Our Destiny

Chương 46: Liên Tục Bị Phá Đám



- Ui da... Má ơi đau vỡ mặt mất...

Tenten khổ sở xoa mặt bóp đầu đứng dậy. Ban nãy tiếp đất mạnh quá nên bây giờ mặt nàng vẫn còn in nguyên hoa văn của cánh cửa. Trong lòng nàng lúc này đang âm thầm chửi nắng cái cửa hàng nhái phò phạch này mà không để ý tới sắc mặt của hai người phía trước.

Sasuke mặt đen còn hơn cả đít nồi, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đem cái kẻ phá đám kia đông đá. Đây có thể nói là lần thứ n+1 nàng đến phá đám chuyện tốt của hắn. Có người yêu rồi sao không ở bên cạnh người ta mà rảnh rỗi đến phá hắn làm gì? Phen này ra ngoài phải giáo huấn lại thằng Neji kia một chút!

Trái lại với tên nhỏ mọn nào đó, Sakura bên cạnh đang xúc động đến rưng rưng nước mắt, run run thốt lên:

- Tenten....

- Hả??? - Tenten đang phủi bụi thấy có người gọi tên mình liền ngơ ngác nhìn Sakura.

Rồi mặt đột nhiên lúng túng, ngượng ngùng. Chưa biết giải thích thế nào về sự cố này thì một giây tiếp theo đã bị ôm chầm lấy.

- Hức hức.... Tenten.... May quá... Cậu vẫn sống.... Oa oa oa.... - Sakura mếu máo nói được vài câu rồi khóc oà lên như con nít.

Tenten bị nước mắt của Sakura làm cho cảm động, cũng muốn ngửa mặt lên trời khóc theo lắm nhưng vẫn là nuốt nước mắt ngược lại, ra vẻ ta đây vênh váo tự sướng.

- Xời! Bà bà đây làm gì có chuyện chết dễ thế được! Có cái con dao đồ chơi đấy thì lấy mạng nổi ai!

- Oa oa oa... Tớ cứ tưởng cậu chết rồi...

-....Tất cả là tại tớ mà cậu gặp nguy hiểm.... Oa oa oa....

- Hu hu hu....

......

Nghe tầm 15 phút sau ai đó bắt đầu nhức đầu đau tai rồi đấy. Tenten tránh phủ đầy hắc tuyến, trong lòng làu bàu than:

'Bố khỉ! Cậu vừa mới tỉnh moi đâu ra nhiều sức mà khóc thế?'

Vì lỗ tai mình, Tenten đành lên tiếng phá cỡ mạch cảm xúc của Sakura.

- Này... Tớ chưa có chết mà sao cậu cứ khóc như khóc tang tớ thế? Rủa tớ chết sớm à?

Nghe giọng hơi bất mãn của Tenten, nàng cũng biết là mình có phần gào hơi lớn tí nên liền nhịn cảm xúc tuôn trào xuống, lấy tay lau sạch nước mắt nước mũi nước dãi trên mặt đi.

- A.... Không phải.... Tại.... Tại tớ xúc động quá ấy mà.... Làm phiền cậu quá...

- Không sao! Tớ nào dám ý kiến ý cò gì. Chỉ sợ.... - Tenten ngập ngừng liếc mắt nhìn người từ lúc nào đã nhảy từ giường đến bàn ngồi "nốc" trà với cái mặt hầm hầm rồi -.... Chỉ sợ là tớ làm phiền giây phút của hai người.....

- Phiền phức cái gì chứ! Mà cậu bị thương nặng như vậy.... Hay là để tớ chuyển đến ở với cậu một thời gian để theo dõi - Sakura lo lắng nói, quả thật đối với thương thế của Tenten nàng vẫn chưa biết thế nào.Vừa dứt lời, lập tức đằng sau vọng ra tiếng "rắc rắc" của cốc trà bị bóp vỡ tan tành. Rồi còn chưa đợi nàng quay ra xem thử thì eo đã đột ngột bị một vòng tay ôm lấy kéo ra tách rời khỏi Tenten. Tiếp đó là bị ôm chặt vào ngực ai đó.

- Tenten đã gần bình phục rồi, không cần nàng lo nữa! - nghe giọng hắn thì không khó để nhận ra tức giận trong đó.

- Hừ! Chàng nói thế mà nghe được à? Ngày hôm đó cậu ấy bị thương nặng như vậy làm sao chỉ trong hai ngày bình phục được? - đối với thái độ của hắn đối với muội muội, nàng cũng có chút khó chịu.

- Nàng nhìn nó bây giờ có giống người bệnh không? Bệnh mà lon ton đến đây đứng ngoài cửa xem trộm nghe lén như đúng rồi à?

- Biết đâu được đấy. Nhỡ bây giờ tạm ổn nhưng sau này để lại di chứng sau này thì sao?

- Được thế đã tốt...

- Sasuke! Chàng nói thế mà nghe được à!

- Ta chỉ nói sự thật.

- Cái gì mà thật, chàng mong muội muội chàng có bệnh tật à? - nàng cáu thật rồi đấy!

- Tin ta đi, nó có bệnh dở hơi sẵn rồi! Vẫn sống tốt đấy còn gì, thậm chí còn kết bạn với nàng cơ mà....

- Chàng dám nói ta bị dở hơi?

- Đấy là nàng tự nhận, không phải ta nói...

- UCHIHA!!!

......

Hai người kia mỗi người một câu hoàn toàn đá văng Tenten tội nghiệp ra ngoài.

- Này! Tớ vẫn còn ở đây đấy... Có cần khinh nhau đến thế không?

Sau một hồi nàng đã không chịu nổi mà nếu máo rút khăn tay chấm chấm nước mắt nói lên tiếng lòng mình, bộ dạng rất chi là đáng thương...

Sakura thấy biểu tình của Tenten liền một cú củ chỏ vào bụng hắn, nhân lúc hắn bị đau mà nới lỏng tay thì vội chạy ra đến dỗ dành Tenten.

Hắn cư nhiên lĩnh một đòn như vậy không chỉ ôm bụng nhịn đau mà còn bốc hoả muốn đá văng ai đó ra khỏi phòng. Hắn thề, nếu sau này hắn không dạy dỗ tử tế lại muội muội kia hắn không làm người nữa.

Tenten thấy hoàng huynh thân yêu của mình đang tức đến hộc máu mà không dám làm gì thì cực kì sung sướng, thiếu chút nữa ôm bụng cười lăn ra đất. Xời, chiêu ăn vạ này quá thành công!

- À mà... Tenten...

- Hả??? - Tenten lập tức ngưng khóc, vô tội ngước nhìn Sakura.

-.... Rõ ràng khi đó tớ thấy cậu.... đã tắc thở rồi mà.... Làm sao mà.... - Nàng đem nghi hoặc suốt ban nãy của mình ra hỏi.

Lại nhớ tới chuyện này, sắc mặt Tenten trở nên thốn vô cùng, ai oán nhìn nàng.

- Vâng.... Cậu "thấy".... Với cái kiểu thấy của cậu thì tớ chết từ đời bà nào rồi ấy chứ...

-???

- Lúc đấy chẳng qua tớ chỉ hôn mê thôi, chưa lên thiên đường sớm thế đâu mà cậu ngồi khóc hu hu như đúng rồi... Làm phiền cậu ít ra cũng bắt mạch đã rồi mới kết luận. Hại người ta nằm trên vũng máu cứ ngưa ngứa kiểu gì í.... - nàng cái chính là cái này, biết lúc nằm trên máu nàng ngứa lưng lắm không, mà cái cảm giác ngứa mà không được gãi nó đau thế nào không?- Xin lỗi... Là tớ sơ suất quá nên không để ý.... Nhưng mà rõ ràng với tình trạng mất máu như thế, lại đợi đến lúc được đưa về thì e rằng....

- Là Haruka cứu tớ! Lúc cậu đang nói chuyện với hoàng huynh thì nó lẻn vào cứu tớ - nhắc tới ân nhân cứu mạng này, mắt Tenten lấp lánh, xúc động muốn chạy đến ôm nó hôn một cái. Đã nói là cái con bẩn tính, vô lại đấy cũng có lúc được việc đúng là không sai.

Được rồi, nàng thừa nhận con thú cưng của mình y thuật không tồi, nhưng mà nó lẻn đến chữa cho Tenten kiểu gì mà nhanh thế. Nhớ không nhầm lúc đấy cậu ấy nằm ở ngay sau mình mà?

- Là trình độ của nàng quá kém, làm gì phát hiện nổi ra nó!

Tên nào đó vẫn so đo vụ ban nãy mình bị đòn nên chăm chú lắng nghe, quan sát hai người bọn họ nói chuyện. Không từ cơ hội châm ngòi vài câu trêu tức Sakura.

Đang cao hứng nói chuyện liền bị hắn nói cho thế, cục tức vừa nuốt xuống lại trào lên cổ. Khinh thường đến không thèm liếc hắn một cái, nàng đùng đùng đi ra khỏi đây cho đỡ ngột ngạt.

Nào ngờ vừa bước tầm hai, ba bước, hai chân liền mềm nhũn, lại cấp phải cánh cửa đổ trên sàn nữa, cả người tự động đổ nhào về phía trước. Nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần đợi giây phút hôn cửa tới.

Nhưng mà sao cửa gì mà vừa mềm mềm lại âm ấm thế nhỉ? Mở mắt ra, nàng được một phen giật mình. Vừa mở mắt ra thì thế nào lại đang nằm gọn trong lòng hắn, bị hắn ôm thật chặt. Tư thế thân mật này cũng đã vô tình xảy ra vài lần rồi, da mặt nàng dù không mỏng cũng chịu không được đỏ bừng mặt lên.

- Nàng có làm sao không?

- Có phải còn mệt không?

- Là ta sai, không nên trêu chọc nàng như vậy.

- Đừng tức ta quá, không tốt cho sức khoẻ....

.....

Chỉ vấp có một cái thôi mà hắn làm bộ như nàng chết đến nơi rồi ý, hỏi nhức cả óc. Đưa mắt muốn tìm kiếm cứu trợ thì đã thấy bóng dáng ai đó biến mất không tung tích. Được đấy, thấy bạn gặp nạn cư nhiên bán đứng bạn.

"A!"

Hắn đột nhiên bế ngang người nàng lên đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh, một cước đá cửa mở ra, rất tự nhiên đi thẳng tới phòng ngủ, tới giường đặt nàng xuống. Thấy nàng có ánh mắt đề phòng nhìn mình, hắn thở một hơi, tiếp tục đắp chăn cẩn thận cho nàng.

- Yên tâm đi, nàng vẫn chưa khỏe. Đợi khi nào nàng khỏe hẳn rồi ta mới tìm nàng "tính sổ".

Không biết nàng nghe nhầm hay không mà sao hắn có vẻ đặc biệt nhấn mạnh từ "tính sổ". Bất quá, lúc này cơn mệt mỏi, buồn ngủ ập tới. Nằm trong chăn bông ấm áp, rất nhanh Sakura chìm vào giấc ngủ.

-------------

Lần thứ ba tỉnh dậy cũng đã là chiều ngày hôm sau. Chắc là do mệt quá nên nàng đã ngủ thẳng cẳng nguyên một ngày mà chẳng hề cảm thấy đói bụng gì cả. Đến khi tỉnh dậy được một lúc rồi bụng mới bắt đầu réo ầm ĩ lên biểu tình.Đứng dậy rời giường đi xung quanh phòng xem có gì nuốt tạm không, kết quả là một cốc nước cũng không có, muốn uống nước trừ bữa cũng không được rồi.

Đang lúc chán nản muốn về ngủ tiếp thì từ sau chợt bị người ôm lấy. Cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc, nàng cũng không phản kháng, chỉ điềm đạm hỏi:

- Chàng làm gì ở đây?

Sasuke tựa cằm lên vai nàng, dụi đầu vào tóc nàng như làm nũng nói:

- Nhớ nàng thì ở đây không được sao?

'Buồn nôn =_=' phản ứng đầu tiên của Sakura khi nghe hắn trả lời. Để tránh nổi da gà, lên cơn ớn hoặc phái ói, tay chân nàng phản ứng muốn thoát khỏi hắn. Nhưng là càng giãy thì càng bị ôm chặt, cuối cùng bị hắn xoay lại ôm vào ngực, cúi đầu ở trên môi nàng hôn xuống.

'Con bà nó, biết thế ban nãy nhịn đói ngủ tiếp cho rồi'

"Cạch!"

Bị hắn tận lực công kích chưa biết thoát kiểu gì thì cửa đột nhiên mở ra. Tiếp theo là hai nha hoàng bưng khay đồ ăn đi vào, vừa hay thấy được cảnh này. Hai người chỉ cúi đầu không nhìn nữa, trên mặt phiếm hồng, vừa cười cười vừa làm việc của mình.

Sasuke mặt cũng không đến nỗi dày quá mà hôn tiếp, thấy có người vào mới buông nàng ra, tay ôm dưới thắt lưng của nàng hơi buông lỏng muốn thả nàng ra. Ngược lại, Sakura không nhận được cái ý đó mà rúc đầu vào ngực hắn, cốt để che đi khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng hổi của mình. Trong lòng âm thầm chửi rủa hắn không thiếu từ nào. Có mỹ nhân chủ động ôm mình hắn ngu gì mà không tận hưởng ôm lại, lại còn rất tự nhiên ôm ôm ấp ấp trước mặt người khác chứ. (Mặt dày)

Sau khi hai người khép cửa lui đi, Sakura mới điên tiết huých vào bụng hắn một cái, gỡ hai cái tay hắn trên người mình ra rồi lui lại vài bước giữ khoảng cách an toàn.

- Sao nàng đánh ta đau thế? - hắn làm bộ khổ sở ôm bụng đau đớn nhìn nàng.

- Đánh chàng thế là còn nhẹ đấy! Có phải chàng ngứa đòn lắm rồi không? Càng ngày càng không biết xấu hổ!- Nàng hung quát cho hả giận. Xong rồi, trước mặt mọi người nàng đã mất sạch sẽ hình tượng.

Quát xong nàng hất mặt quay lưng lại với hắn, hờn dỗi không thèm nói chuyện nữa.

Thấy nàng giận thật, hắn mới lấm lép ra ôm nàng từ phía sau, vứt hết bộ dạng uy nghiêm của một hoàng đế mà nũng nịu dỗ ngọt nàng.

- Thôi mà.... Ta biết lỗi rồi.... Sakura.... Từ nay không như thế nữa....

- Hừ! - nàng tức không thèm vùng vẫy nữa, mặc xác hắn.

- Nàng đói chưa? Ăn chút gì cho đỡ tức...

- Ta không đ....

"Ục ục ục!!!"

Hùng hổ muốn phủ nhận, thế nào lại bị chính cái bụng mình bán đứng phũ phàng. Gò má lập tức ửng hồng lên, xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

- Ngoan... Nói dối không tốt... Đi ăn đã....

Giọng hắn có từ tính, làm cơn tức của Sakura dịu xuống.Kế hoạch quyến rũ bước đầu thành công.

Để đảm bảo nàng 100% nghe theo, hắn cười tà mị tiếp tục. Dụi đầu ở cổ nàng, môi lướt trên làn da trắng ngần, đặt xuống những nụ hôn.

Tất nhiên là Sakura chưa đủ trình để kháng cự, cả người lập tức tê liệt, trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

- Ưm.... Ta.... Ta muốn ăn cơm trước....

Vốn muốn trêu nàng thêm tí nữa nhưng hắn cũng biết nàng ba ngày rồi chưa được ăn một bữa tử tế. Kìm nén lại ham muốn, hắn lui đầu lại, ôm nàng đi lại bàn ăn.

Bị hắn ôm xuống đặt lên ghế, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn trên bàn xộc lên mũi làm thần trí nàng khôi phục. Đôi mắt sáng long lanh nhìn đủ thứ cao lương mỹ vị đặc sản trên bàn, thiếu chút nữa là dãi chảy ra.

Ở giữa bàn là hai đĩa gà quay do đích thân Haruka làm. Xung quanh là các loại món khác như: sườn xào chua ngọt, sushi, thịt nướng ba chỉ, rau trộn dầu giấm, nộm, canh gà, cá nướng,....

Nhìn đôi mắt thèm thuồng muốn ăn tươi nuốt sống của Sakura dành cho ngừng món ăn trên đĩa, hắn nhịn không được bật cười khẽ.

- Nhìn gì? Ăn đi chứ....

Được lệnh, nàng cầm đũa thần tốc gắp thức ăn vào trong bát lẫn trong miệng, ăn lấy ăn để như người chết đói, hoàn toàn quăng hình tượng thần thánh, thục nữ của mình lên trời, cật lực đánh chén. Cả bàn ăn hoành tráng thế mà chỉ có thế thấy được hướng đũa gắp như bão của một phía, là phía nào thì tự biết. Sasuke thỉnh thoảng mới gắp lấy lệ vài miếng ăn, còn lại là gắp cho nàng ăn, vừa gắp vừa nhắc nàng ăn chậm lại kẻo nghẹn. Tuy nhiên, Sakura lúc này chỉ có mắt, miệng, tay hoạt động, còn tai thì tắt nguồn rồi...

9 phút 59 giây sau....

Trên bàn lúc này chỉ còn là tàn tích những cái đĩa còn vương vài cọng đồ ăn. Trong khi đó, người nào đó đang ngồi ôm bụng no căng, vẻ mặt rất chi là mãn nguyện, hài lòng. Sasuke ngồi đối diện mà khoé miệng giật giật. Đống thức ăn này là đủ cho.... bốn người ăn đấy. Hắn đúng là sáng suốt khi cho người làm thừa như vậy.

Thấy nàng đã no nê đánh chén xong xuôi rồi, hắn đứng dậy ra ngồi cạnh nàng cưng chiều lấy khăn lau miệng sạch sẽ cho nàng, sai người vào dọn dẹp "tàn tích" trên bàn, bày chút hoa quả.

- Ngon không? - hắn cười hỏi.

- Ừm!!! Ngon lắm!!!^^ - nàng cười tươi gật đầu lia lịa đáp lại, không biết thằng nào nấu mà ngon tuyệt.

- Ngon thì tốt rồi...

Hắn chẳng quan tâm ban nãy mình gần như chẳng ăn được miếng nào, nàng vui vẻ thoải mái là được rồi. Lần trước phụ nàng, lần này hắn phải đền bù nàng thật tốt mới được. Cúi thấp đầu muốn hôn nàng một cái thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Cộc cộc cộc"

Lại bị phá đám. Hắn nhíu chặt mày kiên quyết không đáp, tiếp tục tiến đến môi nàng.

"Cộc cộc cộc"

Người ngoài kia kiên trì gõ cửa.

"Cộc cộc cộc"

Hình như kể từ khi rời khỏi Konoha, lần nào bọn họ cũng liên tục bị phá đám thì phải? Phải chăng là không hợp phong thuỷ?

Sakura thấy hắn cố chấp không chịu cho người kia vào thì lấy tay chặn môi hắn lại, không cho hắn toại nguyện, thấp giọng khuyên nhủ:

- Chắc là người kia có chuyện gấp. Để hắn vào đi.

- Hừ!

Hắn cáu gắt nhăn mặt nhưng vẫn nghe theo nàng, hôn chụt lên má nàng một cái.

- Vào đi!

Cửa mở, một nam nhân mặc quân phục đi vào, cung kính quỳ xuống.

- Tham kiến Hoàng thượng.

- Có chuyện gì? - hắn trầm giọng nói, dường như không có ý định cho tên kia đứng lên. Dám phá hắn, không xong đâu con!

- Khởi bẩm, sứ giả của Tuyết quốc và Đại tướng quân chỉ huy Binh Đoàn Kim Cương ngoài thành cầu kiến.

- Cái gì?

Nghe điều này, người ngạc nhiên không phải là Sasuke mà là Sakura. Nàng tròn mắt hỏi người bên cạnh.

- Chúng ta đang ở Bắc Hoả quốc?
Chương trước Chương tiếp
Loading...