Ôn Văn Nho Nhã

Chương 26



Trong phòng bệnh một bầu không khí đầy áp lực bao trùm, Diệp Thiếu Cảnh nghiêng đầu nhìn Cẩm Đường, lại quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt tràn ngập địch ý híp mắt nhìn Cẩm Đường. Cẩm Đường cũng ác ý nhìn lại Trác Thích Nghiễn, hai người cứ thế giằng co lườm nhau, thân thể Cẩm Đường từ từ cứng ngắc, không nói gì mà buông tay Diệp Thiếu Cảnh, thấp giọng cùng cậu nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài một chút!”

Diệp Thiếu Cảnh biết Cẩm Đường nhiều việc phải đi cũng không ngăn cản, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, do dự một chút nói: “Hôm qua cám ơn anh, lại làm phiền anh chiếu cô tôi một đêm.”

“Em thật sự nghĩ muốn cảm ơn?” Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thích Nghiễn, trong mắt tràn ngập dục vọng không thèm che dấu: “Nếu muốn cảm ơn tôi, không chỉ dùng miệng nói là được.”

Diệp Thiếu Cảnh nhíu chặt đôi lông mày: “Tôi có tài cán gì có thể giúp được anh chứ?”

“Mặc kệ tôi đối với em có ý gì cũng không được trốn tránh tôi.” Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn cậu không rời: “Em không cần sợ hãi, trừ khi được em cho phép, tôi sẽ không làm ra hành vi thất lễ gì.”

Diệp Thiếu Cảnh sửng sốt, không nghĩ tới Trác Thích Nghiễn sẽ đề xuất yêu cầu như vậy, quá bất ngờ, cậu còn tưởng hắn sẽ bắt mình làm cái gì, không nghĩ tới chỉ là không được tránh hắn, không tránh chắc sẽ có dây dưa không rõ ràng, nhưng mà hắn lại nói sẽ không làm ra hành vi thất lễ gì nếu không được mình đồng ý. Có thật không?

“Em còn muốn cự tuyệt?” Hắn vẫn chăm chú nhìn cậu, khuôn mặt tuấn mỹ được bao phủ dưới ánh đèn phòng toát lên vẻ cô độc, tựa như cự tuyết hắn sẽ trở thành tồi ác tày trời.

Diệp Thiếu Cảnh yên lặng gật gật đầu, bộ dáng rất ngoan hiền.

Trác Thích Nghiễn cao hứng xoa xoa đầu Diệp Thiếu Cảnh, lúc trước còn lo cậu sẽ tiếp tục cự tuyệt, nhưng hắn biết Diệp Thiếu Cảnh thích ăn mềm không ăn cứng, so với cường bách càng dễ chấp nhận thái độ ôn nhu nhẹ nhàng, kế tiếp hắn sẽ nắm cơ hội đem người này hoàn toàn thuộc về mình.

Năm ngày sau, Diệp Thiếu Cảnh khỏi hẳn, được xuất viện, bởi vì cậu kín tiếng, cộng thêm có ông chủ tập đoàn lớn đứng đằng sau tạo áp lực, những tin tức liên quan cậu đều dần dần bị phong tỏa.

Cậu trở lại đoàn phim đóng tiếp, những người lúc trước không phục hay khinh miệt cậu nay đã đối với cậu khách khách khí khí, mà ngay cả Hoa Tử Tuấn cũng không gây phiền toái, rất phối hợp với đoàn phim. Lúc trước cậu nằm viện nên tiến độ quay phim bị trì hoãn thật lâu, từ khi cậu xuất viện, cả đoàn chiêng trống rùm beng cố đuổi kịp tiến độ, hận không thể một ngày quay liên tục 24h, Diệp Thiếu Cảnh có nhiều cảnh quay nhất nên ngày nào cũng mệt tới muốn hộc máu.

Mệt mỏi không chỉ từ công việc mà còn từ áp lực tinh thần. Từ sáng tới tối, Trác Thích Nghiễn đều đến phim trường quan sát, đến giờ nghỉ lại lái xe đưa cậu đi ăn.

Hắn toàn lựa chọn hàng ăn cao cấp tao nhã, ăn xong lại đưa cậu về tận nhà, ngồi trong xe nhìn cậu vào nhà rồi mới quay xe đi. Mỗi ngày đều như thế, mặc gió, mặc mưa, không ngày nào nghỉ. Trong một ngày người cậu nhìn thấy nhiều nhất chính là hắn. Nhưng được cái hắn không phô trường, không khoe khoang, thậm chí cũng chả cố ý, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh, vô thanh vô tức đúng giờ xuất hiện trước mặt cậu, ngẫu nhiên còn đi tới phim trường xem cậu diễn xuất, thỉnh thoảng còn nói cho cậu biết nên thay đổi cách diễn ra sao.

Hôm nay Diệp Thiếu Cảnh phải quay cảnh hôn nhau, còn là cảnh tình cảm mãnh liệt, vốn hắn có một buổi họp quan trọng, lại hủy đến phim trường giờ đang đứng cạnh đạo diễn Vương, sừng sững như tảng băng giám thị cậu cùng diễn viên đóng cùng.

Mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng trên trán đạo diễn Vương, ông nơm nớp lo sợ hỏi: “Thưa ngài, có cần thay đổi cảnh quay hay không, hoặc là cắt luôn cảnh này.” Cảnh hôn vốn không có gì nhưng mà ông chủ lại rất quan tâm tựa hồ không hài lòng. Diệp Thiếu Cảnh thấy thế vội che miệng quay đi cười tủm tỉm. Chắc phải cố quay một lần lấy luôn, nếu để NG không biết hắn có nổi điên hay không. (Jer: em thấy anh Cảnh cũng xuôi xuôi theo người ta rồi…)

“Không sao, bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, cứ theo yêu cầu của ông mà quay là được.”

“Vậy ngài…”

“Ông cho diễn đi, tôi đứng đây xem.”

“…”Đồng tử đạo diễn Vương run rẩy vài cái, hoàn toàn bị khí thế của Trác Thích Nghiễn chế trụ, đừng nghĩ ngữ khí hắn thản nhiên thế nhưng hàn ý quanh người hắn tỏa ra ngùn ngụt làm sao ông dám cho diễn đây!

Cảnh hôn vì Trác Thích Nghiễn đứng trong phim trường nên không dám quay nhưng lại không thể không quay, Trác Thích Nghiễn nói muốn cậu diễn, xung quanh đều là dàn diễn viên chuyên nghiệp, hắn nhấn mạnh từ chuyên nghiệp để bọn họ nhớ công việc của mình… Ai biết nữ diễn viên chính Lâm Tú Nhi nói muốn hôn Diệp Thiếu Cảnh để tăng hiệu quả chân thật, thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là môi chạm môi, tùy theo góc độ quay phim tạo hiệu ứng hôn mãnh liệt. Tính ra thì cũng không có gì.

Đạo diễn Vương vừa lòng nhìn lại cảnh quay vừa rồi, chỉ là biết Trác Thích Nghiễn đứng đằng sau mà thấy sợ hãi, người này thực sự bí ẩn, hơn nữa rất nhiều dụng cụ lớn che khuất nên đa số không biết hắn có mặt tại phim trường. Ông từ từ quay đầu nhìn một chút.

Không biết từ khi nào Trác Thích Nghiễn đã cầm một điếu thuốc đang hút dở trên tay, chậm rãi hít một hơi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng Diệp Thiếu Cảnh đang cười nói với Lâm Tú Nhi, ánh mắt kia làm đạo diễn Vương run rẩy một chút. Diệp Thiếu Cảnh biết hắn nhìn mình nhưng cũng kệ, bình thường cho dù hắn có đến phim trường xem, cậu cũng không lại gần bắt chuyện, cậu không muốn mọi người bàn tán về quan hệ giữa cậu và hắn. Cứ tạm coi như không biết đi.

Sau khi kết thúc công việc trong đoàn phim, Diệp Thiếu Cảnh thay lại y phục của mình ra khỏi công ty, thành thị vào đêm giống như bị một chiếc quạt cường đại vù vù liều mạng thổi. Người đi đường cũng không có mấy, thần sắc mệt mỏi nện bước vội vàng hướng tới nhà ga.

Lúc trước sửa xe xong, thì liền bán lại cho đồng nghiệp trong công ty, đồng nghiệp đó thực thích xe của cậu, biết cậu muốn bán cũng trả giá cao, cậu đem toàn bộ số tiền kia gửi về cho mẹ làm viện phí của cha.

Bởi vì số tiền catxe Hoàn Á đã trả một nửa, sẽ không đưa tiếp nữa nên trong tay không có dư thừa tiền mặt, nghĩ tới chiếc xe vừa mua không lâu, còn tiền trả góp cũng chưa hết, cho nên mỗi tháng với cậu đều là gánh nặng kinh tế.

End 26

37 <ins class="adsbygoogle"
Chương trước Chương tiếp
Loading...