Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 3



NHẬT KÍ # 9

TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT

Bay qua một đường hầm giữa các vì sao, xuyên không gian và thời gian chẳng bao giờ là một kinh nghiệm bình thường, nhưng du hành cùng người khác nữa lại càng tăng thêm những khía cạnh lạ lùng thú vị. Vừa nhào lộn và búng người như một phi hành gia vũ trụ không trọng lượng, Spader vừa tuyên bố:

- Mình có thể quen với trò này!

Mình bó tay với anh chàng này luôn – anh ta luôn biết cách bày trò vui. Còn mình? Mình thích đạp chân ra sau, lướt đi và nhìn ngắm những vì sao bên kia vách pha lê trong suốt hơn. Sao cũng được. Mỗi người một kiểu mà.

Chỉ vài phút sau, ống dẫn đã lại phóng tụi mình ra ngoài. Đang lướt đầu tới trước, Spader chỉ vừa kịp lộn người để đáp xuống bằng chân. Ngay khi ánh sáng từ ống dẫn bị hút ngược vào đường hầm và tiếng nhạc tắt ngấm, tụi mình đang chơ vơ trong một khoảng…

Trống không. Không đùa đâu. Tối như bưng. Mình không thể thấy gì dù chỉ cách tầm nhìn một ly.

Tiếng Spader ngay bên cạnh:

- Oa! Veelox tối như thui há!

- Ủa, không đùa đâu. Chờ chút cho quen mắt coi.

Nhưng đứng đến ba phút, vẫn tối đen như mực. Giọng Spader đầy che chở:

- Đi sát sau mình. Để mình vừa đi vừa mò mẫm cho đến khi chạm…

- Dừng ngay tại đó! – một giọng oang oang hét vào tụi mình.

Ui da! Không chỉ có hai đứa mình tại đây. Vụ này chưa hề xảy ra bao giờ. Saint Dane hả? Hay quái quig? Quig tại Veelox biết nói sao? Có phải hiểm hoạ giấu mặt đang lao ầm ầm về phía tụi mình vào ngay giây phút này? Mình thì thào với Spader:

- Quay trở lên.

Nắm cánh tay Spader, mình vừa định lôi anh ta trở lại ống dẫn, chuồn khỏi “địa ngục” này, thì một nguồn sáng bỗng xuất hiện chập chờn trên đầu hai đứa.

Spader hỏi, giọng run run:

- Thấy nó không, anh bạn?

- Thấy.

Mình đáp, giọng cũng run không kém. Nguồn sáng lớn dần. Lúc đầu dịu nhẹ và bàng bạc, nhưng thình lình tụ lại sắc nét thành…

Một cô gái! Nhưng không phải một cô gái nguyên vẹn đâu. Mà là… một cái đầu của cô gái. Không đùa đâu. Chỉ là một cái đầu. To đùng. Nó bồng bềnh trên hai đứa mình như một quả bóng bay bự tổ chảng của đoàn diễu hành trong ngày lễ Tạ Ơn.

Cái đầu đó hỏi:

- Các ngươi là ai?

Giọng cô ta oang oang như được khuếch âm. Đầu-cô-gái trông cũng bình thường, với mái tóc vàng cột ra sau như đuôi ngựa, đôi mắt xanh lơ, đeo cặp kính nhỏ có gọng kim loại và tròng kính tráng sắc vàng. Với một cái đầu quái đản như vậy, thậm chí mình có thể bảo là cô ta khá xinh. Trông cô ta chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng nói gì thì nói, một cái đầu khổng lồ bay lơ lửng thì thật tình… chẳng bình thường tí nào. Cố lấy giọng của… một-cái-đầu-thân-mật, mình nói với cái đầu kia:

-Tôi là Bobby Pendragon.

Spader tiếp theo ngay:

- Còn tôi là Vo Spader. Cô là ai?

- Ta mới là người đặt câu hỏi!

Giọng cái đầu vang như sấm. Mình cảm thấy như đang đứng trước phù thuỷ xứ Oz ( The Wizard of Oz: Bộ truyện cổ tích rất nổi tiếng của Mỹ, gồm 14 tập của tác giả L. Frank Baum, xuất bản từ 1900-1920.(Nxb)) danh tiếng và đầy quyền lực. Cầu cho chỉ là có một ông già ngớ ngẩn nào đó đang đứng sau một tấm màn, đưa đẩy những cái núm để điều khiển cái đầu to đùng kia. Cái đầu hỏi:

- Các ngươi từ đâu tới?

Spader trả lời:

- Tôi từ Cloral. Anh bạn này từ Trái Đất Thứ Hai. Cô có một thân hình để đi với cái đầu đó không?

Thình lình cái đầu xà xuống. Hai đứa mình liền ngồi thụp xuống nền đá. Mình đinh ninh sẽ bị cô ta ngoạm một miếng. Cô ta gầm lên:

- Ta nói rồi: Ta là người đặt câu hỏi!

Spader vội la lớn:

- Xin lỗi, cô bạn. Đừng lo. Tôi hiểu rồi.

Cái đầu lại bồng bềnh trở lên cao mà không ngoạm ai miếng nào. Hai đứa mình lo lắng nhìn nhau. Đầu-cô-gái tóc vàng khổng lồ lại lên tiếng hỏi:

- Vì sao các ngươi tới nơi này?

- Spader và tôi là Lữ khách. Chúng tôi đuổi theo một kẻ tên là…

- Hiện nay Saint Dane không có tại đây.

Oa! Cái đầu này đi trước tụi mình hai bước, đúng nghĩa đen. Spader lại lên tiếng:

- Ồ, xin lỗi. Chuyện này tôi không đồng ý với cô. Rõ ràng là Saint Dane đã từ Cloral tới đây.

Cái đầu bự đảo hai mắt, cứ như đang bị hai đứa mình chọc tức:

- Ta không nói là hắn chưa hề đến đây. Ta nói: hiện nay hắn không có mặt tại đây. Ngươi nghe không rõ sao?

Hai đứa mình nhìn nhau. Chuyện mỗi lúc mỗi lạ lùng hơn. Tụi mình đang chuyện trò với một cái đầu to đùng, bay lơ lửng và rất… khó chịu.

Cái đầu lại gắt gỏng như đang phải nói với hai thằng nhóc hư đốn:

- Nhìn đi. Đây là những gì xảy ra mấy phút trước.

Rồi cái đầu biến mất. Đúng thế đấy. Nó mờ dần như trong phim. Mình bắt đầu thắc mắc nó đã thật sự ở đó, hay là… một loại hình chiếu? Hai đứa mình lại chìm vào tăm tối. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Nhưng chỉ một lúc sau, một nguồn sáng khác xuất hiện. Lúc đầu mình tưởng cái đầu trở lại, nhưng hình ảnh hiển hiện trước mắt mình hoàn toàn khác hẳn: trông nó giống như miệng ống dẫn! Giống như một bộ phim có hình ảnh ba chiều được chiếu vào khoảng không. Rất tuyệt. Điều đó bắt đầu lý giải về cái đầu khổng lồ. Mình đoán, người dân Veelox có một nền kỹ thuật khá cao.

Spader nhảy dựng ra sau, cuống quýt hỏi:

- Cái gì vậy, Pendragon?

Mình trấn an anh ta:

- Đừng lo. Mình nghĩ, nó giống như phim chiếu bóng.

- Ồ… Nhưng phim chiếu bóng là gì?

Hình ảnh ống dẫn sống động hẳn lên. Ánh sáng và âm nhạc toả ra từ miệng ống dẫn báo cho tụi mình biết có người sắp đến. Rồi cuốn phim kỳ dị đó chuyển qua một cảnh thú vị.

Saint Dane bước ra khỏi ống dẫn.

Spader kinh ngạc kêu lên:

- Hô này!

- Không sao đâu. Chỉ là hình ảnh thôi!

Mình trấn an anh ta.

Saint Dane đứng trước miệng ống dẫn. Có thể đây chỉ là một loại điện ảnh ba chiều, nhưng bảo đảm trông y như thật. Mái tóc dài màu xám của hắn chảy xoã xuống hai vai. Hắn mặc bộ đồ đen, hai mắt xanh sắc lém xuyên suốt mình cứ như hắn đang thực sự đứng trước mặt mình. Thậm chí hắn còn đưa tay vẫy vẫy tụi mình mới khiếp chứ. Chẳng khác nào như hắn biết hai đứa đang lom lom nhìn hắn.

Mặc dù mình vẫn đang cố gắng tìm hiểu hai đứa mình đóng vai trò gì trong toàn cảnh Lữ khách này, nhưng có một vài điều mình biết rất rõ. Hầu hết đó là nhiệm vụ của tụi mình trong hành xử với thằng cha đang đứng trước mắt bằng hình ảnh ba chiều kia: Saint Dane.

Halla đang gặp nguy hiểm vì hắn. Halla là tất cả - mọi lãnh địa, mọi con người, mọi sự vật, và mọi thời gian hằng có. Mình biết là mình không hoàn toàn thông suốt vấn đề này, nhưng đó là những gì mình được cho biết. Saint Dane là một Lữ khách, nhưng là một Lữ khách muốn nắm quyền kiểm soát Halla. Nói ngắn gọn: Hắn là quỉ dữ. Nhưng chỉ đơn giản gọi hắn là quỉ dữ, chẳng khác nào khen Tiger Woods (Tiger Woods: sinh năm 1975, tại Cypress, California, Hoa Kỳ, là vận động viên chơi gôn trẻ tuổi nhất và cũng là người da màu đầu tiên đoạt giải vô địch của Cuộc thi đấu gôn nhà nghề. (Nxb)) là một tay chơi gôn có tài. Saint Dane là Tiger Woods của sự bất hạnh. Hắn thích thú là nguyên nhân những cảnh đau đớn khổ sở. Mình đã từng diện kiến những năng lực của hắn. Không hay ho gì cả. Nếu hắn tiếp tục và chẳng may nắm được quyền kiểm soát Halla. Ôi, mình không dám nghĩ tới chuyện này.

Trở ngại duy nhất giữa Saint Dane và những mưu đồ đen tối của hắn chính là những Lữ khách khác. Đó là tụi mình. Mỗi một lãnh địa đều đang mấp mé một “bước ngoặt” quyết định. Saint Dane đang làm mọi cách tồi tệ nhất để gây ảnh hưởng lên những sự kiện quan trọng này, đẩy từng lãnh địa rơi vào tình trạng hỗn loạn. Nếu hắn thành công, tất cả Halla sẽ lọt vào tay hắn.

Nhiệm vụ của tụi mình là phải tìm mọi cách để hắn không thể đạt tới thành công.

Cho đến bây giờ, tụi mình đã thắng 2-0. Đó là chiến thắng tại Denduron và Cloral. Nhưng cuộc chiến còn dài.

Đứng nhìn trân trân hình ảnh ba chiều của Saint Dane, tất cả nỗi khiếp đảm của mình về thằng cha đó lại cuồn cuộn trong mình. Một thằng cha xấu xa, độc ác. Mình lom lom nhìn cho tới khi hắn trở lại ống dẫn, ra lệnh:

- Trái Đất Thứ Nhất!

Chỉ một thoáng sau, ánh sáng và âm nhạc quét hắn lên và mang hắn vào đường hầm. Rồi hình ảnh nhạt nhoà dần, hình chiếu ống dẫn tắt ngấm. Hai đứa mình lại chìm vào bóng tối.

- Bây giờ thì các người hiểu rồi chứ? Hắn đã tới đây. Hắn đã bỏ đi. Hết chuyện. Giờ thì đi đi.

Tiếng cô gái oang oang trong bóng tối. Mình hỏi lớn:

- Cô là ai? Làm sao chúng tôi tin được chuyện này?

Một hình ảnh ba chiều khác xuất hiện. Cũng cảnh tượng ống dẫn như trước đó. Một lần nữa, đường hầm lại hoạt động với ánh sáng và âm thanh. Lần này kẻ nào sẽ tới? Một giây sau, mình và Spader nhìn thấy…

Chính mình và anh ta bước ra từ ống dẫn trong hình ảnh ba chiều!

Spader há hốc mồm:

- Tớ điên mất.

Hình ảnh Spader lên tiếng:

- Oa! Veelox tối thui há!

Hình ảnh mình nói:

- Ừa, không đùa đâu. Chờ chút cho quen mắt coi.

Y xì những gì mới xảy ra một phút trước.

Khi hình ảnh hai đứa mình biến hết, giọng cô gái lại oang oang:

- Tên tôi là Aja Killian.

Hai đứa mình quay phắt lại và thấy cái đầu bự tái xuất hiện. Cái đầu chập chờn bên trên hai đứa như một đám mây vàng.

- Tôi là Lữ khách tại Veelox. Tôi đặt máy giám sát ngay ống dẫn, thu hình tất cả những gì xảy ra. Vì vậy tôi biết Saint Dane không còn ở đây nữa. Còn thắc mắc gì nữa không?

Mình bảo:

- Còn. Cô làm ơn ngưng cái trò đầu bự này và xuất hiện đàng hoàng được không? Nếu cô cũng là Lữ khách thì tụi mình đều là bạn của nhau mà.

Lúc này tụi mình cảm thấy bạo dạn hơn một chút và thấy phát mệt vì cứ phải ngửa lên ngó cái đầu to đùng.

Aja đáp :

- Được chứ. Nhưng tôi đâu có gần hai người.

Spader hỏi:

- Cô nói Saint Dane phóng tới đây, chỉ một giây là bỏ đi ngay à?

Cô ta sẵng giọng:

- Tôi không nói dối. Tôi chỉ chiếu cho các anh thấy thôi. Hai người không tin những gì nhìn thấy sao?

Spader nhìn mình thì thầm:

- Sao hắn bỏ đi gấp vậy cà?

Aja trả lời ngay:

- Vì hắn sẽ phí thời giờ vô ích tại đây. Veelox hoàn toàn được kiểm soát chặt chẽ.

Mình cười lớn:

- Ờ há! Tôi cũng đã từng nghĩ vậy về Cloral, cho đến khi mọi người suýt chết…

Đầu-Aja gắt lên:

- Nghe đây. Không kẻ nào đến hoặc đi qua đường ống dẫn có thể qua khỏi mắt tôi. Hắn không có đây. Hãy tới Trái Đất Thứ Nhất mà truy lung hắn. Tại đấy ngươi có thể có ích hơn đó!

Spader và mình nhìn nhau. Anh ta nhướng mày nói:

- Chắc cô ta nói cậu đó.

Mình nhìn lên cái-đầu-Aja, bảo:

- Nếu cô nghĩ hắn đủ ngốc để bị cái máy quay phim nhỏ xíu của cô kiểm soát, thì cô không thông minh như cô vẫn tưởng đâu.

Như bị chạm đúng huyệt, cái đầu to đùng sà ngay xuống, hai mắt chiếu thẳng mắt mình. Mình cố gắng không lùi bước. Giọng đầy khinh khi, Aja hỏi:

- Điều gì làm ngươi trở thành một chuyên gia rành về Saint Dane thế?

- Tôi cũng chẳng phải chuyên gia chuyên giếc gì cả. Nhưng tôi đã đụng độ với hắn hai lần, và cả hai lần đều may mắn đủ để thắng lợi. Còn cô?

Đầu- Aja chớp mắt. Mình nghĩ cô ta không thích bị thách thức. Cô ta bay vụt lên cao hơn.

Spader nói thêm:

- Nếu một mình đương đầu với hắn, cô sẽ thua. Hắn không như… hai đứa tôi, phát hoảng vì cái đầu bự bay lơ lửng đâu.

Aja nói mỉa:

- Cám ơn. Tôi sẽ cố ghi nhớ điều đó.

Là một Lữ khách của Veelox mà Aja Killian lại tự cho mình khôn ngoan hơn Saint Dane thì thật là nguy hiểm. Mình biết, sớm muộn gì tụi mình cũng sẽ phải trở lại Veelox. Chỉ hy vọng sao, tới lúc đó tụi mình sẽ không phải chiến đấu với cả Saint Dane và Aja Killian.

Đầu- Aja gắt gỏng:

- Hãy tới Trái Đất Thứ Nhất mà hưởng mấy trò vui nho nhỏ của mấy người. Không phải lo cho Veelox đâu.

Dứt lời, cái đầu khổng lồ biến mất, một lần nữa để hai đứa mình trơ trọi tại đó. Spader nói:

- Trò vui á? Sắp bị quậy tưng mà gọi là trò vui.

Mình hỏi:

- Tin nổi cô ta không?

- Mình thấy đâu còn lựa chọn nào khác nữa. Có vẻ như Saint Dane tới đây để né chúng ta, nhưng bị con nhỏ đầu bự nhìn thấy.

- Vậy là hai đưa mình lại hạ xuống nhầm lãnh địa rồi.

- Hắn tới Trái Đất Thứ Nhất. Ở đó có gì giống Trái Đất Thứ Hai không?

- Mình nghĩ, tụi mình sắp khám phá ra điều đó rồi.

Vậy là hai đứa bước tới miệng ống dẫn.

Trái Đất Thứ Nhất.

Là người của Trái Đất Thứ Hai, mình không thể nào ngăn được ý tưởng là mình sắp được về nhà. Ít ra đó là điều mình hy vọng, nhưng mình đâu ngờ sắp lọt thỏm ngay vào vòng tay của hai tên găng-xtơ giết người đang chờ sẵn với hai khẩu tiểu liên.

Đúng vậy, trò vui thật sự sắp bắt đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...