Phá Trận Đồ

Chương 84: Vực Sâu



Nơi này là mê cung thiên nhiên, người ngoài một khi tiến vào sẽ rất khó đi ra được.

Mộ Tàn Thanh có chút đau đầu, ngọn lửa bình thường không có cách nào nhen lên ở đây, pháp bảo thụy quang lại cùng uế khí chung quanh xung đột lẫn nhau, một khi lấy ra sẽ dẫn đến lượng lớn ác linh luẩn quẩn không đi, còn có vô số ma vật cấp thấp chưa khai linh trí quấy phá, quả thực không khác gì cái bia ngắm di động. Bởi vậy nếu y muốn ở đây hành động, cũng chỉ có thể dùng yêu lực tự thân hóa thành một cái lồng chân khí hộ thể. Nhưng mà ở vùng đất cực uế này, không có linh khí thanh chính bổ sung, thời gian dài bảo trì chân khí bên ngoài sẽ tạo thành hao tổn không có cách nào bù đắp kịp thời, y liền có thể kiên trì được bao lâu chứ?

Một ngọn hồ hỏa to bằng nắm tay lơ lửng phía trước, Mộ Tàn Thanh đem chân khí thu nhỏ đến mức chỉ miễn cưỡng bao phủ thân thể mình. Y giống con ruồi không đầu loay hoay di chuyển hồi lâu, hắc ám xung quanh vẫn chẳng thay đổi mảy may, khiến cho y có một loại ảo giác bản thân đang đảo quanh tại chỗ.

Ngoài ra, tung tích Bạch Yêu càng làm cho Mộ Tàn Thanh nhíu mày. Chính như Tiêu Ngạo Sênh đã nhắc nhở, lúc đó y lựa chọn tin tưởng Bạch Yêu phần lớn là bởi vì không có biện pháp nào khác. Vì thế thời điểm Bạch Yêu chủ động dắt tay y, Mộ Tàn Thanh liền đem một tia sức mạnh tử lôi lưu ở trên người nàng. Theo lý mà nói, đạo tử lôi này sẽ liên kết với lôi pháp chân khí trong cơ thể y, nếu muốn tìm được Bạch Yêu chẳng hề khó khăn. Nhưng mà đại khái là trong hoàn cảnh chịu Thôn Tà uyên áp chế, nhận biết của y đối với tia tử lôi kia trở nên như có như không, phảng phất lúc nào cũng có thể hoàn toàn đứt đoạn.

Mọi việc không thuận, trong lòng Mộ Tàn Thanh khó tránh khỏi buồn bực. Nhưng mà nhiệt ý mới vừa dâng lên, y đã lập tức cảnh tỉnh lại, tự động vận chuyển "Hạo Hư công" bảo vệ linh đài thanh minh, lúc tụ khí vào mắt quả nhiên thấy trên bình phong hộ thể xuất hiện từng vết từng vết nứt, y liền nhanh chóng tăng thêm một đạo chân khí, cảm giác buồn bực cổ quái kia mới hạ xuống.

Thở nhẹ một hơi, y một mặt đi về phía trước, một mặt ở trong lòng đem chuyện đã xảy ra hôm nay xâu chuỗi lại: Cơ Khinh Lan cùng Ma tộc có điều cấu kết đã nằm trong dự liệu của y. Đối phương cùng Cơ U đồng mưu việc Đàm cốc, ngay từ lúc mới bắt đầu liền biểu hiện ra quen thuộc, có thể đoán là hắn muốn mượn việc đó tìm Cầm Di Âm tới thu thập Ma La Ưu Đàm hoa, bởi vậy cố ý thả Bạch Yêu ra thuận lý thành chương dẫn dụ bọn họ tiến vào cạm bẫy. Lần này là mình bất cẩn rồi!

Bọn họ lần này xốc lên nguy hiểm tự chui đầu vào lưới là vì tìm Cầm Di Âm. Mà khi Mộ Tàn Thanh ở đây nhìn thấy đối phương, mới biết hết thảy các loại tính toán kỹ càng, một cái cũng không dùng tới: Cầm Di Âm cùng Cơ Khinh Lan có quan hệ cá nhân, xuất hiện ở nơi này là vì cùng gặp Phi Thiên Tôn. Như vậy việc y cắn nuốt Ma La Ưu Đàm hoa tất nhiên Phi Thiên Tôn cũng đã biết.

Cầm Di Âm biểu hiện ôn lương, tính tình lại có chút hơi ác liệt. Tính cách hắn như vậy mặc dù không đến nỗi trở thành con cờ cho Phi Thiên Tôn an bài, nhưng hai người chỉ sợ cũng có chút ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đồng thuận đạt thành một số hợp tác là điều chắc chắn. Bởi vậy chỉ cần Ma tôn trong truyền thuyết kia nguyện ý, Thôn Tà uyên bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, căn bản không cần chờ tới bây giờ.

Nói cách khác, hành động của Cơ Khinh Lan lần này nhìn như hợp lý, trên thực tế không chỉ dư thừa lại còn dễ dàng nảy sinh sơ hở. Nhưng hắn có thể thỉnh ra Y Lan ác tướng, thuyết minh lần hành động này được sự đồng ý của Phi Thiên Tôn. Như vậy, mục tiêu mà bọn họ nhất định phải đạt được liền giấu ở trong đoàn người phe mình.

Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, sắc mặt liền hơi trầm xuống. Hiện tại ba người Tiêu Ngạo Sênh e là đều đã chạy thoát, một mình y rơi vào bóng đêm vô tận nơi đây, mưu đồ của đối phương sợ là có liên quan đến y, mà điều đó tám phần mười chính là vì Phá Ma ấn.

Y theo bản năng đưa tay nhấn một cái, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được chú ấn trên ngực nóng bỏng, Bạch Hổ kia thật giống như sống lại, đang không an phận mà ở dưới làn da nhúc nhích. Mộ Tàn Thanh chau mày, từ tình huống của y và Ngự Phi Hồng xem ra, cơ bản có thể xác định Phá Ma ấn không chỉ là tín lệnh chí cao của Linh tộc, đối với vạn pháp phong ấn đều có ảnh hưởng đặc biệt, còn ám chỉ tư cách người thừa kế pháp ấn trong Ngũ cảnh. Như vậy Phi Thiên Tôn mưu đồ liền thập phần đáng để suy tính.

Mộ Tàn Thanh thở dài. Manh mối quá ít, y suy đoán tới đây thì không thể tiếp tục. Trước mắt chỉ có thể xác định một việc, đó chính là Thôn Tà uyên dưới Đàm cốc có vấn đề, thái độ Ma tộc giống như là không muốn vội vã hành động, mà đang chờ đợi cái gì.

"Địa phương quỷ quái này không thể ở lâu..." Mộ Tàn Thanh tự lẩm bẩm, đột nhiên bắt được manh mối tia tử lôi đã biến mất lại xuất hiện lần nữa, y lập tức đuổi về phía trước.

Bạch Yêu đại khái là đang vội vã chạy trốn, tia tử lôi kia nhiều lần muốn vuột ra khỏi phạm vi cảm nhận của y. Mộ Tàn Thanh mơ hồ có thể nghe được trong bóng tối có những tiếng vang quái dị, lại đều không có sinh cơ, khiến cho nhận biết của y bị xáo trộn.

Trong lòng nổi lên tức giận, Mộ Tàn Thanh giơ tay một đạo lôi hỏa bổ ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng hét thảm kèm theo làn khói trắng đột nhiên bốc lên, tựa như có thứ gì tan thành mây khói, bên tai nhất thời thanh tịnh đi không ít, dưới chân y lần thứ hai tăng lực, cuối cùng cũng xem như bắt được dấu vết sức mạnh tia tử lôi kia, không bị trượt mất nữa.

Cứ như vậy đuổi không biết bao lâu, hắc ám xung quanh dần dần được ánh sáng nhạt xua tan, phía trước thế nhưng xuất hiện một cái hang động chật hẹp. Mộ Tàn Thanh thật vất vả nhìn được bóng lưng Bạch Yêu, liền thấy tiểu nha đầu kia lao vào hang động tựa như một con mèo nhỏ, ngay lập tức liền mất tung mất ảnh.

Ánh dương quang từ khe hở ngoài hang động chiếu vào, rơi xuống mặt đất liền có khói trắng xì xì bay lên, ác linh cùng ma vật đều không dám đến gần nơi này, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Mộ Tàn Thanh dừng lại trước hang động, xuyên qua khe hở mơ hồ có thể nhìn thấy bên ngoài là núi rừng dưới ánh mặt trời, hình như là một chỗ nào đó phía sau Đàm cốc.

Đúng rồi, Thôn Tà uyên vẫn chưa bạo phát, nơi này chỉ là biên giới khe hở của nó, cũng không phải là chân chính tiến vào vùng hư không. Chỉ cần tìm được kẽ hở của nó ẩn trong Đàm cốc là có thể trở lại nhân gian. Mộ Tàn Thanh nhớ lại điểm ấy, trong lòng cũng có chút kích động. Huống hồ sức mạnh tử lôi không thể làm giả được, Bạch Yêu đã ở trước mặt y chạy thoát, vậy y vẫn còn ở nơi này làm cái quái cái gì?

Vừa nghĩ đến đây, Mộ Tàn Thanh nhấc chân liền muốn nhảy vào trong huyệt động. Ánh mặt trời vừa vặn rơi vào trên mặt y, khiến cho đôi mắt đã quen với hắc ám có chút xót. Đau đớn này rất nhỏ, lại làm cả người Mộ Tàn Thanh cứng đờ, trong đầu bị vui sướng tràn ngập lập tức tỉnh táo lại: khe hở tuy rằng đi về Đàm cốc, nhưng mà Đàm cốc hiện giờ bị ma khí của Thôn Tà uyên tràn ra bao phủ đến không thấy ánh mặt trời, ở đâu ra dương quang ấm áp như vậy?

Ý niệm này mới vừa lóe lên, trong huyệt động liền truyền đến một sức hút cực lớn. Khe hở nguyên bản chật hẹp lại như miệng thú hoang mở rộng ra. Mộ Tàn Thanh sau khi lùi liền mấy bước ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hang động cùng ánh dương quang kia cũng không còn thấy đâu, thay vào đó chính là một cái vực sâu tối om không đáy, bên cạnh dựng đứng một khối bia bằng đá trắng lớn, trên có khắc bốn chữ to đỏ như máu: Vạn Vật Quy Hư.

Bốn chữ này tựa như đẫm máu, thỉnh thoảng có từng dòng đỏ sẫm từ nét bút chảy xuôi xuống dưới, lại rất nhanh thấm vào trong bia đá màu trắng, biến mất không còn tăm hơi, khiến người nhìn sởn cả tóc gáy.

Mộ Tàn Thanh mặc dù là lần đầu tiên đến nơi này, cũng biết được tấm bia đá trắng cùng vực sâu đó đại biểu ý nghĩa gì: đây là lối vào Quy Khư địa giới.

Sau lưng y dâng lên hàn ý. Vực sâu này phảng phất có ý thức riêng, có thể biến ảo ra vật mà kẻ bị vây nơi đây khát vọng nhất, hấp dẫn bọn họ như thiêu thân lao đầu vào lửa tụ hợp lại đây, khiêu khích khát vọng trong lòng không ngừng khuếch đại, giống như là muốn vượt qua thế giới. Nếu không đúng lúc bứt ra lùi về sau, sẽ phải rơi xuống vực thẳm.

Bóng lưng mới vừa rồi quả thật là Bạch Yêu. Bất kể là nhận biết đối với sức mạnh của tử lôi, hay là hai người bọn họ ở trong Ưu Đàm ảo cảnh kết làm nhân quả, Mộ Tàn Thanh đều có thể phán định đối phương là thật hay giả. Như vậy Bạch Yêu hiện tại hẳn là bị ma lực của cái vực này mê hoặc, đã rơi vào vùng đất vạn kiếp bất phục kia rồi.

Mộ Tàn Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy mình có bản lĩnh đơn độc xông pha Quy Khư địa giới đem tiểu nha đầu kia mò ra; Dùng giao thiệp của hai người bọn họ mà nói, bản thân y đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, hiện tại nên tìm đường khác thoát thân.

Mộ Tàn Thanh trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà y nhìn chằm chặp vào vực sâu nọ, dưới chân phảng phất như mọc rễ. Một lát sau, y thất bại mà thở dài, lấy Ẩm Tuyết kích ra. Ánh sáng lạnh lẽo tựa như thanh kiếm sắc bén sáng rực trong bóng tối, mà y ngay lúc hàn quang hiện ra, chân đạp lên trường kích lướt qua tấm bia đá trắng, hướng về phía vực sâu kia phi thân xuống!

Cái vực này không biết sâu bao nhiêu. Mộ Tàn Thanh vừa rơi vào trong đó, liền cảm thấy âm phong đập vào mặt, phảng phất thời gian đều bị gió lạnh thổi đóng băng. Cũng may y cưỡi trên Ẩm Tuyết bay cực nhanh, cơ hồ hóa thành một đạo lôi quang từ trên trời rơi xuống, đập nát uế khí cùng tà vật từ phía dưới mãnh liệt bốc lên. Xuyên qua u quang loạn ảnh phiêu tán đầy trời, Mộ Tàn Thanh rốt cuộc thấy được bóng người nhỏ bé vẫn còn đang rơi xuống kia. Lúc này dưới chân y trầm lực, Ẩm Tuyết thẳng tắp hạ xuống, mạnh mẽ chộp lấy Bạch Yêu phía trước, đưa tay một móc một kéo, liền đem tiểu cô nương đang kinh hoảng kia tóm về bên cạnh. Y để mặc nàng hét lên thất thanh, như thằn lằn ôm bám lấy mình, Ẩm Tuyết dưới chân đột nhiên đổi chiều, phóng lên phía trên!

"A a a ...." Bạch Yêu nhìn thấy y vô cùng kích động, bởi vì không biết nói chuyện chỉ có thể oa oa kêu loạn, khiến cho lỗ tai Mộ Tàn Thanh đều ong ong. Y xoay người lại liền muốn tàn nhẫn gõ một cái lên đầu «keo dính chuột» này đánh ngất cho xong, lại thấy nha đầu nọ chỉ tay xuống phía dưới, trên mặt là sợ hãi khó có thể che giấu.

Tiếng vang sột soạt từ phía dưới truyền đến. Mộ Tàn Thanh đánh ra một đạo hồ hỏa, chiếu sáng một khoảng bốn phía. Chỉ thấy bên trên hai vách đá vực sâu thế nhưng giấu vô số bóng đen, giống như da lợn phơi khô dán chặt vào nham thạch. Giờ khắc này chúng theo gió thoát ra, thời điểm ở giữa không trung quay cuồng tăng vọt lên, hóa thành từng con từng con quái vật dáng dấp khác biệt đang tranh nhau đập về hướng hai người bọn họ!

Những thứ này là uế khí hóa thành ma vật cấp thấp, ngay cả tư cách tiến vào Quy Khư địa giới cũng không có, chỉ có thể bám vào Thôn Tà uyên hấp thu uế khí chìm xuống làm thức ăn, từ lúc tam giới thành lập cho tới bây giờ không biết tích lũy bao nhiêu, cho dù là một con thú khổng lồ lọt vào đây cũng phải bị vô số "con kiến" này cắn chết chia nhau ăn hầu như không còn gì.

"Nắm chặt ta!" Mộ Tàn Thanh thấp giọng dỗ một câu, lôi hỏa tại mũi kích vọt lên, theo thân hình y xoay nhanh quay ngược trở lại. Thời điểm trường kích vung mạnh lên như một cơn lốc mang theo thiên lôi hồ hỏa trong đó. Đám ma vật cấp thấp này vừa mới đập tới bị cuốn vào trong mạnh mẽ xé nát, đảo mắt liền tan thành mây khói.

Trong phút chốc, lôi hỏa tung bay như rồng rắn, thế nhưng cũng không chịu nổi số lượng ma vật này quá nhiều, lại chẳng màng sống chết, một sóng tiếp một sóng, kẻ trước ngã xuống, vật sau tiến lên, rất có tư thế muốn đem lôi hỏa này cũng từng ngụm từng ngụm nuốt lấy.

Mộ Tàn Thanh không dám trì hoãn, dựa vào lôi hỏa yểm trợ cưỡi gió mà lên. Bạch Yêu ôm thật chặt eo y. Từ phía sau lưng truyền đến nhiệt độ tuy rằng rất thấp, lại làm cho Mộ Tàn Thanh vào đúng lúc này có loại an ủi khó giải thích được.

Trong chớp nhoáng này, y rốt cuộc nghĩ minh bạch tại sao mình lại nhảy xuống. Kỳ thực không phải từ bi đạo nghĩa gì, mà chỉ là không muốn lẻ loi độc hành trong bóng đêm vô tận vô biên nơi đây.

Nhảy xuống vực sâu là vượt qua giới hạn sinh tử, quay người rời đi thế nhưng lại là vượt qua tâm cảnh. Bao nhiêu năm qua không người nào có thể chạy thoát Thôn Tà uyên, kỳ thực cũng là bởi vì ở thời điểm bọn họ đối mặt với lựa chọn, nhìn như lựa chọn đường sống, thực tế lại là đem lương tâm vứt bỏ.

Mộ Tàn Thanh ngộ ra điểm này, chợt cảm thấy trong lòng thanh thản. Tâm cảnh từ lúc Văn Âm chết đi liền vướng mắc mơ hồ có dấu hiệu buông lỏng, thế nhưng trước mắt cũng không phải là thời cơ để ngộ đạo minh tưởng. Trên người y rốt cuộc còn có thương tích, liều mạng một lần đã có chút hết sạch sức lực. Mắt thấy đám ma vật kia sắp đuổi kịp, Mộ Tàn Thanh ánh mắt nhất thời tàn nhẫn, lôi quang từ trong gió rút ra, cấp tốc hội tụ vào một chỗ, theo cánh tay y trầm xuống, liền nghe năm tiếng nổ vang rung trời, năm đạo lôi đình liên tiếp hung hãn đánh xuống phía dưới!

"Uỳnh..."

Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, đem vô số bóng đen cùng hỗn loạn rít gào đều chôn vùi trong một mảnh lôi quang khiến người lóa mắt, mùi cháy khét nồng nặc cùng mùi hôi thối quyện vào nhau đồng loạt bùng phát. Mộ Tàn Thanh dựa vào lôi quang phản chấn vọt lên khoảng hơn trăm trượng, rốt cuộc khiến cho y nhìn thấy mặt đất cùng khối bia đá trắng lặng lẽ đứng sừng sững phía trên.

Ngay tại thời điểm y sắp bay lên, hai bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh bia đá. Một người đứng phía trước, ở bên bờ vực sâu lung lay sắp đổ, từ trên cao nhìn xuống. Cho dù bóng tối che phủ, cặp mắt xanh biếc trong suốt như nước vẫn cứ vô cùng rõ ràng.

Khoảng khắc bị ánh mắt này bao phủ, trong lòng Mộ Tàn Thanh chấn động. Bất thình lình một đôi tay nhỏ từ phía sau đưa đến, gắt gao bịt kín khiến đôi mắt y tối sầm lại. Thời khắc tầm mắt bị ngăn cách, Mộ Tàn Thanh mới phát giác được thân thể cứng ngắc như hóa đá khôi phục như cũ, ngay sau đó liền cảm thấy trên người hơi nặng, một mùi máu tanh tươi mới từ phía sau y tràn ngập ra.

"Hảo hài tử, không uổng công y cứu ngươi!" Tiếng cười nhàn nhạt ôn nhu từ phía trên truyền xuống "Đã như vậy, hai người các ngươi cùng đi xuống đi."

Theo lời này vừa dứt, một luồng uy lực nặng nề từ phía trên bỗng nhiên ập xuống. Mộ Tàn Thanh giơ tay vừa tiếp liền cảm thấy cốt cách chấn động đau đớn. Trong lòng y ngưng trọng, biết không thể gắng đón đỡ, dứt khoát trở tay ôm lấy Bạch Yêu, đạp lên Ẩm Tuyết một lần nữa lao xuống dưới.

Dưới vực sâu quần ma loạn vũ, mừng rỡ như điên mà mở ra nanh vuốt nghênh tiếp con mồi sắp đến. Chúng đồng loạt nhào tới, cơ hồ ở giữa không trung kết thành một khối đen kịt. Mộ Tàn Thanh đối mặt với vô số ma vật, sau lưng là trọng lực đè xuống, lôi hỏa từ lòng bàn tay y xông tới, đem Bạch Yêu nửa người nhuộm máu bao phủ đến gió thổi không lọt. Y tâm niệm vừa chuyển, Ẩm Tuyết đột nhiên từ giữa tách ra, trường kích như sao băng mang theo y bay xuống, chớp mắt liền biến mất trong bóng tối mênh mang.

Lợi kiếm trắng xanh từ xương sống Địa pháp sư hóa thành, như một tia chớp hung hãn rạch ra bóng đêm, từ trong vực sâu phóng ra ngoài, lao thẳng tới thân ảnh đứng cạnh vách núi!

Phi Thiên Tôn không tránh, bởi vì một kiếm này căn bản là không có cách nào tránh được. Hắn chỉ nhíu mày, hai tay chắp trước ngực triệu Y Lan ác tướng ra. Nữ nhân cao to mở ngàn mắt, sau lưng sinh ra 1,008 cánh tay, đem Phi Thiên Tôn vững vàng bảo vệ trong bình phong bằng chính thân mình.

Sau một khắc, trong ánh mắt khiếp sợ của Cơ Khinh Lan, lợi kiếm trực tiếp xuyên qua ngực Y Lan, sau đó thế đi chưa tuyệt vọt vào trong bóng đêm vô tận, liền một chút ánh sáng le lói cũng đều không nhìn thấy.

"Đại đế!"

Y Lan ác tướng tản đi, Phi Thiên Tôn đứng tại chỗ bất động, nhưng khóe miệng hắn tràn ra một dòng máu tươi. Nơi máu đỏ chói mắt thấm ướt y phục nguyệt sắc, trùng khớp với chỗ Y Lan bị đâm xuyên qua.

Cơ Khinh Lan muốn đỡ hắn, lại bị Phi Thiên Tôn giơ tay ngăn trở. Hắn quay người nhìn hướng phi kiếm biến mất, vầng trán vẫn luôn phẳng rốt cuộc nhíu lại: Thanh kiếm kia thế nhưng đột phá qua Y Lan ác tướng, trực tiếp đả thương bản thể của hắn.

Đây là một thanh pháp khí có chứa luật nhân quả, trong thiên hạ hiếm hoi không có mấy. Yêu hồ tán tu kia tại sao lại có thứ này?

"Không sao." Phi Thiên Tôn lau đi vết máu bên môi "Đuổi theo thanh kiếm kia, ta muốn biết nó rơi xuống nơi nào!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...