Only You
Chương 7: Gặp Mặt “Họ”
Biệt thự Mộc Thanh ...Nữ chủ nhân xinh đẹp của biệt thự ngồi ngay ngắn ở một bên sofa, đôi mắt màu xanh tím tĩnh lặng như mặt hồ nhìn chăm chú vào ba người khách “đặc biệt” của biệt thự hôm nay: Một người đàn ông trung niên có gương mặt cương nghị, dáng người cao lớn ngồi ở giữa, đối diện với cô; bên trái ông ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhìn bà có lẽ không ai nghĩ đến bà đã 40 tuổi; và người cuối cùng là một cô gái có mái tóc vàng óng uốn xoăn và gương mặt trang điểm đậm.Người phụ nữ xinh đẹp sau một hồi đánh giá quan sát Bảo Tuệ, chất giọng mỉa mai nhanh chóng cất lên:-Chà, con gái Bảo Tuệ ngày càng xinh đẹp quá anh nhỉ?Hai từ “con gái” được Dương Phu nhân thốt ra đầy sự khinh miệt. Còn Bảo Tuệ, cô vẫn ngồi im lặng một chỗ không mở miệng, Và điều đó đã chọc tức đến người con gái tóc vàng – Dương Bảo Kim:-Này con nhỏ kia, mẹ tao khen mày thì ít ra mày cũng nên mở miệng cảm ơn, đúng là cái đồ không có giáo dục mà!Dương Bảo Kim vừa thốt lên câu đó, toàn bộ người hầu lớn bé ở đó đều đen mặt. Mặc dù họ đã quen với những lời khó nghe mà Dương Bảo Kim dành cho tiểu thư, nhưng họ không thể chấp nhận việc tiểu thư của mình bị gọi là “vô giáo dục” được! Đối với họ, tiểu thư là người con gái tuyệt vời nhất mà họ từng biết.‘Xoảng’ – Lúc này, Khải Lâm sau khi nghe Bảo Kim nói cũng làm rơi ba tách trà trên khay đang bưng đến xuống đất, vang lên tiếng loẻng xoẻng khó nghe. Dương Bảo Kim càng được nước làm tới, cô ả liền chanh chua lên tiếng:-Đặng Khải Lâm, anh làm gì vậy hả? Lỡ trà đổ lên người em rồi sao? Mặc dù em rất thích anh nhưng đừng có được nước làm tới như vậy! -Xin lỗi Đại tiểu thư! – Khải Lâm mặt lạnh dọn dẹp đống đổ vỡ mình vừa gây ra, cũng không thèm để ý đến sự tán tỉnh trơ trẽn và lộ liễu trong lời nói của Dương Bảo Kim.-Kim à, sao con lại đi thích hạng người như thế, đó chỉ là những người có thân phận dơ bẩn đi phục vụ cho người khác. Mẹ không cho phép! – Dương phu nhân lúc này cũng lên tiếng, ngoài mặt tức giận nhưng ẩn nhẫn trong lời nói là sự miệt thị dành cho Khải Lâm.Đối với Bảo Tuệ, Khải Lâm, quản gia Trần và tất cả người hầu ở đây cô đều xem như người nhà. Thế nên, nếu có người dám động đến họ, cô tuyệt đối không cho phép. Giờ đây Dương phu nhân dám buông lời khinh khi Khải Lâm, cô làm sao có thể ngồi im được nữa:-Mẹ cả, con thật lòng xin lỗi về sự vụng về của Khải Lâm. Nhưng mà người của con con biết, mong mẹ cả đừng sử dụng những từ ngữ không có văn hóa như vậy để ám chỉ người khác!Dương Phu nhân bị Bảo Tuệ thẳng thừng phê bình thì gương mặt lập tức đỏ lên vì tức giận, trông méo mó đến xấu xí. Bà ta liền ôm cánh tay của người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi im lặng, lên tiếng kể tội:-Minh, anh xem Bảo Tuệ dám vì một tên người hầu nhỏ bé mà dám hỗn với em kìa! Làm sao mà vô phép tắc quá vậy?-Bảo Tuệ, mau xin lỗi mẹ con! – Dương Minh lạnh lùng ra lệnh cho Bảo Tuệ, trong giọng nói của ông chẳng có chút nào là tình cảm dành cho một đứa con gái. Và thậm chí có thể nghe ra sự khó chịu vì phải nói chuyện với Bảo Tuệ.Bảo Tuệ nghe thế thì cũng không làm theo lời Dương Minh. Mà ngồi trầm mặc một hồi mới nói:-Cha à, việc con làm con biết đúng hay sai. Và con cảm thấy việc con làm khi nãy không có gì làm sai cả!Dương Minh nghe vậy thì mặt đen đi một nửa. Ông không ngờ Bảo Tuệ lại có gan mà cãi với ông như vậy.-Hừ, xem ra nền giáo dục Hàn Quốc rất tốt! – Ông nói kháy.-Vâng, tất nhiên rồi ạ! Vì nên giáo dục Hàn Quốc tốt nên con mới được như ngày nay, mà con cũng phải cảm ơn cha đã cho con đi học ở Hàn Quốc mới đúng! – Bảo Tuệ cũng không vừa nhàn nhạt đáp lời. Thể hiện rõ: “Không phải nhờ ông mà tôi trở thành như thế này sao?”Dương Minh nghe vậy thì mặt mày càng lúc càng lạnh lùng hơn, ông không nói gì nhưng đáy mắt đã ánh lên tia sáng sắc bén khó nắm bắt. Còn Dương Bảo Kim ngu ngốc nghe cuộc đối thoại cứ nghĩ Bảo Tuệ đang cảm ơn cha mình, cô ả liền chảnh chỏe lên tiếng:-Chà chà, không ngờ em gái mình cũng biết lễ phép như vậy a! Bảo Tuệ ngày càng hiểu biết nhỉ anh Khải Lâm!? – Cô ả lúc này đã đứng lên, thân hình mềm nhũn dựa sát vào người Khải Lâm, còn anh chàng thì đứng một bên đen mặt.-Đại tiểu thư, mong người tự trọng một chút! – Khải Lâm lạnh lùng lên tiếng.Dương Bảo Kim nghe vậy thì cả người bỗng cứng đờ, còn Dương phu nhân thì tức giận đứng lên, chỉ thắng vào mặt Khải Lâm:-Hừ, một tên nhãi ranh mà dám nói với con ta như vậy! Người nên tự trọng là cậu mới đúng, chẳng phải cậu là người quyến rũ con bé sao?Khải Lâm nghe vậy thì mặt càng ngày càng lạnh lùng hơn, đôi mắt sau cặp kính nổi lên một ngọn lửa tức giận, hai tay anh định đẩy Dương Bảo Kim ra thì quản gia Trần từ sau bước đến nắm lấy tay anh, lắc đầu. Khải Lâm hiểu ý liền đứng im, mặt quay sang nơi khác. Còn quản gia Trần, ông hướng về phía Bảo Kim và Dương phu nhân cung kính nói:-Phu nhân, đại tiểu thư tha lỗi. Khải Lâm chẳng qua là không hiểu biết, mong người đừng giận!Quản gia Trần tuy không vui khi phải nói những lời đó nhưng ông bắt buộc phải nói. Bởi nếu ông đứng lên bênh vực Khải Lâm thì chẳng khác nào dồn Bảo Tuệ vào đường cùng, đổ mọi tội lỗi lên đầu cô. Dù gì Dương Minh vẫn còn ngồi ở đó.-Anh Khải Lâm, anh nỡ lòng nào đối xử với em như vậy? – Dương Bảo Kim bắt đầu rơi nước mắt, cả người càng lợi dụng đứng sát hơn vào Khải Lâm. Rồi bỗng dưng cô ả quay sang chỉ thẳng vào mặt Bảo Tuệ vẫn đang nhan nhã thưởng thức trà, nức nở. – Có phải ... có phải anh bị con hồ ly tinh đó dụ hoặc không hả? -Đại tiểu thư, mong cô đừng dùng những lời như vậy để ám chỉ Tuệ tiểu thư! – Quản gia Trần nhíu mày không vui lên tiếng. Có thể thấy, lần này ngay cả người như ông cũng nhịn hết nổi!-Hức, cha , mẹ! Hai người xem con hồ ly tinh đó ngay cả người hầu của mình cũng quyến rũ. Mày đúng là y hệt như mẹ của mày mà! – Dương Bảo Kim mặc kệ lời của uản ghia Trần, càng quá đáng hơn.Lúc này, Bảo Tuệ đã nhịn không được mà ngước lên lạnh lùng nhìn Dương Bảo Kim, nghiến từng từ qua kẽ răng của mình:-Dương Bảo Kim, cô đừng có đem mẹ của tôi vào đây! ‘Bốp!’Lời Bảo Tuệ vừa dứt thì một bạt tay liền nhằm thẳng đến bên má xinh đẹp của cô – Dương Phu nhân đã đánh Bảo Tuệ.-Hừ, đừng có gọi tên con của tao bằng cái giọng điệu đó. Mày-không-có-tư-cách đó! Và cũng đừng biện luận gì cho mẹ của mày cả, hai mẹ con mày đều là hồ ly cùng một giuộc cả thôi! – Dương phu nhân cao giọng lên tiếng, bàn tay vừa đánh Bảo Tuệ không ngừng chà xát vào một chiếc khăn trắng, giống như bà ta đã chạm vào một thứ gì đó rất kinh tởm.-Đi thôi, không có thời gian ở đây đâu! – Dương Minh lúc này mới lạnh lùng nói, đôi mắt của ông thẫm lại, xoay người rời đi. Dương phu nhân và Dương Bảo Kim thấy vậy thì cũng lật đật chạy theo, Bảo Kim còn không quên ném cho Bảo Tuệ một cái nhìn đầy khinh bỉ.Đợi bóng của ba người họ đi xa rồi, mọi người trong phòng lúc đó mới đến bên cạnh Bảo Tuệ, nhìn cô đầy lo lắng.-Không sao đâu, chỉ là một chút ê ẩm thôi! – Bảo Tuệ nhận lấy thuốc từ Khải Lâm đưa đến, xoa xoa vào bên má đang ửng đỏ, hằn rõ năm dấu tay, có thể thấy Dương phu nhân ra tay không hề nhẹ.-Tiểu thư à, họ thật quá đáng ... – Một cô người hầu thấy thế thì lau nhanh giọt nước mắt trực trào ra, nhìn Bảo Tuệ đầy thương xót.-Chị Diệp, mọi người em không sao đâu! Chị đừng khóc, như thế họ sẽ càng thêm hả hê đấy! – Bảo Tuệ cố gắng nở nụ cười với tất cả mọi người, mặc cho bên má vì sự cử động miệng mà thêm đau nhức.Quản gia Trần và Khải Lâm nhìn qua liền biết ngay Bảo Tuệ đang gượng cười, hai người nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt . Rồi Khải Lâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí:-Bảo Tuệ này, sắp đến Gíang sinh rồi, ở Master School cũng không có kỳ thi nào! Em có muốn cùng mọi người tối nay bàn một chút về việc tổ chức tiệc không?-Tất nhiên rồi!Bảo Tuệ lúc này mới nở nụ cười thật sự. Dương Minh với Dương Bảo Kim gì chứ, cô không quan tâm, cô cũng không cần khó chịu về họ. Bởi bên cạnh cô giờ đây có rất nhiều người vẫn lo lắng, quan tâm và thương yêu cô. Thế thì hà cớ gì cô phải làm họ lo lắng đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương