[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Quyển 1 - Chương 1: Mở Đầu: Sự Xuất Hiện Của Chiến Binh Màu Đỏ



Translator: Roan

***

“Còn lại năm phút”.

Tám người chơi thuộc thứ hạng hàng đầu đều tập hợp ở một nơi trên tầng thứ tư của ma động trên đảo Cork. Người xếp hạng cao nhất trong số bọn họ chính là Tuyệt Kiếm, ông được liệt vào vị trí thứ mười sáu trên bảng xếp hạng chính thức. Sau lưng ông chính là hai trăm thành viên tinh anh của hội Bạch Ngân Hiệp Sĩ Đoàn.

cảnh tượng thật hoành tráng khi những người chơi có sức mạnh tụ họp lại với nhau, để đóng chiếm một phải đài nhỏ. Ấy thế mà, sự căng thẳng cùng lo âu có hiển thị rõ mồn một trên mặt những thành viên hội Bạch Ngân.

“Còn bốn phút”

Khi thời gian dần đếm ngược, nỗi lo lắng của những thành viên hội đã đạt đến đỉnh điểm. Họ không ngừng run chân và cắn lấy những cái móng tay của mình. Tuyệt Kiếm nhìn xung quanh với đôi mắt màu tối sẫm. Bàn tay ông đang cầm chắc một thanh kiếm, vốn đã ướt đẫm vì mồ hôi.

“Mình không thể bình tĩnh được”.

Ma động trên đảo Cork được Bạch Ngân Hiệp Sĩ Đoàn hoàn toàn kiểm soát và quái vật cấp Boss - Hell Gao, sẽ xuất hiện ở tầng bốn vào mỗi hai tuần. Tuy nhiên, Hell Gao mạnh hơn những gì họ nghĩ và nó có nhiều hình thái công kích khác nhau. Nên đến tận bây giờ, họ đã không thể thành công diệt được Hell Gao dẫu cho đã qua năm lần cố gắng.

Tuyệt Kiếm và những thành viên tinh anh của hội Bạch Ngân đã cường hóa bản thân qua những trang bị mua được bằng tiền trong tháng vừa qua, với ý định sẽ thành công trong lần này. Họ chắc chắn đã trở nên mạnh hơn sau ngần ấy khoản đầu tư, nhưng những ai hiểu rõ được sức mạnh của Hell Gao, sẽ không thể cảm thấy bất kỳ cảm giác tự tin nào, dù chỉ là một chút

“Còn lại ba phút”.

Sau ba phút nữa, Hell Gao sẽ xuất hiện và nơi này sẽ hóa thành biển lửa. Một trong số bọn họ thậm chí sẽ chết chỉ do bị lửa thiêu.

“Còn lại hai phút”.

Một làn sóng nhiệt bắt đầu chầm chậm hình thành khắp căn động.

“Chết tiệt”.

Tuyệt Kiếm muốn động viên mọi người, nhưng ông cũng đang nơm nóp lo âu. Ông vẫn còn khắc sâu trong tâm trí mình sự hiện diện mang đến cảm giác áp bách đến cùng cực của Hell Gao, một con quái vật mang theo pháp trượng, hỏa diễm nóng rực bao lấy toàn thân hắn.

“Liệu chúng ta vẫn chưa đủ sức để đánh bại được hắn?”

Có lẽ việc này sẽ khác nếu họ có thêm nhân thủ của mười người xếp hạng đầu bảng, nhưng Tuyệt Kiếm không thể không nghĩ đến trận càn lần này sẽ thất bại với lực lượng hiện tại của họ. Tuy nhiên, một người có thứ hạng cao nhất của hội không thể nào lộ ra vẻ yếu đuối, Tuyệt Kiếm phải chịu đựng cảm giác này.

“Làm được. Chúng ta có thể làm được. Chúng ta rất mạnh mẽ”.

Tuyệt Kiếm định tâm mình và dùng nhiều loại thuốc hỗ trợ khác nhau. Những người khác cũng làm theo. Và rồi, vào khoảnh khắc đó.

“Một phút còn lại…eh?? Kẻ xâm nhập! Có kẻ xâm nhập”.

“Cái gì?”.

Tất cả đôi mắt của những thành viên đều hướng về cửa vào. Một chàng trai trẻ bước đến. Trông cậu có vẻ khả nghi vì được một chiếc áo choàng phủ kín, không một mảnh giáp hay vũ khí nào lộ ra.

“Có phải hắn đã phá vỡ tuyến phòng ngự ở dưới những tầng lầu không?”.

Liệu người này có phải là một sát thủ cao tay? Không, một sát thủ sẽ không bao giờ lộ liễu hiện diện bản thân mình trong một nơi thế này. Tuyệt Kiếm thắc mắc về cái tên trên đầu của chàng trai tóc đen trẻ tuổi kia. Song, dẫu có lục tung những kí ức của mình, với ông, đó vẫn là một cái tên quá xa lạ.

“Cậu nhóc này không phải là một người chơi xếp hạng?”.

Tuyệt Kiếm liếc mắt nhìn đồng đội của mình. Thế nhưng, ai nấy đều lắc đầu.

“Một kẻ không nằm trong bảng xếp hạng cũng mò đến đây. Thảm bại”.

Tuyệt Kiếm rút ra được kết luận và cảnh bảo chàng trai bằng một cái cau mày.

“Khu vực này được hội Bạch Ngân Hiệp Sĩ kiểm soát. Ta không biết cậu làm thế nào để đến được tới điểm này nhưng nếu cậu không muốn chết, hãy quay trở về”

“Khả năng Ẩn Thân của mình đột nhiên bị mất. Lẽ nào mình đã bị Hell Gao phát hiện?”.

Chàng trai trẻ lờ đi cảnh báo của Tuyệt Kiếm rồi cởi chiếc áo choàng khi lẩm bẩm tự nói với bản thân.

“Ôi trời!!!!”.

Một lời cảm thán từ mọi phía ngân lên. Vẻ ngoài của chiếc áo giáp được vận trên người chàng trai thật sự vô cùng mỹ lệ. Dẫu cho được luyện từ kim loại, chiếc giáp dường như đã được hiệu chỉnh để phù hợp với dáng vẻ của người mặc. Bề mặt bóng lưỡng của nó có tính phản chiếu hệt như một chiếc gương. Nó là một sự kết hợp tao nhã giữa ba màu đỏ, đen và hoàng kim. Điểm độc đáo đặc biệt, chính là một chiếc đuôi dài tầm một mét, được định và kéo dài ở vùng đốt sống của lưng tại mông. Nó sắc bén hệt như một thanh kiếm, và dường như có thể tự mình duy chuyển một cách đáng ngờ.

“Cái – cái bộ giáp đó?”

“Thật khủng khiếp….Lẽ nào đó là hạng Độc Nhất?”

Đây là lần đầu tiên họ thấy một chiếc giáp như thế, nên những thành viên của hội cố gắng che giấu sự hồ hởi của họ.

Tuyệt Kiếm lớn giọng. “Ngay bây giờ, điều đó không quan trọng. Tại sao các người lại không quẳng hắn ta ra”.

Hell Gao sẽ sớm xuất hiện và không một ai có thể thoát được khỏi ma động này. Họ phải giải quyết kẻ ngoại lai trước đó. Khoảnh khắc khi những thành viên hội đang rất hiếu kỳ với chiếc giáp và chuẩn thực hiện mệnh lệnh của Tuyệt Kiếm…

GRAWWWWWWWH!

[Hell Gao, chủ nhân của Hỏa Ngục đã xuất hiện].

[Tiếng rống của Hell Gao đã gây hiệu ứng sợ hãi, hỗn loạn và suy yếu].

[Lửa của Hell Gao làm giảm 50% hiệu ứng kháng nhiệt]

[Những cột lửa đã trồi lên nhằm vây lấy bạn]

“Kuackkk!”.

“Hiiiik”.

Vì bị những ngọn lửa thầm lặng kia vây kín hết toàn bộ thân người, một nửa số thành viên của hội hoặc là chết, hoặc đều bị đốt đến mức độ mà họ thậm chí chẳng còn nhận ra được nhau. Chỉ một nửa trong số tất cả các thành viên của hội vật vã lắm mới đứng vững được.

Tuyệt Kiếm ngạc nhiên khi dòng thông báo của hệ thống hiện lên.

“Mình đã nâng khả năng kháng nhiệt đến 86%, thế mà vẫn bị nhận đến ngần này sát thương!”

Họ sẽ lại thất bại lần nữa. Khi Tuyệt Kiếm cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên ông hoài nghi chính đôi mắt của mình. Chàng trai bí ẩn kia. Trong khi mọi người đều bị hỏa diễm thiêu đốt, cậu ta đang một mình di chuyển về phía trước, tựa như, cậu không bị lấy một ảnh hưởng.

“Làm – làm thế nào mà…heok?”.

Tuyệt Kiếm câm nín khi ông chứng kiến cảnh tượng bất khả. Trong khi Hell Gao chạy loạn và giết từng thành viên, chàng trai trẻ kia lấy ra một cái cuốc, hướng về phía bức tường và bắt đầu đào?

Kaaaaang! Kaaang!

Chàng trai vung rất hăng hái và ca thán khi quệt đi những hạt mồ hôi.

“Ôi, nóng quá! Chẳng phải cái việc lao động chân tay ngày càng cực nhọc hơn hay sao? Tại sao khoáng vật cứ phải xuất hiện chỉ khi nào quái vật Boss hiện diện? Dựa vào điều này mà nói, có lẽ sẽ phải đi đến động Rồng với cái cuốc này.

Khoảnh khắc ấy, một đợt sóng nhiệt mạnh mẽ phát ra từ pháp trượng, Hell Gao vẫy gậy, tấn công chàng trai trẻ. Tuyệt Kiếm nghĩ rằng chàng trai kia sẽ nhận một lượng lớn sát thương và quỵ ngã. Nhưng không tin được rằng, cậu chỉ nhận một lượng thương tích thật ít oi.

“Xin lỗi, ông chú ơi!”. Chàng trai dừng chiếc cuốc của mình lần đầu rồi hướng chú ý của cậu ta đến Tuyệt Kiếm. Cậu nói với vẻ bực dọc. “Tại sao chú cứ đứng trơ như thế kia? Bây giờ xung quanh đã nóng, nhưng chút nữa nó sẽ càng nóng hơn”.

Ông đang thấy thứ gì đây? Tuyệt Kiếm hoàn hồn rồi hỏi. “Làm thế nào mà cậu có thể bình an vô sự?”.

Chàng trai đáp lời như thể đó là điều quá hiển nhiên. “Là nhờ sức mạnh của trang bị”.

Keng! Keng!

Chiếc đuôi trên áo giáp của chàng trai tự mình di chuyển và tấn công chống lại pháp trượng của Hell Gao. Tuyệt Kiếm không tài nào khóa được miệng mình được khi ông đang chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn bất khả thi.
Chương tiếp
Loading...