Ông Xã Là Cha Nuôi (He, Ngôn Tình, Hiện Đại, Ngược)

Chương 2: Bạch Cẩm Viên



Lâu đài Bạch Cẩm Viên trong truyền thuyết là nơi người thừa kế duy nhất của Đường Thị sống. Đường Việt Âu vung tiền như núi cho người xây dựng cả tòa lâu đài cổ đồ sộ. Cũng như món quà sinh nhật mừng con trai ông 18 tuổi. Cổng thành cao trên 2m. Tường làm bằng đá thổ cứng. Nội thất dựa trên kiến trúc hoàng cung thập niên 90.

Đường Giai Cơ dắt tay đứa bé gái đi thẳng vào trong phòng khách. Hai hàng người hầu cúi đầu chào kính trọng theo bước chân uy nghiêm của bà. Hôm nay, Giai Cơ mặc bộ đầm màu nhung đen dài tới mắt cá chân. Chân đi giày cao gót tầm 3 phân. Trên người bà toát ra vẻ cao quý không dễ xúc phạm.

"Quản gia Trần, mau lên thư phòng gọi Vũ Thuần cho tôi gặp."

"Vâng thưa phu nhân."

Đường Giai Cơ quyết định nhờ con trai bà dạy dỗ đứa nhỏ này. Tạm thời quãng thời gian sắp tới, bà và Việt Âu bắt đầu sống ẩn vài năm để tịnh dưỡng. Việc gia đình lẫn công ty đành nhường lại cho con trai lo liệu.

"Mẹ." - Người đàn ông tuấn tú cao lớn từ trên đi xuống. hắn mặc bộ đồ ở nhà thoải mái. Gương mặt góc cạnh hoàn mỹ lạnh lùng đáng sợ. Đôi mắt hắn sắc bén luôn dùng đánh giá người khác. Khí chất vương gia, toát ra vẻ tuyệt tình khiến ai ai cũng kiêng dè e sợ.

Đường Vũ Thuần - con người mệnh danh "Quỷ hút máu người" đứng đầu tổ chức Mắt Đỏ.

"Con trai, có bận việc không?"

"...Mẹ có chuyện cứ nói." - hắn thả người xuống bộ sofa kiểu hoàng đế.

"Ta muốn gửi cô bé dễ thương này ở chỗ con một thời gian."

"Mẹ biết rõ...Con không thích con nít."

Đường Giai Cơ hơi bất mãn. Bà quên mất việc hệ trọng trước mắt.

"Coi như mẹ nhờ cả vào con. Đứa bé này rất ngoan ngoãn lại nghe lời. Con bé cũng thật đáng thương." Bà nháy mắt ra hiệu cho cô bé.

"..." - Con bé bày ra bộ mặt buồn rười rượi chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Đôi mắt lấp lánh, trong suốt khiến hắn có ảo tưởng thấy được tầng nước mỏng như sắp trực trào ra tới nơi. Hắn có chút lơ đãng, dù mặt không đổi thẳng thắn nhìn ngược lại con nhóc nhỏ to gan kia. Nhưng lại bất giác mềm lòng, thật muốn lấy tay đập một cái cho bản thân tỉnh táo lại. Đường Vũ Thuần che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Lạnh lùng ném ra hai từ rồi đứng dậy lên lầu:

"Tùy mẹ sắp xếp."

Đường Giai Cơ nghe vậy, trong lòng phấn khởi vui mừng không thôi. Bà sâu xa ý vị quan sát đứa nhỏ. Mới tí tuổi mà có thể khiến con trai bà phá lệ bản tính suốt mấy năm qua nhún nhường cho người lạ vào ở trong Bạch Cẩm Viên. Giả sử sau này lớn lên nếu con bé nắm được tâm tư Vũ Thuần thì hẳn là thú vị lắm. Nghĩ tới bộ dạng con trai bà chết đi sống lại vì một người phụ nữ làm bà buồn cười chết mất.

"Giỏi lắm, con tên gì?"

"Trịnh Uyên Kha ạ." Đứa bé lễ phép đáp.

"Trịnh Uyên Kha." Bà lẩm bẩm nhắc lại cái tên, suy nghĩ chốc lát mới mỉm cười dịu dàng: "Từ giờ trở đi con tên Đường Uyên Kha nhớ chưa?"

"Vâng."

"Thưa phu nhân!" - Vị quản gia Trần thấp giọng nói: "Thiếu gia vừa bảo cô bé phải nhận cậu ấy làm người bảo hộ mới có thể sống ở Đường gia."

"Được được. Ông mau sai người chuẩn bị các thủ tục giấy tờ cần thiết. Tuyệt đối đừng để lộ bất cứ thông tin sơ hở gì về thân phận thật của con bé ra bên ngoài." Bà vốn dĩ lo lắng địa vị đứa trẻ trong nhà họ Đường, các bậc trưởng lão sẽ càng khó ăn nói hơn. Nếu bắt Uyên Kha nhận bà làm mẹ chắc hẳn bên ngoài cho rằng rất quái dị vì tuổi tác chênh lệch khá nhiều. Nay có thể yên tâm rồi!

"Kha nhi, con tuyệt đối nhớ lấy câu dặn dò của ta. Sau này ở trong tòa thành, chú ý đừng bao giờ chọc giận hay cãi lời cha nuôi. Nhớ chưa?"

"Con nhớ ạ!" Uyên Kha cười rạng rỡ, cô bé quả thật rất thích người phụ nữ này. Cảm giác cứ như được bên cạnh mẹ lúc nhỏ.

"Ngoan, đây giờ là nhà con. Con muốn thứ gì sẽ được thứ đó. Sau này không cần lo cực nhọc, ta bảo người chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho con. Con sẽ sống chung với cha nuôi và bác quản gia. Còn có mấy chị người hầu chơi cùng con. Khi có thời gian rảnh rỗi ta sẽ gọi điện hỏi thăm con nhé, được không?"

"Người...người đi đâu??" Con bé mếu máo như sắp khóc. Cô không muốn bị vứt bỏ nơi này một mình.

"Không được khóc, ta thương ta thương. Ta có chuyện riêng cần xử lí, chẳng ai bắt nạt con đâu." Bà chiều chuộng ôm Uyên Kha vào lòng. Tuy cảm thấy không nỡ xa cô bé nhưng bà cũng phải miễn cưỡng đi. Chẳng thể lí giải rõ nguyên nhân bà mến đứa trẻ này như con ruột.

Đường Uyên Kha do dự gật đầu. Đó cũng chính là thời khắc bắt đầu kéo theo cuộc sống dài đăng đẳng sau này.

Đường Giai Cơ xoa nhẹ đầu con bé, bà sai Trần quản gia dắt cô bé đi nghỉ ngơi. Sau đó, bà trầm ngâm nghĩ ngợi.

"Alex!"

"Có tôi đây phu nhân."

Ngoài chức tài xế riêng, ông chủ còn sắp xếp Alex là trợ lí hằng ngày cho vợ mình.

"Con bé mang họ Trịnh, tức người của Trịnh gia. Cách đây không lâu, Trịnh gia gặp biến cố lớn rồi. Nhưng không thể để Vũ Thuần điều tra ra gốc rễ gia thế của Uyên Kha được. Ông mau tranh thủ đi xử lí gọn gàng cho tôi."

"Vâng, tôi đi ngay đây."

Dưới sự sắp xếp gần như hoàn hảo. Tòa lâu đài xuất hiện thêm một căn phòng dành cho con gái. Tường được sơn thành màu xanh nước biển và màu trắng, diện tích rộng rãi bằng cả căn nhà cấp 4 bình thường. Phía góc kê thêm kệ sách gỗ, hàng loạt các loại sách trưng bày trên đó. Bên cạnh còn có chiếc dương cầm màu trắng. Gấu bông, búp bê, quà trang trí chất đầy cả giường ngủ lẫn căn phòng. Tủ quần áo đặc biệt chính tay Đường Giai Cơ lựa chọn, đều là bộ đồ ao ước nhìn thấy đứa con gái mình mặc. Mảnh vườn lớn sau tòa nhà được quản gia Trần tu sửa thành sân cỏ xanh mượt, trông đủ loại hoa đầy màu sắc và xây hẳn bể bơi riêng. Đây chính xác gọi là thiên đường cho cô bé.

"Bác quản gia, khu vườn sao lại trở thành thế này?" Uyên Kha kéo tay quản gia Trần chỉ về nơi đang thay đổi diện mạo.

"Tiểu thư, đây là món quà Đường tiên sinh tặng cho con." - Trần Lệ dịu dàng xoa đầu đứa bé.

"Bác, cha nuôi là người như thế nào?" - Uyên Kha duy nhất ấn tượng bởi vẻ ngoài quá sức quỷ dị, lạnh lẽo khi ngày hôm ấy gặp cha nuôi.

"Tiên sinh đối với con rất tốt lại cưng chiều. Uyên Kha, ta khuyên con đừng rời khỏi đây khi chưa được sự cho phép của ngài ấy." - Bà quản gia sống trong Đường gia hơn chục năm, một tay bà nuôi dưỡng Đường thiếu gia khôn lớn tận hôm nay.

"Tại sao?" - Cô bé nhỏ ngây thơ khó hiểu.

Đường Uyên Kha năm nay 10 tuổi. Cuộc sống và tự do gần như sẽ mãi chôn chặt ở Bạch Cẩm Viên này. Đường Giai Cơ sau khi an tâm về đứa nhỏ liền lên máy bay sang Malaysia. Bà phân phó Alex có nhiệm vụ đưa đón tiểu thư đi học hằng ngày.

Đêm đầu tiên ngủ trên chiếc giường rộng rãi mới, Uyên Kha thao thức chẳng ngủ được. Cô mở to hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà, tất cả mọi thứ đến bất chợt như trong mơ vậy. Tòa thành chìm trong bóng tối và im lặng không một tiếng động. Ánh sáng mỏng manh của các vì sao chập chờn rọi qua cửa sổ. Uyên Kha hiện đang háo hức, nôn nao vì ngày mai còn được đến trường mới.

Tiếng bước chân trầm trầm vang lên lặng lẽ. Đường Uyên Kha vốn nhạy cảm với âm thanh nên nhận ra. Cô kéo chăn cao che kín hết cả gương mặt chỉ đủ ló cắp mắt sáng tròn xoe liên tục cảnh giác. Tiếng động đột ngột dừng hẳn ngay trước cửa phòng Uyên Kha. Con bé hồi hộp dính chặt mắt lên cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo.

Cạch! - Âm thanh mở cửa nhẹ nhàng, bóng dáng quen thuộc dần hiện ra ngay tầm mắt cô bé.

"A..." Đường Uyên Kha hốt hoảng kêu một tiếng.

"Tiểu thư..." - Trần Lệ tiến đến gần thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn kia.

"Bác quản gia!" - Đường Uyên Kha khôi phục trạng thái ban đầu, ngạc nhiên quan sát bộ dạng Trần Lệ: "Đã khuya lắm rồi, sao bác còn chưa ngủ??"
Chương trước Chương tiếp
Loading...