Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần

Chương 16



TRÁI ĐẤT THỨ HAI

(@Liz88 type)

Mark tức giận ném mấy tờ giấy da xuống sàn phòng ngủ, kêu lên:

- Đáng lẽ tụi mình phải biết. Hai đứa mình cũng có lỗi trong chuyện này như Bobby.

Courtney và Mark đợi cho tới khi về tới nhà trên đường Stony Brook mới đọc nhật ký mới nhất của Bobby. Sau khi chia tay với Bobby trong nhà ga bỏ trống, hai đứa trở về không gặp trắc trở gì. Đi trở lại lối cũ đã dẫn chúng đến ống dẫn ở khi Bronx, chúng lên tàu điện ngầm tới đường 125, đón chuyến tàu hỏa đầu tiên trở lại Connecticut. Ngay khi về tới thị trấn, chúng đến thẳng nhà Mark, vào phòng ngủ, khóa cửa để yên ổn đọc nhật ký của Bobby.

Courtney cãi lại:

- Tụi mình không có lỗi. Người Milago có vẻ chỉ hơn người tiền sử một bậc, làm sao chúng ta biết được họ định làm bom với một cái đèn pin chứ?

Mark phản công:

- Vì chúng ta đã đọc nhật ký. Chúng ta biết những gì Bobby biết. Cậu Press đã bảo nó không được đem bất cứ vật gì từ lãnh địa này tới lãnh địa khác. Tụi mình đã đọc, vậy mà vẫn cứ làm.

Mark nóng nảy nện chân quanh phòng. Courtney vẫn cãi:

- Tụi mình giúp Bobby và giúp cả người Milago. Thú thật, mình còn mong họ làm bom, cho nổ tiêu tùng tụi Bedoowan luôn. Chúng nó đáng bị vậy lắm.

- Bạn không hiểu gì hết. Người Milago chưa sẵn sàng để sử dụng sức mạnh này. Họ chưa kiểm soát được nó.

Bây giờ đến lượt Courtney nổi giận. Cô bé nhảy lên nói:

- Cậu nói gì vậy? Chỉ những người trong một xã hội văn minh hiện đại, thông minh sáng suốt mới được phép nổ tung lên cho hả giận sao?

Mark đốp liền:

- Không. Cần phải có những con người sáng suốt để tìm ra cách không làm họ nổ tung lên. Bạn phải nhìn sự việc thế này: người Milago phẫn nộ và họ có quyền phẫn nộ, Bedoowan đã đầy đọa họ nhiều thế kỷ rồi. Bây giờ thình lình họ được trao cho một thứ vũ khí quá mạnh, có thể tiêu diệt kẻ thù chỉ bằng một cái nút bấm. Họ không thực sự hiểu thứ vũ khí đó, không biết cách kiểm soát nó, nhưng họ phẫn nộ đủ để sử dụng nó bằng mọi giá. Nếu tak mạnh như Bobby đã viết, họ cũng sẽ tự chấm dứt sự sống của chính họ bằng vũ khí đó.

Courtney đành thua. Cô bé hỏi với vẻ trầm tư:

- Nhưng… thật sự có thể dùng pin cho nổ chất đó được không?

- Mình không biết. Chắc là được. Nếu tak là chất dễ dẫn nhiệt thì một dòng điện nhỏ sẽ tạo ra một chuỗi phản ứng và… bùm!

Cả hai im lặng trong giây lát, hình dung ra hậu quả. Rồi Courney nói:

- Mình không nghĩ là họ đủ thông minh tìm ra cách định giờ đâu.

- Không thành vấn đề. Tak không giống như bất cứ thứ gì mình đã được nghe nói đến. Nếu một viên nhỏ có thể gây nổ lớn như vậy, thì số lượng như Bobby đã tả trong chiếc xe đẩy đó sẽ không chỉ phá hủy lâu đài của Bedoowan, mà sẽ san bằng luôn làng mạc của người Milago. Và nếu chất nổ làm cháy những bù nhìn rơm được thì quả bom khổng lồ đó sẽ tạo thành một cơn bão lửa. Tất cả những gì quanh đó mấy dặm sẽ cháy như đuốc… Bedoowan, Milogo, trang trại, rừng cây…

Courtney chậm rãi tiếp lời:

- Cả Bobby, Alder, Loor và cậu Press nữa. Thằng cha Figgis đúng là một con buôn tử thần.

Mark nhặt mấy trang nhật ký lên, liếc mắt tìm kiếm, rồi bảo Courtney:

- Nghe này. Đây là những lời Loor nói với Bobby: “Mẹ tôi đã cắt nghĩa, có rất nhiều lãnh địa và tất cả đều sắp tới một thời điểm quan trọng. Bà gọi là “bước ngoặt”. Đó là thời điểm đưa lãnh địa đến kết quả hòa bình thịnh vượng, hoặc đẩy con người sống trên lãnh địa đó vào sự hỗn loạn diệt vong”.

- Nhưng nếu người Milago hạ được tụi Bedoowan, mọi chuyện đều sẽ ổn.

- Mình không nghĩ vậy. Tất cả đều do tak. Thử nghĩ: Người Milago làm nô lệ cho Bedoowan nhiều thế kỷ rồi. Nếu họ chiến đấu và thất bại, công việc sẽ trở lại như xưa. Nhưng nếu họ lật được thế cờ bằng cách sử dụng chất nổ khủng khiếp kia, ai có thể đoán được mọi chuyện sẽ dẫn tới đâu?

- Vậy thì chúng mình phải thử tìm cách dẹp bỏ chất đó.

- Bằng cách nào? Chúng ta không thể vượt qua ống dẫn. Ống dẫn không hoạt động cho tụi mình, nhớ không?

Courtney đi tới đi lui, đầu cô bé như đã quá tải:

- Chúng ta sẽ… gửi một thứ gì đó cho Bobby. Như là… như là một…

- Một cái gì? Tụi mình không được gửi bất kỳ thứ gì cho cậu ấy. Như vậy chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Một điều duy nhất chúng ta có thể làm là…

Boong boong. Tiếng chuông cửa cắt ngang lời Mark. Hai đứa im bặt. Rồi Courtney hỏi:

- Bạn hẹn ai à?

Mark lo lắng hỏi:

- Hôm nay tụi mình trốn học. Dám là nhà trường đến kiểm tra mình lắm.

Tiếng chuông lại vang lên. Mark rủ:

- Tr… trốn đi.

Courtney nhìn Mark vẻ châm biếm, nói:

- Trốn? Thôi đi. Mình thấy còn nhiều chuyện lớn phải lo hơn là lo bị bắt quả tang cúp học. Mở cửa coi ai.

Mark nghĩ: Courtney có lý. Dù là ai bấm chuông, nói chuyện xong, nó sẽ trở lại ngay với những vấn đề lớn trước mắt. Khi xuống thang Mark hơi bối rối, rồi nó giả đò như đang bệnh, phòng xa lỡ đó là nhân viên nhà trường thật. Húng hắng ho, Mark cất giọng yếu ớt nói:

- Tôi đang ra đây.

Mở khóa, nó kéo cánh cửa, rồi bật kêu lên:

- Bobby!

Thật vậy. Bobby Pendragon đang đứng trước cửa trong bộ quần áo đã mặc trong đêm biến khỏi nhà. Làm gì có quần áo da Milago nào. Bobby e dè hỏi:

- Ê, Mark. Tớ vào được không?

Courtney vừa chạy xuống thang vừa mếu máo kêu lên:

- Bobby hả?

Bobby bước vào nhà, mỉm cười hỏi Courtney:

- Nhớ mình không?

Courtney ôm lấy bạn, và Mark ôm cả hai. Bobby đã về nhà. Bobby đã an toàn. Mọi chuyện đều đã ổn. Khi buông nhau ra, Mark và Courtney nhìn Bobby như không thể nào tin nổi. Quá tốt đẹp đến không thể tin là sự thật được nữa. Chỉ mới mấy giây trước hai đứa tưởng như không bao giờ còn gặp lại bạn. Bây giờ Bobby đứng sờ sờ trước mắt. Nhưng cả Mark và Courtney đều thấy Bobby trông khác quá. Vẫn là Bobby, điều đó thì không phải nghi ngờ. Nhưng trông nó mệt mỏi như bị rút hết sức lực vì vừa trải qua một cuộc thử thách quá cam go. Mark hỏi:

- Cậu không sao chứ? Trông như người bệnh vậy.

- Mình không bệnh gì hết, chỉ quá mệt mỏi. Cho mình nằm một chút.

Mark và Courtney vội vàng đưa Bobby lên cầu thang tới phòng ngủ của Mark. Hai đứa thấy chân Bobby bước không vững, mặt đầy những vết cắt nhỏ rướm máu. Rõ ràng đã có nhiều chuyện xảy ra từ khi ba đứa chia tay và Bobby theo ống dẫn trở lại Denduron. Với Courtney và Mark, thời gian vừa qua chỉ là mất tiếng đồng hồ. Nhưng như chúng đã được biết, thời gian tại Trái Đất Thứ Hai không giống thời gian của những lãnh địa khác. Bobby như đã trải qua mấy ngày chinh chiến, nhưng cả Mark và Courtney đều không muốn hỏi, vì chúng biết trước sau gì Bobby cũng sẽ kể lại. Vì vậy hai đứa chỉ lẳng lặng dẫn Bobby vào phòng Mark, nhìn bạn mình nằm xuống giường. Bobby yếu ớt nói:

- Mình sẽ về nhà, nhưng muốn nghỉ trước đã. Được không?

Mark bảo:

- Được quá đi chứ. Cứ làm gì cậu thích.

- Cảm ơn.

Bobby nói và ngả đầu lên gối. Mark nhăn nhó, không biết phải nói sao với mẹ về mấy vết máu trên mặt áo gối trắng tinh kia. Nhưng lập tức nó gạt bỏ ý nghĩ ích kỷ đó. Bobby vẫn nhắm mắt, hỏi:

- Hai bạn đi với mình chứ?

Courtney nói ngay:

- Chắc chắn rồi. Nhưng… đi đâu, Bobby?

Bobby nói lơ mơ như sắp ngủ:

- Tới nhà mình. Chắc cả nhà đang rối lên đi tìm mình, nên mình muốn hai bạn cắt nghĩ mọi chuyện giúp mình.

Mark và Courtney nhìn nhau, đứa này hiểu đứa kia đang nghĩ gì. Nhà Bobby đâu còn ở đó nữa. Cả gia đình đều biến mất như chưa từng bao giờ hiện hữu. Cha mẹ, em gái của Bobby, thậm chí cả con chó cũng… biến mất. Cảnh sát đã mở cuộc điều tra, cố tìm xem chuyện gì đã xảy ra với gia đình Pendragon, nhưng tới giờ vẫn chẳng có kết quả gì.

- Dù chuyện gì xảy ra tụi mình cũng sẽ đi cùng bạn.

Nghe Courtney nói, Bobby mỉm cười. Mark thì sốt ruột như điên, nó sợ Bobby ngủ trước khi cho biết chuyện gì đã xảy ra tại Denduron:

- Nói cho tụi mình biết chuyện gì đã xảy ra đi.

Courtney liền cho Mark một thụi vào cánh tay.

- Ối!

Mark la lên, ôm lấy cánh tay đau điếng. Courtney bảo:

- Ngủ đi, Bobby. Để nói sau cũng được.

- Ồ, mình suýt quên.

Mắt vẫn nhắm, Bobby phì cười vì thói hiếu kỳ của bạn mình. Nó lần tay mở nút áo, rút ra một cuộn giấy da:

- Tất cả ở đây. Những gì đã xảy ra kể từ lá thư trước. Đọc xong, hãy đánh thức mình.

Nói rồi, Bobby chìm ngay vào giấc ngủ, tay vẫn cầm cuộn giấy. Mark liếc nhìn cô bạn, ngập ngừng, rồi mới cầm cuộn giấy quý giá lên. Courtney mở chiếc chăn bông ở cuối giường, nhẹ nhàng đắp lên tới tận cằm cho Bobby. Có lẽ lâu lắm rồi Bobby mới được ngủ trên một chiếc giường đàng hoàng, cô bé muốn bạn được an toàn thoải mái hết mức.

Mark thì thầm:

- Tụi mình xuống nhà để Bobby được yên tĩnh chứ?

- Không. Chẳng có gì làm bạn ấy thức giấc lúc này đâu.

Mark gật. Nó cũng không muốn ra khỏi phòng. Mark mở hé cuộn giấy da quen thuộc, đủ để đọc dòng đầu. Courtney hỏi:

- Nhật ký số bốn?

- Ừa, nhật ký số bốn.

Hai đứa ngồi trên sàn, bắt đầu đọc chương cuối về chuyến phiêu lưu của Bobby.
Chương trước Chương tiếp
Loading...