Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 24: Tại Sao Người Đàn Ông Kia Lại Là Anh Ta?



Cửa xe mở ra, tấm sắt rơi xuống, một người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ trượt xuống dưới đất.

Tô Thư Nghi đơ người, đèn xe chiếu thẳng phía sau lưng người đàn ông, tuy gương mặt ngược sáng không nhìn rõ nhưng hình bóng lờ mờ vẫn phác hoạ ra đường nét gương mặt hoàn mỹ của anh... là Cố Mặc Ngôn.

Giây phút này, Tô Thư Nghi thật sự ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên được câu nào.

Xe lăn của Cố Mặc Ngôn dừng trước mặt Tô Thư Nghi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh chợt thấy có chút đáng yêu.

Khoé môi anh khẽ nhếch lên, nói: “Sao thế? Gặp tôi không vui hả?”

Tô Thư Nghi hoàn hồn lại, lắc đầu: “Sao lại không vui được chứ…”

Phải là rất vui mới đúng.

Những lúc cô bất lực hoang mang, sức cùng lực kiệt, là Cố Mặc Ngôn tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, kéo cô ra khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng!

“Vậy à.” Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, nụ cười trên khoé miệng anh càng sâu hơn: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Tô Thư Nghi gật đầu, đang định lên xe thì giày cao gót cọ vào vết rộp ở gót chân khiến cô phải hít ngược một hơi.

“Sao vậy?”

Cố Mặc Ngôn nhạy cảm phát hiện sự khác thường của Tô Thư Nghi, thấy cô đang cau mày nhìn chân mình.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn vào mắt cá chân của cô, lập tức thấy gót chân bị bong ra chảy máu.

“Không sao đâu, chỉ là giày cọ trúng thôi, rất nhiều cô gái đều bị như vậy, ngày mai dán urgo vào là ổn thôi. A… anh đang làm gì vậy?”

“Cố Mặc Ngôn, anh…”

Khuôn mặt Tô Thư Nghi đột nhiên đỏ bừng, vì Cố Mặc Ngôn đang cúi người xuống, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, vốn đã hơi thấp hơn Tô Thư Nghi rồi, bởi vậy chỉ cần khom người xuống là có thể nâng chân trái bị cọ tới rộp da của Tô Thư Nghi lên rất tự nhiên.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh lướt qua vết thương bị cọ xát của Tô Thư Nghi, hàng lông mày ưa nhìn càng nhíu chặt hơn: “Đã chảy máu rồi!”

Tay của Cố Mặc Ngôn mang theo sự thô ráp chỉ có ở đàn ông, chỗ rộp da của Tô Thư Nghi vốn đã rất nhạy cảm, nay lại bị sờ thế này, cảm giác là lạ giống như có dòng điện chạy qua, từ mắt cá chân lan ra khắp người của Tô Thư Nghi.

“Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn lên, cô bối rối lên tiếng.

Nhưng Cố Mặc Ngôn như thể không nghe thấy lời cô nói, cứ thế tháo giày của cô ra luôn.

“Hả?” Tô Thư Nghi trợn tròn mắt, bây giờ cô cách chiếc xe một khoảng nhỏ, Cố Mặc Ngôn muốn để cô nhảy hay đi chân trần qua đó đây?

Nhưng rất rõ ràng, hai đáp án này đều không phải.

Sau khi Cố Mặc Ngôn tháo giày của Tô Thư Nghi ra liền dùng sức nắm lấy tay cô, Tô Thư Nghi chưa kịp chuẩn bị gì cả, ‘a’ lên một tiếng đã lọt thỏm vào lòng anh.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, còn Tô Thư Nghi thì ngồi nghiêng trên đùi anh, khoảng cách của hai người lập tức trở thành không còn kẽ hở.

“Cố Mặc Ngôn, anh làm vậy…”

Tiếp xúc thân mật như thế này khiến Tô Thư Nghi càng hoảng loạn hơn!

Nhưng Cố Mặc Ngôn không để ý đến cô, chỉ di chuyển chiếc xe lăn về phía trước, khẽ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”. Truyện Đoản Văn

Về nhà?

Ban đầu Tô Thư Nghi còn định giãy dụa, nhưng nghe được câu nói này của anh thì đột nhiên đơ ra.

Nhà ư?

Bây giờ cô còn có nhà nữa ư?

Tuy Tô Thư Nghi đã dọn tới biệt thự của Cố Mặc Ngôn, nhưng từ đầu tới cuối cô chỉ xem đó là phòng mới thuê của mình, chứ không phải nhà.

Nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tấc của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dường như đang từ từ tan chảy vậy.

Mặc dù ngay từ đầu cuộc hôn nhân với Cố Mặc Ngôn có chút hoang đường, nhưng cô chợt cảm thấy, có lẽ có một người chồng thật sự cũng không hẳn là chuyện xấu.

Nghĩ vậy, cơ thể căng thẳng của cô cũng hơi thả lỏng, tay cũng vòng qua cổ của Cố Mặc Ngôn.

Cảm nhận được sự thay đổi của người phụ nữ trong lòng, tuy gương mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt đen thẳm kia lại hiện lên chút ý cười.

Hai người đi vào trong xe, chẳng mấy chốc tài xế khởi động xe, rời khỏi biệt thự Duyệt Hải.

Khi chiếc xe rời đi, một bóng người đứng ở phía xa con đường mới chậm rãi đi ra...

Nhìn chiếc Bentley màu đen đi xa, đáy mắt của Cố Gia Huy đầy vẻ kinh hãi.

Sau khi Tô Thư Nghi vừa rời khỏi nhà họ Lâm, tuy Cố Gia Huy không đuổi theo ngay, nhưng dù gì trời cũng đã tối, căn biệt thự này lại cách đường chính một khoảng, anh ta thật sự không yên tâm để Tô Thư Nghi về một mình nên tìm đại một lý do rời khỏi nhà họ Lâm.

Chẳng mấy chốc anh ta đã tìm được Tô Thư Nghi, nhưng lại không có can đảm đề nghị đưa cô về, thế là chỉ đành đi theo phía sau cô.

Mãi tới khi người đàn ông trên xe lăn kia xuất hiện.

Tuy cách hơi xa, nhưng Cố Gia Huy vẫn nhận ra xe của đối phương và chiếc xe lăn có ký hiệu kia.

Tay của anh ta chợt siết chặt lại.

Tại sao… Tô Thư Nghi, rốt cuộc là tại sao!

Tại sao cô đã kết hôn mà còn muốn dây dưa không rõ với người đàn ông khác?

Hơn nữa, tại sao người mà em tìm lại cứ phải là người đó…

“Gia Huy?”

Cố Gia Huy đang phẫn nộ thì đột nhiên có giọng nói cẩn thận dè dặt vang lên bên tai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...