Ôsin Nổi Loạn
Chương 16: Nỗi Lòng Chi Mai
Kim Anh đang ngồi uống nước cùng Chi Mai trong căn tin , Chi Mai tự nhiên sặc nước xong húych tay Kim Anh :- Nhìn kìa.- Rồi đưa tay chỉ về hướng đó.Kim Anh nhìn về hướng tay Chi Mai chỉ, cô cũng buồn cười không kém. Đưa tay lên bịp miệng để không phát ra tiếng động. Chi Mai cũng cố cười, đến nổi mặt đỏ ửng. Cô nói nhỏ cho hai người đủ nghe :- Tên kia bị cúm gà hay sao ấy. Ngồi trong căn tin mà … cũng đội nón mới sợ chứ. Haha… Lại còn … ôi haha.Kim Anh tiếp :- Khẩu trang Đôremon haha… Nóng gần chết nhìn thấy mình ngột theo luôn quá.Đằng xa, đối diện bàn của Kim Anh và Chi Mai có một cậu con trai. Đầu đội mũ, Mồm đeo khẩu trang, không hiểu cậu ta gọi lon Coca để trên bàn thì ăn kiều gì?. Áo dài , Quần dài. Dù trời không nắng, cũng chẳng mưa. Đúng là … ngột chết đi được.Kim Anh lại cười ha hả, nói :- Nhìn … nhìn như ninja báo thù ấy. hahaChi Mai lẩm bẩm :- Ơ.. Ninja chuẩn bị tấn công mình hay sao ấy. Đang tiến về phía mình kìa.Thấy cậu con trai “ ngột chết” đang tiến lại gần phía bàn mình, Chi Mai chỉ chỉ cho Kim Anh. Nhưng vì “ ninja” ngồi đối diện với Chi Mai nhưng Kim Anh lại ngồi quay lưng với bạn đấy nên không nhìn rõ. Khi quay lại thì thấy “ninja” đã đứng ngay sau lưng mình, cô giật mình :- Cái gì thế.- Đi theo tôi. – Giọng nói của bạn trai đó dứt khoát, không một cảm xúc.Không đợi Kim Anh nói them “ninja” đã lôi xềnh xệch cô đi. Chi Mai giật mình há hốc mồm không biết phản ứng sao. Nhưng khi nhìn thấy hang cúc ấy cô còn sững sờ hơn, cô lẩm bẩm :- Không lẽ … Tử Kỳ.“ Không nên dây vào hắn.” Chi Mai ngồi xuống lặng lẽ đăm chiêu suy nghĩ. “ Chắc nhìn nhầm thôi.” Cô tự trấn an mình.“Ninja” cứ thế lôi lôi kéo kéo Kim Anh, cho đến khi ra sân sau nơi vắng học sinh qua lại, vì khung cảnh âm u, cũng như nơi đây cư ngụ một số thành phần bất hảo.Cánh tay bị “ninja” lôi, giờ sưng tấy lên, đỏ hằn vết tay. Cô xoa tay rồi gắt lên :- Này. Điên à. Cậu là ai mà dám bắt cóc tôi một cách trắng trợn như vậy hả.Đến lúc này “ninja” tháo mũ. Khẩu trang ra, đằng sau đó là một gương mặt thiên thần với ánh mắt lãnh đạm. Cậu ta đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán rồi nói :- Cô về soi gương rồi tự đoán xem mình đáng giá bao nhiêu. Bắt cóc mới sợ chứ. Nói cho oai à.Đúng ! Chính hắn. Tên ác tặc Tử Kỳ.Cô cứng họng, lườm anh. Tử Kỳ không them để ý, nói :- Việc tôi giao cho cô đến đâu rồi. Hai tuần trôi qua rồi đấy.Tử Kỳ nhắc cô mới nhớ. “ Chết rồi. Chuyện chưa ra đâu với đâu cả … Trả lời sao bây giờ. Nếu nói thật là chưa xơ múi được gì chắc tên “ ác tặc thiên thần” này cho mình bài ca vọng cổ và sẽ chê mình, khinh mình không quyến rũ được Trịnh Kim mất.” Đúng là dông chưa qua bão đã tới mà.Cô nuốt nước bọt :- Được, tốt, ổn rồi.- Là sao.- Là anh ta sắp bị tôi quật ngã rồi. – Mình đúng là nói dối không chớp mắt. Còn chưa “làm wen” được nói gì đến tán tỉnh.Tử Kỳ nghi ngờ :- Dễ vậy sao.Kim Anh ậm ừ :- Đối với tôi chỉ dễ vậy thôi.Tử Kỳ nghe giọng Kim Anh khẳng định luôn là cô nói dối.Anh nhếch miệng cười :- Tôi cho cô hai phút trình bày sự thật. Không thì đừng trách.Rùng mình. Lời đe dọa có hiệu nghiệm. Toát mồ hồi. Kim Anh lí nhí :- Tôi, … thật ra từ hôm trước đến giờ chưa hề gặp lại cậu ta.Tử Kỳ phì cười trước cử chỉ như mèo hóc xương của cô. Thật ra anh cũng biết chuyện này không hề dễ. Nhưng mà đối với Kim Anh thì phải dễ chứ nhỉ. Anh hơi thắc mắc.- Biết thành thật là tốt. Được rồi, tôi sẽ giúp cô.Kim Anh lẩm bẩm :- Giúp tôi cũng là giúp cho kế hoạch của cậu chứ gì. Lại còn giả vờ cao thương. XìTử Kỳ quát :- Này, nói xấu ai vậy.Hú hồn.- Sao tên này tai thính thế nhờ. – Cô lại lẩm bẩm.Lời nói đó lại lọt vào tai Tử Kỳ, cậu nói :- Lầm bẩm gì nữa.Im phắc. Kim Anh câm lặng không nói lời gì.Từ Kỳ mở túi lấy trong đấy một tờ giấy đưa cho Kim Anh. Cô cầm lấy mà không hiểu gì, cô ngơ ngác nhìn . Từ Kỳ nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Từ Kỳ, lầm bẩm gì đó không nghe rõ rồi giải thích :- Trong đấy là lịch thằng Kim đi học và địa điểm nó sẽ ở trong trường này. Hiểu không.Kim Anh gật đầu. Tiếp tục nghe :- Cô phải theo sát nó. Mỗi lần thấy nó đụng vào sách hay laptop là phải ngăn lại, không cho nó học. hiểu chưa.Gật đầu. Lại tiếp :- Hiểu được rồi thì lượn đi đứng đây làm gì nữa.Kim Anh thắc mắc :- Thế những hôm cậu ta không đến trường thì làm sao.Tử Kỳ suy nghĩ giây lát rồi nói :- Thì thôi, nhưng phải bù vào những lần cậu ta đi học.- Là như nào. – Thắc mắc tập 2.- Cậu phải quấy nhiễu cậu ta gấp đôi lần bình thường. Hiểu không.- Rồi. Cuối cùng thì cũng nghe thấy câu trả lời thanh thản nhất. Tránh tình trạng Kim Anh thắc mắc tập 3. Tử Kỳ đi luôn về phía thư viện.Còn Kim Anh về lại lớp. Mở tờ giấy ra.+ Thứ 2, thứ 7 đến trường.+ Chiều thứ 5 cũng thỉnh thoảng hôm đến hôm không.+ Địa điểm hay ở trong trường : Sân thương, phòng y tế.+ Nếu bắt gặp chiều thứ 5 đi học thì chắc chắn sẽ đến phòng nhạc cụ để chơi đàn.Kim anh lẩm bẩm học thuộc hết lịch trình của Trịnh Kim xong cô vo tờ giấy vứt qua cửa sổ. Chi Mai đi lại, vô nhẹ vai Kim Anh :- Nãy là ai vậy.- Người quen ấy mà. – Kim Anh không muốn nói sự thật vì nếu nói sự thật thể nào Chi Mai cũng hỏi han từ giờ đến hết giờ nếu không nói hai người đã nói những chuyện gì với nhau.Chi Mai không tha :- Phải Tử Kỳ không.Kim Anh chột dạ luôn. “ Sao nó biết, chẳng nhẽ nhỏ này theo dõi mình.”Đến giờ thì chắc khôg dấu được, cô đành nói :- Sao biết.Chi Mai bỗng chuyển tông :- Từ Kỳ là Idol của tớ mà có gì mà không nhận ra đuwocj chứ. Nhìn hang cúc áo là nhận ra liền.Trố mắt. Đến giờ thì Kim Anh thật sự tin lời Tử Kỳ là thật. “ Cúc áo cậu ta hoàn toàn bằng vàng”. Kim Anh giọng khinh khỉnh :- Cậu có vẻ si mê tên đạo đức giả ấy nhỉ.Chi Mai nghe nhỏ bạn thân đụng chạm tới thần tượng của mình cô cũng không tha. Quay sang lườm Kim Anh bén ngót:- Sao cậu lại nói Tử Kỳ của tớ là đạo đức giả. Cậu ấy luôn đối xử tốt và than thiện với mọi người. Đặc biệt luôn nở nụ cười “ thiên thần” của mình trong mọi hòan cảnh. Nụ cười của cậu ấy làm ấm lòng tớ. nó như liều thuốc bổ làm ấm lòng mọi người đấy.Kim Anh nghe bạn lải nhải, cô bĩu môi :- Có gì mà điên lây. Xì.Chi Mai đánh vào tay Kim Anh :- Cậu không biết gì về Tử Kỳ thì đừng nói. Cậu ấy rất tốt đấy.- Tốt cái gì. VD xem nào.Chi Mai bắt đầu mơ màng kể.- Một lần mình đang đi xe đạp trong trường để vào chỗ gửi xe. Tự nhiên trời xui quỷ khiến gì lại đâm trúng Tử Kỳ làm cậu ấy ngã lăn ra. Mọi người đứng xem đều trách móc tớ vì làm tổn hại đến cục vàng của trường. Tồi tệ nhất là mấy đứa con gái cứ xúm xít lại đỡ Tử Kỳ dậy hỏi han tới tấp. Còn tớ cũng bị ngã mà trả ai quan tâm đỡ dậy. Chính lúc ấy Tử Kỳ đã đưa bàn tay ra giúp đỡ tớ đứng lên. Cậu ấy rất rất rất tốt đúng không. Bị tớ đâm không những không trách móc mà còn mỉm cười với tớ nữa.. Nụ cười “thiên thần” của cậu ấy dường như làm tớ tan hết cơn đau ý.“ Chi Mai kể cảm động thật đấy. Đúng là cái tên đạo đức giả. Đảm bảo sự thật là vì chỗ đó đông người muốn quát Chi Mai cũng không được. Để giữ hình tượng nên cậu ta kéo Chi Mai dậy để nhỡ rõ mặt mai kia trả thù sau cho mà coi. Khổ thân Chi Mai nhà mình. Nhẹ dạ cả tin. “ Cô cảm thấy khổ thân Chi Mai, nhưng cũng kô đành lòng phá vỡ hình tượng đẹp của Chi Mai, cô đáp:- Ừ, vậy à.Đúng lúc, trống vào lớp làm cho Chi Mai không kể được tiếp sự tích về lòng nhân ái của Tử Kỳ nữa. Hai cô trờ về chỗ ngồi. Mỗi người một cảm xúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương