Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang!
Chương 11: Tên sát thủ núp ngoài biệt thự
- Uống đi! Nam nhân đưa một vỉ thuốc chống thai cho nữ nhânCô ta nhận lấy, bóc vỏ và cho hai viên thuốc vào tay. Đây là thuốc ngừa thai có tác dụng phụ rất cao, nếu sử dụng nhiều sẽ gây nguy hại đến sức khỏeCô ta cho thuốc vào miệng rồi hớp một ngụm nước. Chùi miệng, ả nói- Còn nhớ những gì tôi dặn anh không?- Tất nhiên. Nam nhân gật đầu, rồi nhanh chóng thay quần áo, sau đó rời điNữ nhân ngồi trên giường lớn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trông cau có, ánh mắt cay độc, những ngón tay sắc nhọn đâm vào da thịt, rướm máu. - Lý Tiểu Nhi, cô cứ chờ đấy. Tôi nhất định...sẽ khiến cô phải sống mà không bằng chết!Tại tập đoàn Thần Phong, ở đại sảnh của tập đoàn, người qua kẻ lại đông như ong vỡ tổ. Một bóng hồng xinh đẹp lướt qua dòng người đông đúc. Tốc độ dưới chân ngày càng tăngMột thân Triều Vĩnh Hi mặc váy ngắn màu đen hai dây, đôi giày cao gót liên tục phát ra tiếng lóc cóc lóc cócCô hướng đến thang máy, bấm lầu 3"Ting". Cánh cửa thang máy mở ra, cô nhanh chân đi vào căn phòng cuối dãy. Gõ nhẹ cửa, cô nhỏ giọng- Em đến rồi, Bạch tổng!- Vào đi. Nam nhân trong phòng lên tiếngCô mở cửa ra, nhanh chóng đóng lại, cẩn thận không phát ra tiếng động gây chú ý. Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ rèm cửa sổ chiếu vào, một nam nhân ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo, tay cầm ly rượu vang lắc lắc, cho vào miệng. - Đây là tất cả những gì em thu thập được từ căn phòng đó đấy! Vĩnh Hi đưa máy ghi âm mini và một cuộn băng video cho người đàn ông. Anh ta cầm lấy, bật video và máy ghi âm mini lên xem và nghe, liền nhếch môi nở nụ cười nham hiểm"Thật là con đàn bà dơ bẩn!"Anh ta nghĩ thầm. Tắt máy video và máy ghi âm, anh trầm giọng- Tốt lắm! Tiếp tục theo dõi "ả", không được để chúng biết!- Em hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã khen! Vĩnh Hi cúi đầu nói. Anh ta từ từ đứng lên, hai tay đút vào túi quần, chân một bước đứng cạnh côLúc này khuôn mặt anh mới lộ ra. Ngũ quan tinh tế sắc sảo, đôi mắt xanh hẹp dài, lông mi cong vút, mũi cao, môi bạc mỏng. Anh chính là Bạch Hắc PhongHắc Phong lạnh lùng nhìn cô, Vĩnh Hi lúc nào cũng khiến anh yêu, khiến anh mềm lòng. Cô xinh đẹp như một công chúa! Cô có vẻ đẹp thuần khiết, cô có vẻ đẹp đáng yêu, anh yêu cô lâu lắm rồi!Không biết cô có biết hay không? Có biết anh yêu cô đến mức nào không?...Hàng ngàn câu hỏi liên tục vởn vơ trong đầu anh. Hắc Phong thở dài, anh nói- Về nhà sớm nghỉ ngơi. Dù sao em cũng mệt rồi đấy! Nhớ dọn dẹp sạch sẽVĩnh Hi nhìn anh, cô có chút rung động. Gật nhẹ đầu, cô nhỏ giọng- Cảm ơn ngài Anh thở nhẹ, nhanh chóng rời khỏi phòng. Vĩnh Hi đứng trong phòng, cô xoay mặt nhìn lên màn hình, mỉm cười- Loan Phi Yến ơi là Loan Phi Yến, cô thật bẩn thỉu đấy!Tại Loan gia, Phi Yến vừa về đến nhà, cô ta đã quăng túi xách lên ghế. Như một nữ vương quyền lực, cô ta ngồi chễm chệ trên ghế, ngạo nghễ ra lệnh quản gia- Lấy nước nhanh lên. Bộ không thấy cô chủ về sao? Các người muốn bị đuổi việc à?Từ lúc Tiểu Nhi rời đi, bà quản gia liên tục bị Phi Yến hành hạBây giờ bà mới hiểu cái cảm giác đau khổ của cô. Bà ta chạy ra, trên khuôn mặt già dặn có vài vết bầm- Nước của tiểu thư đây ạ! Bà đưa ly nước cho côCô ta cầm lấy, hớp một ngụm. Chợt cô ta phun nước ra, quăng ly xuống sàn, miễn chai văng đầy. Cô ta đứng lên, đá vào mặt bà quản gia, chanh chua nói- Con chó, muốn giết người hả?Bà quản gia té xuống, đầu đập vào cạnh ghế. Máu chảy ra từ đầu một ít, bà đau đớn nhìn ảCô ta khinh thường bà quản gia, ả lắc thân hình đi lên phòngBà quản gia chảy nước mắt, bà đã hiểu, hiểu rất rõ, nỗi đau của cô!Bà có lỗi với cô, bà đã khiến cô đau đớn rất nhiều. Không biết, bây giờ cô sống ra sao?!Tại biệt thự của Ưng gia, Tiểu Nhi ngủ một mạch tới 4 giờ, cô từ từ mở mắt ra. Trước mắt cô là một gam màu trắng tinh của nước sơn. Cố gắng ngồi dậy, cô ôm đầu khó chịu. Đúng lúc, Hoàng Thuận bước vào, tay anh cầm cái khay, trên khay là chén cháo, thuốc giảm đau và ly nước lọc. Anh đi đến, đặt khay cháo lên bàn, rồi đến ngồi trên giường, ôm cô vào lòng hỏi- Em cảm thấy thế nào?Tiểu Nhi nhìn anh, cô nói- Em ổn rồi. Anh gật nhẹ đầu, cô nhìn anh, rồi nhắm mắt lại. Hoàng Thuận lấy cháo, anh nói- Ăn chút cháo đi cho khỏe, em đang bệnh đấyCô gật đầu, ngoan ngoãn há miệng ra cho anh đút cháo. Chợt cô nhìn thấy vết thương trên tay anh, liền lo sợ nắm lấy bàn tay, hỏi- Anh sao lại bị thương? Sao bị thương? Anh giật mình, mắt cô tinh quá! Anh đã cố làm vết thương mờ đi, vậy mà cô vẫn nhìn đượcBiết có giấu cô cũng không được, anh nói- Là bảo bối làm anh bị thương đấy!Tiểu Nhi nghe vậy, biết mình có lỗi, đôi mắt xuất hiện một tầng nước mong manh dễ vỡ, cô run run nói- Xin lỗi...Tiểu Nhi...không cố ý...huhu.....Hoàng Thuận giật mình, thấy cô khóc, anh vội đặt chén cháo lên bàn, rồi ôm cô vào lòng- Ngoan, đừng khóc. Anh không giận em đâu, ngoan, nín đi. Tiểu Nhi thấy anh không giận, cô mỉm cười, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục ăn cháoĂn uống xong, cô đi xuống giường và vào phòng tắm thay đồXong xuôi, cô định cùng anh đi xuống phòng khách thì Hoàng Thuận nói- Nhi, anh có chút chuyện muốn nói với emCô nhìn anh, ngây thơ hỏi- Chuyện gì thế anh? Em muốn xuống dưới chơi với chị DungAnh gật đầu nói- Ừ, anh sẽ cho em xuống. Nhưng nói chuyện chút rồi xuống nhé Cô nhìn anh, gật nhẹ đầu. Rồi cả hai đến ghế ngồi xuốngHít một hơi thật sâu, anh nói- Bình tĩnh nhé Tiểu Nhi. Hãy lắng nghe anh nóiCô ngoan ngoãn gật đầu, dỏng tai lên lắng nghe từng câu từng chữ- Tiểu Nhi....xin lỗi đã giấu em,....anh....em...Hoàng Thuận trước nay là người mạnh mẽ, bây giờ anh lại chỉ vì chuyện này mà không thể nói gì - Anh cứ nói đi, Tiểu Nhi đang nghe nè. Cô cười tươi nóiHoàng Thuận suy nghĩ đến tương lai của cả hai, anh lấy hết dũng khí, nói- Tiểu Nhi, thật ra...em đã mắc bệnh khối u, một căn bệnh nguy hiểm, cần phẫu thuật gấp!Tiểu Nhi nhìn anh, cô thì biết cáo gì về khối u chứ, với lại người ngây thơ trong sáng như cô có biết nguy hiểm là như thế nào, liền ngây ngô hỏi- Khối u cần phẫu thuật sao? Có đau không?Hoàng Thuận ngạc nhiên trước thái độ dửng dưng của cô. Anh nói- Không, không đau đâu. Bác sĩ sẽ tiêm thuốc cho em rồi mới lấy khối u ra khỏi đầu emCô gật đầu giống như hiểu câu nói của anh. Cô cườ tươi như hoa nói- Em không sợ đâu. Nếu không đau thì không sợ. Rồi cô chui vào lòng an, cô nói- Khi nào chữa thì cứ nói, Tiểu Nhi sẽ chữa bệnh để ở cạnh anhHoàng Thuận nghe câu nói của cô, trog lòng không khỏi vui mừng nói- Nếu vậy, sau khi chữa bệnh xong, chúng ta sẽ lập gia đình. Nhé?Cô tuy không hiểu gì, nhưng trái tim cô giờ đã thuộc về anh. Tất nhiên việc được sống với anh cả đời dưới sự chiều chuộng, sự bao bọc của anh là điều khiến cô hạnh phúc nhất!Gật đầu cái rụp, cô nói- Vậy xuống nhà chơi nhaAnh xoa đầu cô, gật đầu đồng ý. Rồi cả hai khoác tay nhau đi xuống. Hoàng Thuận cảm thấy yên tâm khi cô không sợ, cũng không hoảng khi biết mình mắc bệnh nguy hiểmMà, đôi khi ngây thơ cũng là một cái tính tuyệt vời, phải không?Cô đi xuống phòng khách thì nghe tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người, hứng thú càng tăng liền chạy nhanh xuống. Không may xuống đến bậc thang cuối cùng thì vấp té, liền ngã xuống, cũng mau cằm chưa đập mạnh xuống đấtHoàng Thuận cùng mọi người hoảng hốt, chạy đến đỡ côMẹ anh lo lắng, nói- Con không sao chứ? Làm gì mà gấp vậy, có ai bỏ con đâu- Hihi, tại Tiểu Nhi muốn chơi với mọi người mà. Cô cười nóiMọi người nhìn cô. Tiểu Nhi tuy chỉ mới đến đây khoảng hai ba ngày, nhưng càng ngày, họ càng yêu thích cô hơnTừ người trong Ưng gia đến quản gia người hầu và bạn bè của Hoàng Thuận đều có thiện cảm với cô, càng quý cô hơnCô vui vẻ, hòa đồng, thân thiện. Cô đáng yêu, tuy nhát nhưng rất dễ thương. Vì thế, ở cạnh cô chỉ có cảm giác muốn bảo vệ cô, che chở cho cô. Ở cạnh cô, lúc nào cũng ấm áp, hạnh phúc. Mặc dù là vậy, nhưng họ không khỏi lo lắng cho bệnh của cô, lo cho sự an nguy của côVì họ rất cần thời gian trôi qua thật nhanh để có thể đưa cô sang nước ngoài điều trị. Họ cần phải giải quyết mối nguy hại ngay trước mắt để cho cô được an toàn. Mỹ Dung đỡ Tiểu Nhi ngồi dậy, Hoàng Thuận ôm cô vào lòng, liên tục quan tâm lo lắng hỏi hanTiểu Nhi mỉm cười, thấy Khả Ái cũng có ở đây, cô nói- Ái Ái, chị Dung, chúng ta đi chơi thôiKhả Ái Mỹ Dung nhìn nhau, cả hai mỉm cười gật đầu rồi cùng cô ra ngoài vườnMẹ anh thấy thế, bà giả vờ giận dỗi nói- Chơi mà không rủ ta chơi chung sao? Thật buồn mà. Tiểu Nhi nghe bà nói vậy, cô chạy đến đặt tay lên vai bà, cười nói- Bác cũng chơi chung với tụi con nhaMẹ anh mỉm cười, cô bé này thật đáng yêu và thú vịHoàng Thuận nói- Mẹ à, nhớ cẩn thận đấy- Mẹ biết rồi. Dù sao mẹ vẫn còn trẻ, xương cốt còn cứng cáp lắm, con đừng lo. Nói xong liền cùng Tiểu Nhi, Mỹ Dung và Khả Ái ra ngoài sânHoàng Thuận, Hắc Phong, Nghiên Phong và Thành Quang nhìn nhau mỉm cười, cũng cùng họ ra sân chơiTrước khi ra ngoài sân, anh dặn quản gia- Chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho mọi ngườiBên ngoài sân, Tiểu Nhi như một đứa trẻ, cô lấy bóng chuyền cho Mỹ DungMỹ Dung chuyền cho Khả Ái, Khả Ái chuyền cho mẹ anhCả bốn người chơi rất vui vẻ. Vì thấy họ chơi vui nên Hắc Phong cũng kéo Thành Quang vào "gia nhập"Trong lúc họ đang chơi, thì bên ngoài biệt thự, một người đàn ông cầm súng, mặt được bịt kín trông rất đáng nghi. Anh ta đưa súng chĩa về phía Tiểu Nhi và..."Đoàng"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương