Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 79: .2: Phó Thịnh Cực Kỳ Kiêu Ngạo (2)



Thật tốt quá, Tô Ảnh, cô có thể nhìn thấy được.

Mục đích mà chúng ta mở nhóm chat này, rốt cuộc đạt được rồi.

Phó Thịnh nhìn thấy tin nhắn của Tô Ảnh, tự nhiên hừ một tiếng, không nói nữa.

Lúc này, bỗng nhiên Mộc Minh tán gẫu với Tô Ảnh: “Lúc cô đi, Phó tổng không có gì không đúng chứ?”

Vẻ mặt Tô Ảnh mờ mịt: “KHông có, tôi chỉ xin anh ấy cho nghỉ ba ngày, Phó Tổng cũng phê duyệt rất bình thường.”

Mộc Minh cũng có chút mò mẫm không thông rồi.

Trước kia, anh ấy là người biết lòng Phó tổng nhất.

Nhưng từ sau khi Tô Ảnh đến đây, anh lại không thể hiểu được tính tình của Phó tổng.

Anh luôn có một loại ảo giác: “Mỗi lần không có Tô Ảnh, phó tổng sẽ phát giận.

Lần trước Tô Ảnh xin phép, ngoài mặt thì Phó tổng đồng ý vui vẻ, nhưng thật ra cũng ngầm biết Tô Ảnh đến khách sạn Quốc Hưng.

Cho nên lần đó khi Tô Ảnh bị bắt nạt, tổng giám đốc mới có thể xuất hiện đúng lúc như thế.

Bây giờ, tổng giám đốc tức giận chắc không phải là…

Mộc Minh nhíu mắt lại, rất nhanh đã nhắn tin về cho Tô Ảnh: “Lúc cô về, mang chút quà cho tổng giám đốc.”

Tô Ảnh vẫn lờ mờ không rõ, vì sao phải mua quà cho Phó Thịnh?

Anh ta là Phó Thịnh, tài phú hơn người, muốn cái gì mà không có được? Còn dùng tiền của mình?

Nếu Mộc Minh đã nhắc mình, vậy thì quy củ làm đi.

Tô Ảnh nghĩ ngợi, nhắn tin cho Phó Thịnh: “Phó tổng, thông báo hành trình với anh một chút. Hôm qua sau khi đến nơi, rất nhanh đã ký xong hợp đồng với đoàn làm phim, định ra tất cả các ca khúc mà tôi sẽ biểu diễn. Ngày hôm qua còn nhận thức một người bạn, là biên kịch của bộ phim này, cô ấy mời tôi tham gia diễn một vai phụ không quan trọng trong phim, hôm nay tôi đã quay xong rồi, ngày mai đúng giờ quay trở lại.”

Phó Thịnh thấy được tin nhắn này của Tô Ảnh, sau đó, kiêu ngạo trả lời lại: “Biết rồi.”

Tô Ảnh cân nhắc một chút, lại gửi một tin cho anh: “Phó tổng, tuy nơi này chỉ là một huyện nhỏ, nhưng phong cảnh rất đẹp. Đáng tiếc phong cảnh đẹp như thế, không có cách nào để anh cùng thưởng thức. nhưng, ớt khô ở nơi này rất ngon, chỉ một chút nhỏ đã cay muốn chết! Tôi mang về cho anh một chút, làm chút tương ớt cho anh nếm thử nhé.”

Phó Thịnh nhanh chóng gửi tin nhắn đến: “Uhm.”

Sau đó liền không có đoạn dưới nữa.

Toàn bộ hành trình chỉ có bốn chữ.

Tô Ảnh lo sợ bất an nhớ lại, lần này chắc là qua cửa rồi?

Ai, sếp của mình luôn kêu ngạo như thế thì làm sao?

Bên kia, sau khi Phó Thịnh nhận được tin nhắn của Tô Ảnh, lập tức triệu tập đám người quản lý cao tầng tham gia cuộc họp.

ở trong hội nghị, thuận lợi thông qua báo cáo dự toán tài vụ cho tự phát thêm công ty con, cũng thuận tiện khích lệ Triệu tổng ở đại khu Hoa Nam đã cẩn trọng nhiều năm như thế, hơn nữa đặc biệt phê duyệt cho Triệu tổng có một tháng nghỉ ngơi.

Sau khi hội nghị chấm dứt, tất cả mọi người đều lờ mờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ riêng Mộc Minh, dường như đã hiểu rõ điều gì.

Mộc Minh gửi một icon ngón tay cái cho Tô Ảnh, nói Tô Ảnh xử lý quá tốt.

Lúc này Tô Ảnh mới thở ra, cất điện thoại đi, về tới trước bàn ăn.

“Thật xin lỗi, tôi chậm một chút.” Tô Ảnh lập tức mở miệng, nói xin lỗi.

Đối mặt với thần tượng của mình, Tô Ảnh cũng nơm nớp lo sợ.

“Không sao.” Diệp Tự cười cực kỳ dịu dàng, nói: “Tới đây, nhanh dùng bữa, nhân lúc còn nóng ăn mới tốt.”

Lúc này cô mới hoàn toàn thả lỏng người, cười như không cười bắt đầu ăn cùng với Diệp Tự.

Ăn cơm xong, Diệp Tự liền rời đi rồi.

Sau khi vẫy tay tạm biệt anh, Tô Ảnh đang định đi về, liền nhìn thấy Mạnh Tiểu Ngư hổn hển chạy rới, tức khắc kinh ngạc hỏi cô: “Cô đây là làm gì thế? Chạy nhanh như vậy?”

Mạnh Tiểu Ngư nhìn xe vừa rời đi, dậm chân một trận: “Ai ai, xe kia có phải là xe của anh Diệp không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...