Osin Không Biết Cười
Chương 18: Piano
Vào một buổi sáng đẹp trời từng tia nắng khẽ chảy dài trên khuôn mặt của Hắn và nó làm hắn bừng tỉnh dậyĐôi mi dài khẽ chớp động rồi từ từ mở ra nhìn chằm chằm vào con người bên cạnh đang ở trong vòng tay mình ngủ ngon lành-Đúng là.._Hắn nở nụ cười hiền lành rồi ôm nó xuống phòng-hừ..._Nó xoay mình tỉnh dậy rồi từ từ bước ra khỏi phòng thì bắt gặp hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào một cây đàn piano,bàn tay khẽ vuốt ve nó,sau đó hắn quay đầu lại mỉm cười nhìn nó-Lại đây_Hắn cười dịu dàng còn nó thì rất nhanh đã ngồi xuống cạnh hắn-Tôi đánh đàn cho cô nghe nhé_Hắn vẫn cười nhìn nó sau đó từng ngón tay thon dài trắng trẻo lại từ từ lướt trên những phím đàn tạo nên một âm thanh mê người,một bản nhạc ru rươn trầm bỗng khẽ làm trái tim của nó trở nên ấm áp và một cảm giác hứng thú quen thuộc lại dâng lên trong lòng,rất thanh những ngón tay nhỏ nhắn của nó cũng đặt lên những phím đàn-Muốn đánh đàn à?.._Hắn cười nhẹ rồi nắm lấy bàn tay của nó từ từ lướt trên những phím đàn lại tạo ra một âm thanh trong trẻo,một bản nhạc tràn đầy tình yêu khẽ làm cho cả hai trái tim cô đơn trở nên ấm áp Chiều hôm đó tại trường Kingdom...-Hôm nay chúng ta có 2 tiết để kiểm tra môn âm nhạc tôi yêu..yêu các em nhay lập tức đến phòng nhạc_Bà Cô trẻ vẽ mặt đầy son phấn vừa nó vừa liếc mắt đưa tình với bọn hắn-Oẹ..bà cô đó ít nhắt phải hơn 500cc mới được cái đồ xộ đó_Duy giả vờ nôn ói nhìn bà cô -trâu già mà muốn đưa tình với cỏ non á...xí..._Kiên ẻ lả dựa vào người Nhi-Thôi đi...bả ít nhất chỉ mới 72 tuổi à..là con gái hượng triểu(hiệu trưởng) đấy_Nhi đẩy Kiên ra sau đó bước nhanh vào phòngVừa bước vào phòng cả 5người hắn,nó Nhi,Duy và kiên đã bị tiếng violông của một học sinh làm trợn tròn mắt bịt tai lại sau đó là hé lớn_STOPPPTiếng thét lớn chói tai làm mọi người trong phòng đều quay đầu lại nhìn sao lại cuối mặt không nói gì cả-Ừ...tiếp theo tôi xin được mời thiên tài piano lừng danh của chúng ta đàn một bài mở màn mời Phong_Bà cô cười hí hửng nhìn hắn còn hắn thì chỉ khẽ nhiếu mày bước tới học sinh thì tủm tỉm cười vỗ tay thầm nói"coi như bà cô có phúc mời được Phong coolboy tới đây..haha.. Mình cũng thật có phúc..haha"Hắn ngồi xuống chổ chiếc đàn piano màu trắng bàn tay đã linh hoạt lướt trên từng phím đan tạo ra một âm thanh cao trầm bổng rồi lại thấp hài hòa kềm theo những tia nắng khẽ chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn tạo nên một cảnh đẹp mê động lòng người khiến cho toàn bộ nữ sinh tim đập chân run,kết thúc bài nhạc cả căn phòng đã tràng ngập tiếng vỗ taySau đó là phần biểu diễn piano của Nhi,thiên tài viôlông Duy,Thổi sáo Kiên và nhiều phần trình diễn nhạc cụ của học sinh khác và cuối cùng là nó-Hoàng Nguyệt Anh..em Hoàng Nguyệt Anh tới lược em rồi_Bà cô khẽ gọi tên nó nhưng chẳng thấy Nó trả lời-Không muốn thì chúng ta đi_hắn dịu dàng nói tay kéo nó nhanh đi nhưng ngược lại nó vẫn đứng yên sau lại buông tay hắn ra bước lên sân khấu,nhưng lúc tay hắn vừa chạm tay nó lại có 3 trái tim của ai kia khẽ nhói lên ánh mắt đỏ rực nhìn hai người-Từng...từng...tưng..._Tiếng đàn đầu tiêng vang lên làm mọi người dồn hết sự chú ý về phía nóRồi 1phút..2phút..10phút trôi qua nó vẫn ngồi như thế không nhút nhít làm mọi người đều dốt ruột-Em làm gì vậy nếu không đánh..._Bà cô đang tức giận quát thì bỗng nhưng lại nhìn nó ngón tay trắng trẻo thon dài đang khẽ lướt trên những phím đàn nhẹ nhàng nhưng rất sắc xảo điệu nghệ rất nhanh tạo ra một chuỗi âm thanh trong thanh như tiếng nước làm người ta cảm thấy chính mình như lạc vào một thế giới khác Còn nó bỗng dưng trong đầu hiện lên những hình ảnh rất lạ một phím cây đàn piano màu trắng một cô bé nhỏ đang ngồi chơi đàn một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng đó cười với cô bé và có một cậu bé đang kéo violong và còn một người đàn ông lịch lãm đang hát,người phụ nữ cũng hát theo...từng đoạn kí ức chập chời hiện ra trong đầu làm đầu nó như nổ tung,ban tay nhỏ bé không tự chủ vẫn lăn nhẹ trên phím đàn như bảng nhạc mà cô bé kia đang đánh và cuối cùng đầu nó như nổ tung bàn tay đánh đàn khẽ đập mạnh xuống tạo ra âm thanh chói tai kéo tất cả mọi người đang trong những tiếng đàn về với thực tại nhìn nó ngạc nhiên họ không ngời nó có thể đánh đàn hay đến vậy có thể lôi kéo họ vào tiếng đàn của nó tiếng đàn này còn hay hơn cả tiếng đàn của hắn-bụp.._Một tiếng vỗ tay vang lên sau đó làm rất nhiều rất nhiều tiếng vỗ tay khác không chỉ trong phòng mà còn có những vị khách không mời bên ngoài vì tiếng đàn của nó mà kéo đến đứng chật cả hành langBỗng nó bịt tai lại lắc đầu thật mạnh rồi đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng,sau đó hắn Nhi,Duy và Kiên cũng chạy theo nó trong đầu 4người đều hiện lên một câu hỏi không có câu trả lời"Rốt cuộc cô ta là ai?"Nà mìk cố gắn lắm mới được tự do trả chap cho mí you nè đọc nhớ like nha tối ta chap mới cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương