thì bao năm qua vẫn cứ vậy, nếu so sánh với Draco thì quả thật rất nhỏ bé, gầy gò. Thể lực đã không bằng, còn chưa nói đến việc Draco đã học qua những thể thuật mà cậu chưa từng thấy.

Harry không phục, lẽ nào cậu chỉ có thể để Draco đè mình mà không thể đè lại hắn?! Không được! Cậu cũng muốn Draco nếm thử mùi vị bị đè! Vì thế trong thế khóa biểu của Harry thêm một mục là tập thể hình. Draco nhìn xong chỉ cười không nói, xem ra phải thừa dịp Harry chưa quyết tâm mà bóp chết cái suy nghĩ này từ trong trứng nước.

Draco sau khi ‘ăn’ xong chỉ có thể xoa xoa thắt lưng của người yêu đang xù lông. Bất quá Draco nghĩ lại, tập thể hình cũng không sao, ít nhất nếu thể lực của cậu tăng cao thì hắn cũng có thể dây dưa với cậu lâu hơn. Với lại hắn tin chắc rằng Harry mặc áo thun mỏng và quần cộc tập luyện nhất định sẽ rất mê người.

“Harry, hay là sau này tôi đi tập thể hình với em nhé?”

“Cút.” Harry lườm hắn một cái. Đừng tưởng cậu không biết hắn đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì! Đi chết đi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...