Phá Thai
Chương 17:
Tôi trầm giọng nhìn hắn ta, “Không cần phiền phức như vậy. Tôi đã báo cảnh sát rồi.”Gã đàn ông nghẹn họng, tầm mắt lướt qua tôi nhìn về phía Lý Mỹ, “Chị ơi, chuyện này là sao?”Lý Mỹ bối rối giẫm trên đôi giày cao gót chạy đến đây.“Trang Khâm, ý anh là sao?”Tôi lạnh lùng hỏi: “Ý tôi là sao? Có người bắt cóc em gái tôi. Tôi báo cảnh sát đến bắt người, chẳng lẽ là sai sao?”“Không… không được. " Ánh mắt Lý Mỹ trốn tránh, lại giống như đột nhiên tìm thấy được chỗ dựa," Tại sao anh lại báo cảnh sát? Anh có bằng chứng gì? Chúng tôi vừa đi ngang qua. Anh đã ôm em gái anh rồi vu cho chúng tôi tội bắt cóc."Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.Tôi đặt Tiểu Như xuống, tháo đồng hồ điện thoại khỏi cổ tay con bé.Tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong, "Chị, bắt cóc là phạm pháp, thực sự phải làm việc đó hả?"“Đừng lo, họ không dám báo cảnh sát đâu..."Trước khi đoạn ghi âm kết thúc, Lý Mỹ và em trai cô ta đứng đó, sắc mặt tái mét.Lý Mỹ hét lên, “Lên xe đi!”Xem ra là đang định bỏ trốn.Nhưng đã quá muộn, cửa xe bị giữ lại, bên trái bên phải hai chị em cô ta đều bị cảnh sát khống chế."Cảnh sát đây! Cô bị nghi ngờ bắt cóc trẻ vị thành niên và tống tiền người nhà họ. Mời hợp tác điều tra cùng chúng tôi."Trận chiến không nhỏ, có người vây tới, nhưng đều nhanh chóng bị cảnh sát giải tán.Dẫn đội chính là cảnh sát Trần, người đã gặp ở đồn cảnh sát trước đó.“Tiểu Trang, em gái cậu không sao chứ?”Tôi cúi đầu cảm ơn, “Không có việc gì, làm phiền anh rồi, cảnh sát Trần.”“Không có gì, đây vốn là nhiệm vụ của chúng tôi mà.”Lý Mỹ bị khống chế, nhưng vẫn không cam lòng, điên cuồng giãy dụa hét lên: "Trang Khâm, anh nói dối tôi, tại sao anh lại lừa tôi?"Bộ dạng chật vật, thậm chí có chút đáng thương.Tôi thở dài, đặt Tiểu Như xuống.Tiến lại gần cô ta, nói: "Tôi không thích cô. Không liên quan gì đến ngoại hình của cô cả. Sắc đẹp có thể là một nguồn lực, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống như cô tưởng tượng. Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, cô cảm thấy thế giới đã thay đổi, thật ra chỉ là do cô thay đổi tư duy, bắt đầu chủ động ứng phó với cuộc sống. ”Cô ta sững sờ tại chỗ, không một tiếng động, sau đó bị đưa lên xe cảnh sát.Tôi bắt taxi về nhà.Tiểu Như dựa vào vòng tay tôi, chìm vào giấc ngủ.Nhìn khuôn mặt say ngủ của con bé, tôi không khỏi nở nụ cười. Cũng may là Tiểu Như đủ thông minh, nếu không, tôi sợ mình sẽ thật sự kết hôn với Lý Mỹ.Sáng nay, tôi đột nhiên tìm thấy thông tin vị trí chiếc đồng hồ của Tiểu Như, còn tưởng rằng là nhầm cơ.Tôi thử gửi một tin nhắn, nhưng không ngờ Tiểu Như thực sự trả lời, báo bị ai đó giam giữ, sau đó mới tìm được cơ hội đi sạc đồng hồ.Lúc đó tôi muốn trực tiếp lao đến cứu người nhưng lại sợ bứt dây động rừng, đối phương thật sự làm tổn thương con bé.Chỉ có thể ổn định Lý Mỹ trước, sau đó luôn chú ý đến vị trí của Tiểu Như, đồng thời báo cảnh sát.Bây giờ mới cảm thấy may mắn, tôi vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Như.Con bé tỉnh dậy, lấy tay nhỏ dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.“Anh ơi, có chuyện gì vậy?”“Không có gì, chỉ hơi tự hào thôi. Sao em gái anh thông minh thế? Sao em biết ghi âm bằng đồng hồ?”Con bé cười toe toét, “Bố dạy em đấy, em học một lần rồi nhớ, giỏi không? ""Giỏi quá. "Tôi xoa đầu con bé, "Khi nào về anh sẽ cho em đi ăn đồ ngon. "Xe dừng lại dưới nhà tôi.Mặc dù trên đường tôi đã gọi điện cho mẹ, dặn mẹ không phải lo lắng cho bọn tôi, hãy đợi ở nhà, nhưng hai người vẫn xuống lầu đợi ở cửa.Khi nhìn thấy Tiểu Như, bà vội chạy đến, nhìn lên nhìn xuống.“Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không "?Tiểu Như vùi trong vòng tay mẹ, nói: "Mẹ, con không sao.”“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." mẹ tôi bắt đầu rơi nước mắt "Con đói không? Mẹ đi nấu cơm. Con trai, con cũng đói bụng rồi chứ? ”Cả nhà lúc này mới bước vào cửa.Tiểu Như ngoan ngoãn trở về phòng tắm rửa thay quần áo.Mẹ tôi đỏ mắt hỏi tôi: "Chuyện là sao? Con nói đã bắt được kẻ bắt cóc, rốt cuộc là ai đã bắt cóc Tiểu Như? Ta phải kiện chúng!""Chuyện này ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương